Vịt Nhỏ Xấu Xí, Em Là Của Tôi!
-Tại sao về lại đi vội lên phòng? Cô đi đâu mới về - anh lạnh lùng gằn từng chữ
-Tôi….tôi…. – cô không nói được vì tiếng nấc đã làm cô không mở miệng được
-Tại sao cô lại khóc – anh hoảng hồn khi thấy cô khóc
-Tôi…tôi….. – cô khóc nấc lên
-Nín cho tôi, lí do cô khóc – anh quát
-Mắc gì anh phải quát tôi? Tôi khóc hay không thì mặc kệ tôi? Anh quan tâm làm gì? Mặc kệ tôi đi – cô khóc rồi chạy lên lầu, anh đứng sững, tại sao anh lại quát cô khi thấy cô khóc, tại sao anh nóng lòng muốn biết lí do cô khóc, tại sao anh lại quan tâm đến cô và lòng đau đớn khi thấy cô khóc. Anh vò đầu rồi bỏ lên phòng đóng cửa cái rầm……
-Cô ngồi trên giường khóc nức nở, cô rất đau, trái tim cô như bị bóp nghẹn rất khó thở. Cô ôm ảnh của khang khóc, cô hối hận vì mình đã quá vô tâm… khóc đến mệt lã người rồi cô ngủ lúc nào không hay. Anh bước vào thấy cô ngủ, trên mặt còn vài giọt nước mắt, anh đỡ cô nằm đàng hoàng, đắp mền cho cô, anh ngồi ngắm cô ngủ, tay vô thức đưa lên lau giọt nước mắt còn đọng lại trên gương mặt cô. Anh thấy bức hình cô ôm khư khư thì nhẹ tay lấy xem, đó là bức ảnh của một chàng trai đang ôm cô, anh đặt lại trên bàn….
-Tại sao em khóc? Người ôm em trong hình là ai? Có quan hệ gì với em? Có phải đó là lí do khiến em khóc không? – anh vuốt tóc cô thỏ thẻ nói
-Và tại sao tôi lại lo lắng khi thấy em rơi nước mắt, tại sao lại khó chịu khi thấy hành động thân mật của chàng trai đó với em, tại sao lại quan tâm em đến vậy? Có phải….. tôi đã yêu em – anh thủ thỉ bên tai cô, nhưng cô ngủ rồi nên chẳng thể nghe những lời này……
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...