Vkook Hanh Quốc
Diễn viên vô danh Điền Chính Quốc giao thiệp rộng như vậy mà tại sao không nổi tiếng?
Bởi vì cậu lười.
Ngày ngày vui sướng hài lòng, Chính Quốc tinh thông mười tám loại võ nghệ xào rau nấu cơm sửa toilet, trồng trọt ca hát sửa máy lạnh cực kỳ lười.
Cậu có một chiếc giường đặc biệt, mỗi lần về nhà lại bỏ đồ ăn thức uống và đồ giải trí vào các ngăn kéo và hộc tủ quanh giường rồi nằm im như xác chết, nếu không phải cậu sợ đau không dám gắn ống tiểu thì ngay cả đi tè cũng chẳng muốn xuống giường.
Cậu mua cho mình một khoản bảo hiểm hưu trí giá trị lớn, bình thường muốn đi làm thì đi làm, không muốn thì ở nhà, dù gì cậu cũng không phải vai chính mà chỉ đóng mấy vai tép riu nên có cậu hay không cũng chẳng quan trọng.
Đối với những mối quan hệ kiếm tài nguyên thì Chính Quốc không ôm chí lớn nên quả thực không có ý định trèo cao, bình thường chúc mừng dịp lễ hay đi du lịch chung cũng không ít nhưng trừ cái đó ra thì cậu chưa bao giờ nhờ vả ai.
Người trong giới rất xem trọng cậu, cũng có mấy người lầm tưởng cậu không xu nịnh vì có nguyên nhân cao sang gì đó nhưng thật ra chỉ vì diễn viên vô danh O quá lười, đeo mặt nạ tươi cười quá lâu nên về nhà chỉ muốn làm chính mình.
Chính Quốc tham gia show giải trí dở sống dở chết kia là vì muốn để dành tiền mở một quán mì, bởi vậy cậu cũng không có ý định giữ liên lạc với siêu sao Kim Thái Hanh, siêu sao này hay siêu sao nọ cũng chẳng có gì khác nhau.
Nào ngờ họ tái ngộ rất nhanh, đó là khi Chính Quốc đóng vai xác chết trong đoàn phim.
Cậu vừa đắc ý gặm đùi gà vừa vẫy tay với đối phương.
- Chào Hanh ca.
Ai ngờ trong mắt siêu sao Thái Hanh cậu lại tội nghiệp không nói nên lời.
Tiểu hậu bối lẹt đẹt chỉ có thể ăn đùi gà chiên đầy dầu mỡ có hại cho sức khỏe.
Có chút đau lòng.
Siêu sao hết thời vẫn là siêu sao, vì lần này trả ơn bạn mình nên nhận lời đóng vai khách mời trong phim điện ảnh, đất diễn không nhiều cũng xem như rảnh rỗi, dứt khoát đi theo diễn viên vô danh Chính Quốc ngồi xổm cạnh sư tử đá ven đường nói chuyện phiếm.
- Em tới đóng phim à?
Chính Quốc ngoan ngoãn nuốt xuống cơm trong miệng rồi lễ phép trả lời, sau đó lại vùi đầu ăn tiếp.
- Dạ dạ, em đến đóng vai quần chúng, mấy vai xác chết chưa có ai phù hợp nên em đến diễn, còn mấy ngày nữa lận! !
Thái Hanh thấy Chính Quốc cắm cúi ăn không ngẩng đầu lên thì trong lòng hơi xót xa.
Nhìn khuôn mặt bầu bĩnh của Chính Quốc, tự dưng anh có một loại cảm giác làm cha.
Cậu nhóc bị bỏ đói làm thân hình phù hết cả lên.
Thái Hanh bảo trợ lý mời Chính Quốc vào xe mình rồi thân thiết vỗ vai cậu.
- Tiểu Quốc à, sau này cứ đến chỗ anh ăn cơm nhé.
Muốn ăn gì cứ nói với anh, đừng ăn cơm hộp của đoàn phim nữa, chẳng có chất gì đâu.
Nhìn bát canh thanh đạm trong veo của Thái Hanh trên bàn, đáy lòng Chính Quốc run lập cập, xua tay lia lịa.
- Không không! ! Không cần phiền Hanh ca đâu ạ, em cũng chẳng có mấy cảnh cần diễn, chết thêm mấy lần nữa là đóng máy rồi.
Vả lại cơm đoàn phim ngon lắm ạ, hai món mặn ba món chay còn có một tô canh nữa.
"- Không sao.
" Bắt gặp ánh mắt của Chính Quốc, Thái Hanh cười nói: "Không bắt em ăn cỏ theo anh đâu mà sợ, em ăn phần em, anh ăn phần anh.
"
- Thế thì ngại lắm ạ! !
Đôi mắt to tròn của Chính Quốc sáng rực, cúi đầu cảm tạ ân đức to lớn của Thái Hanh.
" Cám ơn Hanh ca! Hanh ca rộng rãi hào phóng quá! Em thật có phúc lớn mà!"
Chủ yếu là có lộc ăn rồi.
Hi hi hi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...