“Hô … hô …”
“Hô … hô …”
Chu Vũ thở phì phò không ngừng chạy giữa rừng cây rậm rạp. Vẻ mặt hắn đầy bất an, thần kinh có chút mẫn cảm mà đưa mắt nhìn xung quanh như sợ có cái gì đó đột ngột xuất hiện giữa không trung.
Không biết đã chạy bao lâu, Chu Vũ dừng lại đặt hai tay lên hai đầu gối đã run run muốn nghỉ ngơi một lát.
Cũng không rõ mình đã chạy trốn bao lâu, ngoài áo khoác và ví tiền
không mang theo bất cứ thứ gì khác. Chạy ra khỏi cửa đón một chiếc taxi
đi từ thành phố đến nơi hoang dã. Đã đi một quãng đường xa như thế nhưng trong lòng Chu Vũ vẫn cảm thấy bất an. Ném tiền xe lại cho tài xế taxi
hắn liền lao vào trong rừng chạy thật nhanh ( =.,= Hiên Hiên là ma đấy, là ma a! Vũ Vũ cưng à, anh có thể chạy đi đâu được chứ = =”)
Không biết nơi mình muốn chạy đến cuối cùng là đâu, Chu Vũ hi vọng
mình chạy xa một chút. Chỉ cần chạy xa thêm một chút sẽ cảm thấy mình an toàn hơn một chút.
Sắc trời tối đen nhưng trăng hôm nay lại đặc biệt sáng, chiết xạ trong rừng rậm ( hem hiểu =,=), ánh trăng xuyên qua kẽ lá rọi xuống tranh tối tranh sáng tạo nên những
hình thù kì dị. Chu Vũ hiện tại không còn đường lui, đằng sau một mảnh
tối đen không phân biệt được đường đi, chỉ có thể tiếp tục tiến về phía
trước.
“Bốp …..”
Đột nhiên trong bụi cỏ vang lên tiếng xột xoạt, một bóng đen nhảy vụt qua trước mặt Chu Vũ, hắn theo bản năng lùi về phía sau mấy bước. Định
thần lại thì thấy hoá ra đó là một con mèo hoang. Nó đứng xoay lưng về
phía ánh trăng, đôi mắt sáng rõ nhìn chằm chằm Chu Vũ rồi lại biến mất
vào bóng đêm nhanh như lúc đến.
“Phù..” Chu Vũ thở phào nhẹ nhõm, vừa định cất bước tiếp tục tiến về
phía trước thì lại có một bóng đen bay đến, Chu Vũ nhanh chóng né sang
một bên.
“Bộp”
Một cái gì đó chuẩn xác rơi xuống vị trí Chu Vũ vừa mới đứng trước đó.
Ánh trăng chiếu qua khe hở của nhánh cây, soi rõ thứ vừa rơi xuống. Chu Vũ giật mình nhận ra đó là một cái đầu người.
Một cái đầu hai màu tóc trắng đen, hai bên má mập mập, đây không phải là tài xế xe taxi mới chở hắn đến nơi này sao?
Chu Vũ còn nhớ rõ trên taxi hắn nghe người này thao thao bất tuyệt về vợ và con. Vì muốn con có điều kiện học tập tốt nên sau khi tan ca còn
lái taxi hi vọng kiếm thêm chút tiền.
Chu Vũ nhớ rõ người lái xe bởi vì làm việc vất vả mà bạc tóc, gương
mặt mập mạp còn lún phún mấy sợi râu chưa cạo sạch. Khi nói đến người
nhà thì tươi cười híp cả mắt.
Nhưng đó là lúc trước, giờ người chỉ còn lại cái đầu bị ném trên mặt
đất, hai mắt trắng dã trợn trừng, chỗ cổ có dấu vết bị phanh ra, trên
mặt tràn đầy vết máu. Chu Vũ còn chưa kịp hoàn hồn thì lại có cái gì đó
rơi từ trên trời xuống.
Chu Vũ lùi nhanh lại phía sau vấp phải một rễ cây to nhô lên ngã ngồi ra đất. Hắn không dám đứng dậy, cứ thế lùi tiếp về phía sau. Đằng trước lại có đồ vật gì đó tiếp tục rơi xuống.
Đợi đến khi tất cả yên tĩnh lại, có một đôi tay từ phía sau ôm lấy Chu Vũ.
“Mình đã nói cậu không cần trốn. Cậu có thể chạy thoát được sao?” ( Đúng, Vũ Vũ anh thật là ấu trĩ = =)
“Tống Phàm Hiên..”
“Huh?”
