-Hôm nay chủ nhật nên cô ở nhà, có nghĩa sẽ chạm mặt anh nguyên ngày, cô lại cười khổ….
-Thức sớm thế - anh từ lầu đi xuống
-Ờ - cô không dám nhìn anh
-Chuyện bữa đó – anh nhắc lại
-Á tôi quên nữa, tôi lên lầu dọn phòng – cô nói chạy lên lầu né tránh anh, anh lại cười với cô ngốc này, anh chợt nảy ra một âm mưu
-Kinh….koong….
-Cô ra mở cửa đi – anh đọc báo nói
-Ờ - cô chạy ra mở cổng thì thấy một cô gái, ăn mặc vô cùng sexy để lộ cả 3 vòng, đó là cái áo hở vai, tới bụng, ôm sát thân, mặc váy ngắn chưa tới đầu gối, ở sau váy xẻ cao lên, mặt thì trét đầy phấn…cô lắc đầu
-Cô tìm ai – cô hỏi
-Tôi tìm anh Phong - ả ta hất mặt nói
-Vào đi – cô nói
-Xí – ả ta đi vào
-Anh yêu – vừa vào tới nhà, ả ta xà vào lòng anh liền, cô thấy vô cùng khó chịu, anh cũng ôm eo cô ta
-Nhớ anh thế à – anh dịu dàng, tay vuốt đùi cô ta, làm cô thấy khó chịu mới đi vào trong, anh cười
-Rất nhớ luôn, nên chìu ngừoi ta tí đi – ả ta cọ xát vòng 1 vào ngừoi anh, nũng nịu
-Được rồi mà, đi thôi – anh bế ả ta lên, làm ả ta sướng rên
-Mang rượu lên phòng tôi – ra lệnh cho cô
-Ừ - cô nói
-Cốc cốc….
-Vào đi – anh nói vọng ra
-Cạch….
-Cô mở cửa bước vào, cảnh tượng trước mặt thật chướng mắt, làm cô vô cùng bực bội, đó là ả ta ngồi trên đùi anh, tay vuốt ve, vai áo của ả ta thì tuột ra hết rồi, anh vuốt eo của ả, cô đặt rượu lên bàn rồi đi ra, cô dựa vào cửa thở dài, cô khó chịu đi xuống
Trong phòng…..
-Cô về được rồi – anh đẩy ả ra
-Sao vậy anh - ả nũng nịu
-CÚT – anh lạnh lùng nói, ả ta sợ xanh mặt lập tức đi về…..
-Anh đi xuống lầu, thấy cô ngồi thừ người trên ghế sofa, anh đi lại:
-Sao thế - anh hỏi
-Không gì – cô đứng dậy định bỏ đi thì anh kéo cô lại, làm cô ngã lên người anh..
-Anh làm gì vậy, thả tôi ra – cô bực bội vùng vẫy
-Nếu tôi nói không – anh vẫn ôm cô
-Tôi không phải con đàn bà lúc nãy nên hãy tôn trọng tôi – cô nói như sắp khóc
-Em ghen – anh hỏi
-Khô..ng…có – cô lắp bắp nói, phải cô đang rất khó chịu nhưng lấy tư cách gì để ghen
-Còn bảo không – anh trêu
-Tôi đâu có tư cách hay lí do gì để phải ghen – cô chua xót nói
-Ngốc, tôi yêu em! – anh dựa cằm vào vai cô, thủ thỉ nói
-Anh nói gì – cô ngạc nhiên
-Phải, tôi yêu em, yêu từ lúc thấy em đau lòng vì người đàn ông kia – anh nói
-Thật sao – cô
-Ừ, 100% - anh cười, xoay mặt cô lại
-Em đang mơ – cô vẫn chưa tin
-Không, là thật – anh cười nhéo mũi cô, cô cười hạnh phúc, phải anh yêu cô rồi, là thật chứ không phải mơ….
-Đôi khi cuộc sống là thế, tưởng rằng tình yêu đó mãi mãi cũng không có kết quả, tưởng rằng là vô vọng nhưng thật sự sự vô vọng đó là mở đầu của hạnh phúc. Nhưng liệu hạnh phúc có bên ta mãi không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...