Vĩnh Viễn Cùng Một Chỗ
Tạm biệt Tống Phàm Hiên, Chu Vũ một mình trở về nhà. Hiếm khi không
nghe tiếng chơi mạt trượt từ trong nhà phát ra. Đem cặp sách tuỳ tiện
vứt xuống nền nhà, Chu Vũ bước vào phòng thấy cha đang hoảng loạn nhanh
chóng thu thập hành lý.
“Làm sao thế?” Nhíu mày nhìn cha đầu đầy mồ hôi đang cố sức nhét hành hành lý vào hòm, Chu Vũ có dự cảm không tốt.
“Về rồi à … Mau thu dọn đồ đạc, chúng ta chuyển nhà.” Thấy Chu Vũ ở cửa ông thở hổn hển ra lệnh.
“Vì sao?”
“Tao kêu mày đi thì mày đi. Nhanh lên!!” Cha hắn thẹn quá hoá giận(?) mà hét lớn, trong mắt tràn ngập tơ máu.
Lùi lại hai bước tránh xa cơn giận dữ của ông, Chu Vũ về phòng bắt
đầu thu thập hành lý. Hắn cũng đoán được cha đánh bạc hẳn đã thua không
ít tiền, muốn bỏ trốn đi nơi khác.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên. Vài năm trước bọn họ từ nơi khác dọn đến nơi này để tránh chủ nợ. Tuy rằng cha tìm được việc làm kiếm ra tiền nhưng bản tính không thay đổi cứ đến tối lại đi đánh bạc. Lần này
có lẽ đã thua rất nhiều, không có khả năng trả được nên lại muốn chạy
trốn.
Cha chưa bao giờ để ý xem hắn có thích ứng được với trường học mới
hay không. Đối với Chu Vũ cũng không sao vì hắn với trường học cũng
không có cảm tình. Hắn sớm biết với thói cờ bạc của cha hắn thì có lẽ cả đời sẽ phải nay đây mai đó.
Vốn dĩ đã quen như vậy nhưng khi nhớ tới Tống Phàm Hiên lại không
khỏi tự hỏi sau khi mình đi hắn sẽ thế nào? Sẽ thương tâm một trận, sau
đó tiếp tục đọc sách, thi đại học, trở thành xã hội “Lương đống”*, trở
thành một người hoàn toàn trái ngược với mình? Như vậy cũng tốt, khỏi
phải hàng ngày đi theo mình học toàn chuyện xấu.
Chu Vũ vừa thu thập đồ đạc vừa cố gắng ngăn lại cảm giác sầu não từ đáy lòng dâng lên.
Chuyện không thể tưởng lại là liên tiếp phát sinh. Ngày hôm sau mẹ Tống Phàm Hiên tới tìm hắn nói chuyện.
Ngồi trong một quán cafe cao cấp, Chu Vũ theo thói quen rút thuốc lá
ra, mới vừa ngậm vào đã có một phục vụ tiến đến ngăn cản hắn: “Xin lỗi
ngài, ở đây không được hút thuốc.”
“Mẹ mày.” Chu Vũ đem bật lửa để lại túi áo rồi tiện tay vứt điếu thuốc xuống mặt bàn.
Nhìn thấy cách cư xử của hắn, mẹ Tống Phàm Hiên càng lộ rõ tia khinh
bỉ, bắt đầu mở miệng nói chuyện. “Chu Vũ, vì tương lai của Phàm Hiên, hi vọng sau này cậu đừng liên hệ với nó nữa.”
“Tôi cũng chưa từng chủ động tìm cậu ta, là con trai bà bám theo tôi
đấy chứ, thưa Tống phu nhân.” Chu Vũ quậy vài vòng cafe trong tách nhàn
nhạt trả lời.
“Cậu không để ý tới nó nó cũng sẽ không tới tìm cậu chơi đùa. Nó vốn
dĩ là một đứa trẻ ngoan ngoãn, biết nghe lời. Thành tích luôn nằm trong
top 3. Nhưng bởi vì cùng mày qua lại mà rớt xuống đứng thứ sáu. Còn học
nói dối, lừa ta nói tiền mua tài liệu hoá ra mang đi cùng mày ăn chơi
hết.” Nói đến đây mẹ Tống Phàm Hiên cực kỳ kích động mà đứng hẳn lên,
hít sâu hai cái mới có thể giữ bình tĩnh tiếp tục duy trì hình tượng của mình mà tiếp tục nói: “Phàm Hiên và cậu không thể trở thành bạn bè. Xin cậu hãy tránh xa nó ra.”
“Hả? Bà dựa vào cái gì mà bảo tôi tránh? Có bản lĩnh thì về bảo con
trai bà đừng xuất hiện trước mắt tôi nữa.” Chu Vũ châm chọc liếc nhìn.
“Mày … mày thật là …” Nhịn xuống cơn tức giận đang chờ chực bùng nổ,
mẹ Tống Phàm Hiên đổi giọng mềm mỏng: “Bác biết hoàn cảnh nhà cháu tương đối khó khăn. Nếu có yêu cầu gì bác sẽ cố hết sức trợ giúp, chỉ cần …”
Nga? Ngay cả hoàn cảnh nhà hắn cũng biết sao? Chu Vũ hừ lạnh một
tiếng, nghĩ muốn mang tiền ra dụ hắn sao? Đem khoé môi khẽ nhếch lên
thành một nụ cười: “Giúp đỡ? Tốt. Vừa đúng lúc nhà tôi đang cần tiền.”
Lời vừa nói ra, ánh mắt mẹ Tống Phàm Hiên nhìn Chu Vũ càng nhiều
khinh bỉ, bất quá đối với Chu Vũ không quan trọng. Hắn với Tống Phàm
Hiên không phải là bạn bè, tốt nhất cũng đừng nên trở thành bạn bè…
Cầm theo thẻ tín dụng đến ngân hàng lấy tiền, Chu Vũ một bên cười
cười một bên vươn vai muốn nhanh chóng rời khỏi thành phố này. Thủ tục
chuyển trường cũng đã giải quyết xong. Từ nay về sau, hắn và Tống Phàm
Hiên có lẽ cả đời cũng sẽ không còn cơ hội gặp mặt nữa.
Mặc dù có một chút sầu não nhưng Chu Vũ vì phải dọn nhà mà bận tối
mắt tối mũi, chuyện mấy tháng qua cùng Tống Phàm Hiên trở thành “bạn bè” đã được hắn vứt đến một nơi vô cùng “hẻo lánh” trong trí nhớ
*Rường nhà và cột nhà, là hai bộ phận chủ yếu chống đỡ ngôi nhà.
Chỉ bậc đại thần chống giữ triều đình quốc gia. Hát nói của Nguyễn Công
Trứ có câu: » Trong lang miếu ra tài lương đống, ngoài biên thuỳ rạch
mũi Can tương «. (Trích hvdic.thivien.net)
Cảm ơn bạn Lam Tử Yển đã chú thích giúp mình:3
P/S: Ỉn chan chăm chỉ thế này khéo có bão mất ý:”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...