“Buông tôi ra!” Chu Vũ ngửi thấy nồng đậm mùi máu tanh. Hắn cúi đầu
nhìn trên tay Tống Phàm Hiên đang ôm mình cầm theo một cái búa. Máu tươi vẫn đang theo lưỡi búa chảy xuống quần áo của Chu Vũ, mà quần áo Tống
Phàm Hiên mặc ướt đẫm. Vì là áo đen nên không rõ rốt cục là bao nhiêu
máu nhưng mùi tanh nồng nặc bốc lên khiến người ta muốn nôn. Người lái
xe kia chắc chắn là bị Tống Phàm Hiên giết chết…
Ngẩng đầu nhìn về phía trước, trên mặt đất là những mảnh nhỏ của thi
thể đã bị Tống Phàm Hiên cắt ra. Kích cỡ mỗi khối gần như là bằng nhau,
vết cắt sắc bén hoàn hảo. Màu da thịt đỏ hồng, xương nhô ra, mỡ cùng máu tươi vẫn đang nhỏ giọt khiến Chu Vũ muốn nôn mửa. ( = =|||)
“Mày bị điên rồi! Tại sao giết người ta? Ông ấy và mày đâu có thù oán gì chứ?” Trước đây Tống Phàm Hiên giết chết cha mẹ là bởi vì bị hai
người hành hạ mà bùng nổ. Nhưng người tài xế này chỉ là một người qua
đường vô tội, vì sao Tống Phàm Hiên lại giết chứ? Còn cắt thi thể?
“Ai kêu ông ta dám chở cậu đi. Ông ta chính là đồng loã. Kẻ đồng loã
đáng chết, phải chết.” Tống Phàm Hiên đang ôn nhu nói chuyện khi nghe
hỏi đến xác chết kia lập tức trở nên lạnh lùng tàn khốc.
“Cái rắm! Ông ta là tài xế. Ai mà ông ta không chở chứ. Mày là đồ
thần kinh!” Chu Vũ ra sức giãy giụa muốn thoát khỏi Tống Phàm Hiên,
nhưng vòng tay đang ôm lại ra sức siết chặt thêm một chút.
“Tất cả những ai dám giúp đỡ cậu chạy trốn khỏi mình đều là kẻ địch.” Tiếng nói dần chậm lại nhỏ nhẹ thì thầm bên tai Chu Vũ: “Với lại mình
cũng rất đói. Cậu không thấy đống xác kia không có nội tạng sao? Mình đã ăn hết rồi …”
Không nói không để ý. Vừa nghe lời Tống Phàm Hiên thốt ra Chu Vũ liền hướng phía xác chết đi tới kiểm tra. Quả thật không hề thấy nội tạng.
“Mày không thấy ghê tởm sao?” ( chém đại đấy, chả hiểu qt nó nói cái gì = =”)
“Không ăn làm sao mình có sức ở lại chăm sóc cậu chứ …”
“Mày con mẹ nó đi đầu thai đi! Đừng có ở đây hại người hại mình nữa!”
“Không. Mình không đi. Sao mình có thể bỏ cậu lại mà đi chứ!” Thanh
âm trở nên ôn nhu không gì sánh được, Tống Phàm Hiên chậm rãi đè Chu Vũ
xuống mặt đất.
Chu Vũ kinh hãi phát hiện cơ thể mình hoàn toàn không thể nhúc nhích, ngay cả ngón út cũng nhấc không lên, chỉ có thể trừng mắt chằm chằm
nhìn Tống Phàm Hiên. Chu Vũ muốn nói chuyện lại không thể há mồm, hừ
cũng hừ không ra tiếng.
“Muốn nói chuyện?”
Tống Phàm Hiên nghiêng nghiêng đầu nhìn Chu Vũ, biết rõ còn cố tình hỏi.
Vô nghĩa! Trong lòng Chu Vũ tức giận rít gào muốn nhào lên đấm Tống
Phàm Hiên. Hắn hận chính mình vô dụng không chạy thoát nổi con quỷ này.
Không, Tống Phàm Hiên không phải là quỷ, hắn là yêu quái! ( …)
“Bây giờ cậu tốt nhất đừng nói gì hết, như thế sẽ tốt hơn đấy. Mình
phong toả hết các cảm giác của cậu thì lát nữa cậu mới không cảm thấy
đau.”
Đau đớn? Mắt Chu Vũ càng trừng lớn hơn, hắn không rõ Tống Phàm Hiên muốn nói cái gì.
“Ha hả, mình cũng không còn cách nào khác. Ai bảo cậu cứ một lần rồi
lại một lần chạy trốn. Mình mệt mỏi rồi. Tốt nhất bây giờ mình mang tay
chân của cậu chặt hết đi, đem cái miệng thích mắng chửi người của cậu
cắt lưỡi, móc đôi mắt xinh đẹp của cậu ra. Như thế thì cậu chỉ có thể ở
lại bên cạnh mình, dựa vào mình mà sinh tồn.” ( oẹ:-s) Nói ra hết kế hoạch đã dự định từ lâu, Tống Phàm Hiên vẻ mặt mơ màng,
khoé miệng khó nhịn nhếch lên một nụ cười, đầu vì quá hưng phấn mà
nghiêng sang một bên.
