"Oài."
Vẫn còn căng thẳng sau bữa ăn, tôi vươn vai.
Tôi rướn hết cỡ rồi đổ người thịch xuống giường.
"Mẹ ơi, ngay cả ăn tối cũng thành cực hình."
Đương nhiên không phải do dao và nĩa nặng nề mà là cái lườm của Akiha rất đáng sợ.
"Shiki-sama ơi, cậu có ở trong đó không ạ?"
Tôi nghe thấy giọng Hisui kèm tiếng gõ cửa.
"Vâng, tôi ở đây. Cô cứ vào đi."
"Tôi xin phép, thưa cậu chủ."
Hisui tiến vào và cúi chào.
"Tôi đến chuẩn bị giường. Chắc cậu không hứng thú với việc này đâu nên cậu có thể xuống phòng khách đợi một lát được chứ ạ?"
"Không, tôi không ngại đâu. Tôi sẽ ngồi yên trong góc phòng, cô cứ làm việc của cô đi."
Nhảy khỏi giường, tôi ngồi vào một góc.
"..."
Hisui trông như muốn phản bác nhưng vẫn kìm lại và im lặng làm việc.
"Này Hisui."
"Vâng? Có chuyện gì thế, thưa Shiki-sama?"
"À thì, cô cứ tiếp tục đi, chỉ là không cần phải đứng thẳng một cách quá sức như thế."
"...."
Hisui không đáp lại.
Xem ra, cô ta bị tiêm nhiễm lối cư xử của người hầu đến tận óc rồi.
"Xin lỗi, chỉ là hãy nói chuyện với tôi trong lúc cô làm việc. Tôi bắt đầu thấy khó xử rồi đó, có cảm giác như tôi đang làm rối công việc của cô hơn."
"Nếu cậu chủ đã nói vậy thì tôi sẽ tuân theo."
Hisui im lặng quay trở lại chiếc giường.
"Ờ...có phải giờ giới nghiêm ở đây là bảy giờ tối?"
"A... Dạ, vâng ạ.
Cửa chính được khóa lại vào bảy giờ.Một tiếng sau đó, tất cả các lối vào biệt thự cũng vậy.
Còn một quy định là không ai được đi lại trong biệt thự sau mười giờ tối.""Không được đi lại trong nhà?... Tôi không muốn kêu ca nhưng như thế cũng quá đáng nhỉ? Akiha và tôi có còn là trẻ con đâu, cũng không cần nghiêm khắc vậy chứ."
"...Vâng ạ. Tuy nhiên, nó là quy định nên xin cậu hãy tuân theo. Cậu không biết những vụ án xảy ra gần đây hay sao, Shiki-sama?"
... Phải, vụ án quỷ hút máu mà Arihiko kể.
Thôi vậy, nếu tình hình đã như thế thì tôi nên cẩn thận vẫn hơn.
"Thưa cậu chủ, cậu còn muốn biết thêm gì nữa không ạ?"
Hisui trải xong vải lót giường rồi quay mặt nhìn tôi.
"Ờ...Để xem nào..."
Tôi còn nhiều câu hỏi lắm nhưng tôi vẫn chưa biết gì về Hisui và Kohaku-san cả.
"Cô có phiền không nếu tôi hỏi lạc đề một chút?"
"Vâng, có chuyện gì ạ?"
"Tôi muốn biết công việc thường nhật của cô và Kohaku-san là gì."
"Nhiệm vụ của tôi là phục vụ cậu chủ và chị tôi - Kohaku thì phục vụ Akiha-sama."
Nếu còn thời gian thừa, chúng tôi sẽ quét dọn xung quanh biệt thự. Cậu còn muốn biết gì nữa ạ?""... Phục vụ... Thì ra là như thế."
Vai tôi tự dưng nặng nề.
Akiha chắc không thấy lạ lẫm gì nhưng tôi thì chỉ là một học sinh cấp 3 bình thường thôi.
Tôi không muốn phiền đến một cô gái ngang tuổi tôi phục vụ tôi, ít nhất là hiện tại.
"... Phục vụ tôi, ý cô là cô là người hầu của riêng tôi hả?"
"Vâng ạ. Xin đừng ngại ngần yêu cầu gì ở tôi."
"... Được, tôi hiểu rồi. Nếu Akiha đã giao việc này cho cô, thì tôi có muốn chối từ cũng không nổi, cô cứ tiếp tục làm việc của mình đi..."
