Vkook Hanh Quốc


Quả nhiên diễn viên vô danh như Chính Quốc nổi tiếng chỉ sau một đêm.
Nhưng là nổi tiếng theo hướng tiêu cực.
Một diễn viên vô danh tầm thường nghèo túng mà cứ tưởng ta đây tuyệt nhất trần đời, còn muốn tìm một alpha phú khả địch quốc nữa.
Dân mạng nhiệt tình ăn dưa tỉ mỉ góp nhặt những câu phát ngôn chảnh chọe của Chính Quốc.
【 Tôi không chịu nam khách mời Alpha này đâu, một tỷ anh ta cũng không có thì lấy gì nuôi tôi đây, mỗi bữa tôi ăn ba khay súp bánh bao lận đó......】
【Tôi không biết làm việc nhà đâu, nhiệm vụ của tôi là xinh đẹp như hoa cơ.】
【Omega như tôi không phải alpha nào cũng với tới được đâu.】
【 Làm alpha của tôi đương nhiên phải nghe lời tôi rồi, nộp đủ tiền lương là ranh giới cuối cùng......!Tiền tiêu vặt ấy à? Một ngày cho anh ta mười tệ là đủ rồi, cần mặt mũi làm gì.】
Thái Hanh xem xong chỉ muốn cười, Chính Quốc âm thầm đi gây sự, một chút tin tức cũng không có, xem anh là gì chứ?
- Hanh ca, ăn bánh bao hấp không? Em mua được bánh bao mới ra lò nè......!Hanh ca?
Thái Hanh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mở miệng.

- Chẳng phải cả đời này em không biết nấu cơm sao?
_"......!Anh xem rồi à?".

Chính Quốc cười tủm tỉm, "Đó là kịch bản mà, em chỉ lấy tiền làm việc thôi."
- Lấy tiền làm việc thì có thể bán luôn nhân cách sao?
Nụ cười của Chính Quốc cứng lại.
Rõ ràng trong chương trình bị hai mươi bốn khách mời alpha vây quanh cà khịa mà vẫn không thấy tủi thân.
Sao giờ chỉ một câu nhẹ nhàng lại làm cậu đau lòng thế chứ.
- "Hanh ca, anh đã bao giờ thiếu tiền chưa?".

Chính Quốc lặng lẽ hỏi.
- Em từng thiếu rồi đó.

Nếu không phải vì thiếu tiền thì cậu đã chẳng bỏ lỡ thời điểm tốt nhất để phẫu thuật, sẽ không để mặc mình làm một omega thiếu hụt tuyến thể.
- "Đúng vậy, tôn nghiêm rất quan trọng." Chính Quốc không hề tỏ vẻ tức giận mà khách sáo nói, "Nhưng Hanh ca à, sống mà không có tiền mới là khổ nhất đó."
Cậu thiếu hụt tuyến thể nên vừa ra đời đã bị bỏ rơi, tự sinh tự diệt lớn lên ở cô nhi viện, lúc nhỏ vì một viên kẹo cũng có thể đánh nhau long trời lở đất.
Sau khi tốt nghiệp cấp hai cậu không thể học tiếp được nữa, vì thiếu hụt tuyến thể nên cậu không khéo léo dịu dàng như omega, thậm chí muốn tìm một beta lớn tuổi để gả như người khác cũng không được.
Cậu chỉ có thể dựa vào sức mình, đi phụ hồ thì thể lực không bằng người ta, ngay cả thịt cũng không giành được.
Đi giao đồ ăn thì không mua nổi xe, cậu đành phải thuê một chiếc xe máy cũ chạy qua những con hẻm nhỏ trong mưa gió.
Cậu còn đến nhà hàng rửa máy hút khói, cả người chui vào đường ống bám đầy dầu mỡ, khói bụi mù mịt mở mắt không ra, dù có rửa thế nào móng tay vẫn đen thui.
Chỉ cần công việc không yêu cầu bằng cấp thì cậu đều làm hết, ngày qua tháng lại, cậu dần biết cách ở chung và giành được thiện cảm của người khác.
Rất nhiều người khen cậu biết quan tâm cảm xúc của người khác, hài hước dí dỏm, thật ra đó là vì cậu quá hiểu làm thế nào để tổn thương một người, không ai biết rõ hơn cậu chân tình bị chà đạp sẽ có cảm giác gì.
Mãi đến sau này, trời xui đất khiến cậu làm diễn viên thì cuộc sống mới dần khá hơn.
Đã rất lâu rồi cậu không còn nhớ đến chuyện cũ nữa, giờ cậu đã có nơi nương thân yên ổn, có tiền để ăn uống no đủ, còn có thể sắp xếp thời gian nghỉ ngơi cho mình.
Vậy là đủ may mắn rồi, chẳng còn gì để phàn nàn cả.
Nhưng Chính Quốc phát hiện mình không thể nào bình tĩnh thảo luận với alpha trước mắt rốt cuộc lòng tự trọng đáng giá mấy xu.
Bởi vì họ sống chung một mái nhà nhưng không phải cùng một thế giới.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận