-Sau khi rời khỏi công ty, cô buồn lắm nên không muốn về nhà, cô đến bờ biển, bỏ đôi guốc đi chân trần men theo bờ biển, nước biển về đêm thật lạnh, nhưng cô vẫn thấy lòng mình lạnh hơn, cô thấy thật cô đơn! Chân cô đột nhiên dừng lại, không bước tiếp, cô trông thấy anh đứng nhìn xa xăm về phía biển, 2 tay đút vào túi quần, dáng vẻ anh thật cô đơn, giống như lúc anh đứng một mình trên sân thượng 5 năm trước, đôi chân cô vô thức tiến lại gần anh, cô ôm nhẹ anh từ phía sau, anh giật mình, quay lại, không hiểu sao khi cô ôm anh lại thấy ấm áp đến thế…..
-Cô làm gì vậy – anh nhướng mày khó hiểu
-Em chỉ là thực hiện lời hứa thôi – cô cười nhẹ
-Lời hứa? – anh khó hiểu
-Ừ, lời hứa 5 năm về trước – cô cười buồn
-Tôi….không hiểu – anh
-Anh từng hỏi em: nếu một ngày nào đó, anh đứng cô độc, em sẽ làm gì và em đã trả lời rằng: em sẽ ôm anh như lúc này – cô nói
-Tôi…từng hỏi cô như vậy – anh không tin
-Đúng, anh từng hỏi em như vậy – cô
-Tôi và cô có quan hệ gì – anh mơ hồ
-Em và anh rất yêu nhau – cô cúi mặt xuống lí nhí trả lời
-Thật – anh nghi ngờ
-Ừ - cô gật đầu chắc nịch
-Nhưng sao tôi lại không có ấn tượng – anh
-Bởi vì…. Anh bị mất trí nhớ rồi – cô
-Mất trí nhớ? Cô đùa, tôi nhớ tất cả đấy – anh cười khinh
-Anh đừng cười khinh bỉ vậy, em không phải hạng người như anh nghĩ, anh nhớ tất cả …………ngoại trừ em – cô cười buồn
-Tôi hi vọng cô không gạt tôi – anh
-Không, em chưa bao giờ gạt anh – cô nói
-Ừ - anh nói, mắt lại nhìn xa xăm, cô cũng nhìn ra phía biển sóng vỗ rì rào kia.
-Một mùa xuân anh nghĩ về em
Một mùa hạ anh nhớ về em
Một mùa thu anh yêu em rất nhiều
Và mùa đông anh lại không nhớ em
……..
Một thứ nữa anh nghĩ về em
Một ngày nữa anh nhớ về em
Một tháng nữa anh yêu em rất nhiều
Và năm nữa anh lại không nhớ em
(Mất trí nhớ - Chi Dân)
-Cô hát vang, nước mắt cũng rơi, giọng có lúc trầm có lúc bổng , nghe thật nhẹ nhàng, giọng cô như tiếng suối, trong đến lạ kì….. anh nhìn cô, khi nhìn cô anh không hiểu sao thấy rất quen thuộc, khi nghe cô hát bài này cùng với những giọt nước mắt kia, anh lại thấy đau lòng muốn ôm cô vào lòng để vỗ về……
**********************************************************
-Sau ngày đó, anh không còn lạnh lùng với cô nữa, anh muốn gần gũi cô nhiều hơn, không biết có phải vì muốn gần gũi cô để tìm lại kí ức hay do trái tim anh muốn vậy. Hân cũng thường xuyên đến công ty…..
-Anh – hân bước vào
-Ừ - anh
-Anh sao vậy – hân thấy lạ
-Không gì, à từ nay anh sẽ dọn về nhà cũ ở, nhà đó em cứ ở đi – anh
-Sao anh lại dọn đi – hân
-Anh muốn – anh
-Vậy em dọn luôn nha – hân cười
-Không, nhà đó do bama anh tặng, bama anh không muốn người con gái nào bước vào ở – anh
-Ờ - hân miễn cưỡng đồng ý – lâu lâu em qua chơi được chứ
-Tùy – anh buông gọn một câu, rồi chú tâm vào công việc, mặc kệ hân muốn làm gì làm
-Trân – anh kêu cô
-Dạ - cô
-Em qua đây – anh vẫy tay, cô cũng đành bước qua
-Gì vậy ạ - cô
-Em xem nè, dự án này được không – anh chỉ vào máy tính
-Em thấy cũng được – cô cười
-Ừ, em thấy được là được rồi, thôi đi ăn trưa – anh cười
-Dạ - cô
-Em đi nữa – hân
-Tùy – anh nói rồi đi trước, hân liếc cô cái sắc lẹm rồi chạy theo anh, cô lắc đầu đi sau
**********************************************************
-Em ăn món này đi, khá ngon đó – anh gắp cho cô
-Để em thử - cô đưa vào miệng ăn – ngon
-Ừ - anh cười, rồi gắp món khác cho cô, hân thấy vậy thì ghen tức
-Anh, anh gắp cho em đi – hân cười
-Em tự ăn đi – anh nói rồi gắp cho cô nữa,, hân liếc cô….
-“anh sao quan tâm đến cô ta dữ vậy, chẳng lẽ anh yêu cô ta, không được, anh là của em, chỉ mình em” – hân cười nham hiểm, trong đầu đã vạch ra một kế hoạch độc ác, tình yêu đã làm mờ lí trí hân, đã che mờ đi bản tính hiền lành vốn có của hân rồi….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...