"Thưa cậu chủ, có điều gì cậu đặc biệt quan tâm không ạ?"
"Không có gì nhưng cô có thể ngừng gọi tôi là 'Shiki-sama' được không? Nói thật thì mỗi lần nghe vậy, xương sống tôi dựng hết cả lên."
"Nhưng Shiki-sama, cậu là chủ nhân của tôi."
"Chính vì vậy nên tôi mới không thoải mái. Cho đến hôm qua, tôi vẫn là người bình thường. Tôi không có ham muốn được một cô gái tầm tuổi mình chào bằng '-sama'."
"Tôi hiểu rồi ạ."Hisui đáp lại vẻ không hào hứng lắm.
"Cứ gọi tôi là Shiki, tôi sẽ gọi cô là Hisui. Xin hãy bỏ tác phong khách sáo đi và thả lỏng hơn một chút."
Vẫn không biểu cảm gì, Hisui nhíu mày như đang bối rối.
"Nhưng, cậu là ông chủ của tôi."
"Tôi không thuê cô làm việc này. Và cô làm những việc tôi không làm được, nên cô mới là người giỏi."
"Tôi hiểu rồi."Hisui tiếp tục trả lời không tình nguyện.
... Xem ra, tôi không thể thay đổi ý kiến cô ta chỉ trong sớm chiều.
"Dù sao đi nữa, cứ quyết định thế nhé. Đừng tỏ ra khách sáo với tôi. Phiền cô nhắn luôn cho Kohaku-san nữa."
"Rõ rồi ạ, sẽ như lời cậu dặn, Shiki-sama."
Không nói gì thêm, Hisui cúi chào.
Cô ta chẳng hiểu tôi chút nào.
"Tôi xin phép được rời đi. Xin cậu chủ cứ nghỉ ngơi."Cúi đầu, Hisui đặt tay lên nắm cửa.
Ái chà, tôi quên hỏi một thứ.
"À này, cô đợi chút đã."
Chạy ra cửa, tôi đặt tay lên vai Hisui trước khi cô kịp ra ngoài.
Trong chớp mắt, Hisui đẩy tay tôi ra một cách quyết liệt.
Một tiếng 'chát!', cô tát tay tôi rồi lùi lại.
"Oái ?"
Quá ư bất ngờ, tôi chỉ biết kêu thế.
Hisui dù không biểu lộ gì qua nét mặt nhưng cô nhìn tôi trừng trừng.
"Này...Tôi vừa làm gì có lỗi với cô sao?"
"A..."
"... Tôi vô cùng xin lỗi cậu chủ..."
Giọng Hisui rất lo lắng.
"... Tôi không quen bị đụng chạm. Xin thứ lỗi cho tôi."
Vai Hisui run lên nhè nhẹ.
Hình như tôi vừa làm điều gì đó rất tồi tệ.
"À... Phải, tôi xin lỗi."
Tôi buột miệng xin lỗi.
Tôi chẳng biết tại sao, tôi chỉ cảm thấy có lỗi với Hisui nên tôi cúi đầu.
"..."
Hisui chẳng nói gì hết.
Tôi có cảm giác ánh nhìn của cô ấy lại trở về bình thường.
"Cậu không cần phải xin lỗi, Shiki-sama. Tôi mới là người có lỗi."
"Không, ờ, có lẽ, nhưng tôi chỉ"
Tôi gãi tai.
Hisui nhìn tôi, rồi chớp mắt.
"Vâng... Vừa rồi cậu định hỏi tôi gì đó ạ, Shiki-sama?"
À phải rồi.
Tôi giữ Hisui lại vì muốn hỏi một chút việc.
"À, tôi muốn hỏi về Akiha. Tôi tưởng nó đang học nội trú?"
"Đó là hồi cấp 2, thưa Shiki-sama. Kể từ năm nay, Akiha-sama có đặc quyền được đến trường từ nhà."
"Ồ... Ý cô là nó đi học từ nhà ấy hả?"
"Vâng ạ, nhưng thường thì cô chủ cũng không về nhà sớm như hôm nay. Akiha-sama còn phải luyện tập vào buổi tối nên cô chỉ có mặt ở nhà vào bảy giờ kém."
"Luyện tập? Tập cái gì vậy?"
"Hôm nay là thứ Năm, cô chủ có bài tập vĩ cầm."
"Hở?"
"Thông thường, cô chủ luôn về nhà trước bữa tối vào ngày cuối tuần, nếu cậu có điều gì cần hỏi Akiha-sama, xin hãy nhắn cho Nee-san sau giờ cơm."
Hisui cúi chào tạm biệt, rời khỏi phòng.
"Tập chơi vĩ cầm..."
Cái quái gì thế?
Con bé là quý cô đài các chắc, tại sao phải tự làm khổ mình như thế ?
"... Mà khoan, nó đúng là tiểu thư đài các mà."
Đúng thế. Nhớ lại thì, em gái tôi, Tohno Akiha, sinh ra đã là quý cô rồi.
Trong kí ức, con bé luôn là đứa trẻ ngoan ngoãn, rụt rè và hay chạy theo tôi mọi lúc mọi nơi.
Khi còn bé, con bé rất ít nói, chẳng bao giờ nó có cam đảm để nói lên yêu cầu. Nó luôn sợ bị bố mắng.
"Xem ra, tám năm là khoảng thời gian đủ dài để con người thay đổi."
Sau chừng đó, tôi đã trở thành tôi bây giờ.
Akiha đã trở thành người như nó hiện tại.
Tám năm quả thực dài quá.
Chẳng phải đó tính bằng nửa cuộc đời chúng tôi hiện giờ sao?
Tôi đã vắng mặt khỏi biệt thự này đúng vào thời khắc khi đứa trẻ chuyển thành người lớn.
"... Anh xin lỗi, Akiha."
Tôi nghĩ quan hệ giữa chúng tôi chắc chắn sẽ tốt hơn nếu tôi ở chung với nó trong những năm qua.
Tôi vô thức thốt ra lời xin lỗi.
Còn lại một mình, tôi ườn người trên giường.
Ngôi nhà này từ tám năm trước...
Những người bà con từ lúc đó...
Có cảm giác như chúng không thuộc về mình.
*thở dài*
"... Chẳng hiểu mình đang nghĩ gì nữa?"
Lời càu nhàu rơi vào khoảng không, tôi thiếp đi.
À húuuuuuuu.
Tôi nghe thấy tiếng vọng từ xa xăm.
À húuuuuuuu.
Con gì đang hú vậy. Quá cao và chói tai so với chó hoang.
À húuuuuuuu.
Tiếng vang va đập trong tai tôi. Nó định hú lên tận mặt trăng hay sao?
À húuuuuuuu.
Quái gở thật. Tiếng con thú này làm tôi đau đầu quá.
À húuuuuuuu.
Vẫn không chịu ngừng.
À húuuuuuuu.
À húuuuuuuu.
À húuuuuuuuuuuuuuuuu---
"... Đủ rồi, im hết đi!"
Tôi bật dậy.
Vẫn còn nghe tiếng chó tru ngoài cửa sổ
Đồng hồ mới chỉ hơn mười một giờ đêm.
Thế này thì phiền toái quá.
"Mẹ kiếp, bị vậy thì làm sao ngủ nổi!"
Tiếng chó tru từ nơi nào đó gần đây.
... Xem ra, tôi không thể ngủ tiếp nữa.
Chắc chắn, Akiha và những người kia cũng chẳng ngủ nổi trong tình trạng này.
Vì là người đàn ông duy nhất trong nhà, tôi buộc phải ra ngó nghiêng thôi.
"...Mình đoán nó xuất phát từ bên phải biệt thự."
Tôi kéo rèm lên rồi nhìn ra xung quanh.
Và,
Bên ngoài phòng là một cái cây lớn.
Trên một cành cây, xuất hiện một con quạ xanh.
Đêm tối sẫm.
Tôi chẳng nhìn thấy gì ngoài màu đen, ấy vậy mà màu lam của con chim rõ như ban ngày.
"..."
Tôi chưa bao giờ thấy con quạ nào màu lam cả.
Nó nhìn lại tôi.
Anh mắt của nó như soi xuyên qua tôi, vô hồn và máy móc.
Quạaaaa!
Kêu lên như tiếng ngáp, con chim bay đi không tiếng động.
"... Cái khỉ gì vậy?"
... Tôi lạnh xương sống.
Tiếng tru của bầy chó tăng dần.
À húuuuuuuu.
À húuuuuuuu.
À húuuuuuuu.
"..."
Tôi thấy sợ rồi đó.
Không chỉ ồn, tiếng kêu đó còn làm tim tôi đập điên cuồng. Tôi có cảm giác mình căm ghét nó từ bản năng.
"Im hết!"
Tôi thay đồ ngủ bằng đồng phục, và rời khỏi phòng.
À húuuuuuuu.
Tiếng tru vang vọng trong đêm.
Tiếng kêu này chắc chắn từ cánh phải của biệt thự.
"..."
Không biết tại sao, cổ họng tôi khô khốc.
Bức tường cao chạy dọc theo khuôn viên biệt thự.
Ho nhẹ, tôi đi về hướng phát ra tiếng kêu.
Tôi đến nơi phát ra tiếng chó tru.
"... Hả?"
À húuuuuuuu.
Tiếng tru không ngừng nghỉ.
Nhưng làm gì có con vật nào ở đây.
Ở đây chỉ có... một bóng người.
Dưới ánh đèn đường, bóng một người đàn ông trùm áo khoáclộ ra.
Tiếng tru phát ra ngay từ chỗ ông ta.
Nhưng chẳng thấy một con chó nào cả.
Người đàn ông đó rất cao lớn.
Ông ta có vẻ cơ bắp, đang đứng xoay lưng về phía tôi.
"..."
Họng tôi... khô rang.
À húuuuuuuu. Tiếng gào của đàn chó vang vọng trong tai tôi.
Gió đêm lạnh phủ lên da thịt.
Không biết vì nguyên nhân gì, tôi chẳng thở hay cử động nổi, cứ như chìm dưới đáy biển.
Quạaaaa!
Tiếng kêu phía trên đầu.
Vỗ cánh ồn ào, con quạ xanh đậu lên vai người đàn ông.
Và rồi,
Đột nhiên, nó tan biến.
"Hả?"
Chẳng lẽ là ảo giác?
Cứ như con quạ bị tan chảy vào trong áo khoác của ông ta.
"..."
Người đàn ông mặc áo đen quay lại.
Dưới ánh đèn đường, ông ta y hệt bóng ma.
Một khối đen kịt.
Chính giữa khối đặc đó, chỉ có đôi mắt sắc như gươm đao cháy lên, bập bùng ngọn lửa của trí tuệ.
"...Ơ."
Không thở nổi.
Nhưng may thay, dường như đôi mắt trên còn không thèm nhìn vào tôi.
"Không phải ở đây."
Người đàn ông mặc áo khoác đi mất.
Khi ông ta khuất tầm mắt, tôi mới có thể thở lại bình thường.
"Hộc... hộc, hộc."
Tôi thở dốc.
Tiếng chó tru đã dứt rồi.
Tôi quay về phòng.
Không hề có dấu hiệu của Akiha hay ai khác đã tỉnh giấc. Tôi đoán chắc chỉ có mình tôi bị đánh thức.
"Hự!"
Cái quái gì thế?
Đau đầu quá.
"Hử...? Tại sao mình lại run bần bật?"
Liếc xuống, tôi thấy ngón tay mình vẫn rung lên.
Toàn thân run rẩy, lưng lạnh toát.
Cứ như là... đúng rồi.
Cứ như là ai đó đã rút xương sống tôi ra và gắn băng đá vào.
"..."
Choáng váng.
...Có phải chứng thiếu máu tái phát?
Tôi cảm giác như mình đang ngã lăn ra.
Chưa hết, tôi lại còn thấy cái này nữa.
"Cái gì?"
Mặc dù vẫn đeo kính, tôi đang nhìn thấy những "đường kẻ".
"Aaa...!"
Đã lâu rồi mới phải nhìn thấy chúng, tôi không tự chủ nổi.
Tôi phát ốm.
Vẫn còn choáng váng bởi cơn thiếu máu, tôi muốn ói sạch những thứ trong dạ dày ra.
"...Chuyện quái gì, đang xảy ra."
Tôi không hiểu được.
Chỉ có một điều rõ ràng là chừng nào còn mở mắt, những đường kẻ sẽ chạy kín tầm nhìn của tôi.
Quả là ác... mộng.
Bằng cách nào đó, tôi vẫn leo được lên giường.
... Đúng rồi. Ngủ thôi. Vậy là sẽ quên hết những gì vừa thấy.
Không cựa quậy nổi.
Tất cả những gì tôi làm được là làm đó và ngủ gục xuống, như cái xác.