-tít….tít….
-Cô mệt mỏi tắt báo thức, hôm qua cô khóc quá nhiều, nước mắt cô lại rơi, cô thở dài, cố lê tấm thân đi vào tolet để thay đồ. Hôm nay, cô không muốn đi học, mà đi cũng chả đi nỗi, thôi đành nghỉ. Cô đi xuống lầu thì thấy anh đang ngồi ăn sáng, cô thức trễ nên anh tự nấu, hoảng hốt chạy xuống….
-Tôi tôi xin lỗi, dậy trễ nên không thể nấu cho anh ăn được – cô hối lỗi, nhưng giọng cô vẫn rất buồn, anh nhận ra được điều đó…
-Không sao, cô ngồi xuống ăn đi – anh lạnh lùng
-Thôi, tôi ăn không nỗi, tôi xin phép – cô nói rồi đi thẳng ra vườn luôn
-Cô men theo con đường lát sỏi dẫn đến chiếc xích đu màu trắng, cô ngồi xuống ngắm nhìn vườn hoa oải hương, màu tím cô rất thích, cô cũng rất yêu hoa oải hương, bình thường cô sẽ reo lên thích thú khi thấy hoa oải hương, nhưng bây giờ thì không, chỉ có những giọt nước mắt. Phải! cô khóc vì trước đây cô và khang cũng từng đi ngắm hoa oải hương, tựa đầu vào nhau ngắm nhìn thích thú nhưng bây giờ chỉ còn lại niềm đau. Chưa bao giờ cô thấy ghét hoa oải hương đến vậy, vì khi thấy nó cô lại rất đau lòng. Cô bật khóc, khang ra đi để lại vết thương trong lòng sâu đến thế, bây giờ cô cũng đã đóng cửa trái tim mình lại rồi, cô sẽ không để ai bước vào nữa, cô mệt mỏi lắm rồi, thực sự rất mệt mỏi……. cô đâu biết rằng, gần đấy có một người đang nhìn cô, quan sát từng cử chỉ của cô. Vâng! Chính là anh. Anh không hiểu sao mình lại theo cô ra đây, lại kiên nhẫn đứng nhìn từng hành động của cô, đau lòng khi cô khóc, anh chỉ muốn chạy lại ôm cô vào lòng, anh không biết bao giờ một con người lạnh lùng ngang tàn như anh lại như vậy. Anh bước ra chỗ cô, ngồi xuống chiếc xích đu, cô giật mình lau vội giọt nước mắt cứ tuôn ra không ngừng…
-Anh sao lại ra đây – cô ngạc nhiên
-Theo cô – anh khoanh tay trước ngực, đầu dựa vào chiếc xích đu, cô nhìn mà phát ghét cái dáng kiêu ngạo này của anh, bực bội lên tiếng
-Mắc gì theo tôi – cô nói
-Sao cô khóc? – anh không quan tâm đến lời cô hỏi
-À tui tui đâu có khóc – cô nén nước mắt nói
-Mắt đỏ thế mà bảo không khóc – anh khó chịu
-À tui…tui…. –cô ấp úng
-Vì anh ta – anh hỏi
-Anh nào – cô ngạc nhiên
-Cái người trong ảnh với cô, và tui điều tra được anh ta là mối tình đầu của cô và đã mất cách đây 1 tuần – anh lạnh lùng nói
-Hức hức, anh biết rồi thì tui…hức…hức không muốn giấu anh….hức….hức…nữa – cô nói trong tiếng ngất quãng
-Anh nhìn thấy cô cố gắng nín khóc thế, anh thấy rất khó chịu, nên anh vòng tay ôm cô vào lòng, lấy đầu cô dựa vào vai anh, không hiểu sao anh mún che chở cho cô gái này….
-Anh..anh làm gì….vậy – cô ngạc nhiên
-Nếu mún khóc thì cứ khóc, sẽ nhẹ lòng hơn đấy, đừng ngạc nhiên thế, tôi chỉ cho em mượn vai 3 phút thôi – anh nhún vai
-Ờ hức hức – cô tựa đầu vào vai anh bật khóc nức nở
**********************************************************
-10 phút sau….
-Hức hức…. tôi xin lỗi làm bẩn áo anh hết rồi – cô từ từ nín khóc nói
-Không sao, giặt là được – anh nhún vai
-À tui xin lỗi, anh chỉ cho tui mượn vai 3p nhưng tui mượn tới 10p – cô lí nhí nói
-Không sao, tôi làm người tốt thì làm cho trót thôi – anh thờ ơ như không quan tâm đến, khoanh tay trước ngực, mắt nhìn xa xăm
-Xí, nghe giọng điệu phát ghét – cô nói nhỏ đủ cô nghe, nhưng cô đâu ngờ anh nghe tất
-Cô nói gì – anh lạnh lùng gằn từng chữ
-Á á tui tui không nói gì hết, à cảm ơn anh – cô đánh trống lảng
-Hừ, không sao – anh hừ lạnh
-ờ, tôi đã làm phiền anh quá rồi – cô nói
-Khóc rồi thì từ nay trở về sau không được khóc hay buồn về chuyện này nữa – anh nói
-Gì chứ? Tại sao? – cô nhăn mặt
-Bởi vì…..- anh ngân dài ra – tôi không cho phép em đau lòng vì người đàn ông khác – anh bá đạo nói
-Gì chứ - cô tròn xoe mắt
-Tôi nói rồi, tôi không cho phép em đau lòng vì người đàn ông khác – anh kiên nhẫn lặp lại
-Cô càng mở to mắt ra, miệng há hốc…. “ anh nói cái giống gì thế nhỉ, cái gì mà không cho phép mình đau lòng vì người đàn ông khác, sao nghe giọng điệu này giống như ghen vậy, trời ạ mình nghĩ gì vậy, sao anh ta ghen được chứ haizz khó hiểu quá” – dòng suy nghĩ của cô…..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...