Cái gì?? Nghe thấy kế hoạch của Tống Phàm Hiên, Chu Vũ muốn lớn tiếng phản đối cùng mắng to. Nhưng lại chỉ có thể trơ mắt nhìn Tống Phàm Hiên giơ lên cây búa còn dính máu hướng tới cánh tay phải của mình bổ xuống …
Cánh tay phải …
Cánh tay trái …
Đùi phải …
Chân trái …
Không có bất kỳ cảm giác gì khi từng bộ phận trên người mình bị Tống
Phàm Hiên lần lượt chặt xuống. Hai mắt Chu Vũ không thể nhắm lại, không
biết vì cái gì, nước mắt trong suốt chảy xuống mặt.
Nhìn thấy Chu Vũ khóc, Tống Phàm Hiên đem chân vừa cắt xong vứt sang
một bên nghi hoặc hỏi: “Cậu đã không còn cảm giác mà. Đau sao?”
“Ngoan! Sẽ không đau nữa. Từ nay cậu cũng không thể chạy trốn, ngoan
ngoãn ở bên cạnh mình đi.” Ngồi xuống xoa xoa mặt Chu Vũ an ủi.
Vẻ mặt Tống Phàm Hiên đột nhiên hưng phấn hẳn lên, không biết lấy ở
đâu ra một cái kéo đưa đến trước mặt Chu Vũ: “Nào, bây giờ cắt lưỡi.”
Không cần! Tao không cần!!! Trong lòng Chu Vũ không ngừng gào théo phản đối.
“Đừng sợ hãi. Sẽ rất nhanh thôi. Cắt đi hết rồi cũng không sao đâu.”
Tống Phàm Hiên quay đầu nhìn nhìn, mang hai chân cùng hai tay Chu Vũ bày ra trước mặt cười nói: “Tất cả những bộ phận này của cậu mình sẽ ăn
hết, sẽ không lãng phí bất cứ thứ gì. Như vậy được chưa? Được rồi, nói
nhiều quá rồi, mau chóng cắt lưỡi đi nào.”
Mặc kệ ánh mắt Chu Vũ có bao nhiêu sợ hãi, Tống Phàm Hiên vẫn cậy
mồm, đem chiếc lưỡi ấm áp mềm mại lôi ra. Tống Phàm Hiên đưa kéo đến
gần….
Không cần!!!!!!!!!!
…
……
……….
…………..
……………………..
Chu Vũ giật mình tỉnh lại trong sợ hãi, cả người toát mồ hôi lạnh,
hơi thở dồn dập. Nhìn lên mới phát hiện là trần nhà quen thuộc, dưới
lưng là giường đệm mềm mại chứ không phải mặt đất lạnh giá.
“Sao vậy? Gặp ác mộng à?”
Sau lưng truyền đến giọng nói quen thuộc, một bàn tay vòng qua eo đem Chu Vũ ôm chặt vào lồng ngực.
Chu Vũ trừng mắt cảm nhận cái ôm của người khiến mình gặp ác mộng,
trong lòng không rõ là tư vị gì. Há to miệng hồi lâu rốt cục nói: “Cậu
con mẹ nó bao giờ mới đi đầu thai? Quất quýt ở đây cũng lâu lắm rồi.”
“Không lâu! Ở bên cậu bao nhiêu cũng là ít.” Hôn hôn lên trán đầy mồ
hôi của người trong lòng, Tống Phàm Hiên dò hỏi: “Xem ra cậu bị doạ
không ít. Mình đi rót nước cho cậu nhé?”
“Nếu như cậu nhanh chóng biến đi thì tôi ngày nào cũng có thể ngủ ngon, mơ mộng đẹp.”
“Mình đi rót nước.” Không để ý đến lời nói của Chu Vũ, Tống Phàm Hiên xoay người xuống giường ra phòng khách rót nước, tiện thể bật TV.
Chu Vũ ngẩng đầu nhìn trời đang dần sáng hẳn, ánh mặt trời chiếu ra
xung quanh. Tống Phàm Hiên vẫn tự nhiên đi qua đi lại. Chu Vũ không khỏi kỳ quái tự hỏi, Tống Phàm Hiên là quỷ nhưng không sợ ánh nắng lại có
thực thể. Hắn là dựa vào cái gì mà duy trì? Vì sao không biến mất? Cũng
không thấy hắn ăn nguyên bảo ngọn nến* hay cái gì gì đó.
Nhận lấy cốc nước từ tay Tống Phàm Hiên một hơi uống hết, Chu Vũ nhịn không được hỏi: “Cậu không cần ăn cái gì sao? Không phải quỷ đều ăn
nguyên bảo ngọn nến gì đó à?”
“Nga? Cậu quan tâm mình sao?” Nghe được câu hỏi của Chu Vũ, Tống Phàm Hiên cười vui vẻ.
“Quan tâm cái rắm!” Bực bội nằm xuống kéo chăn đắp lên, Chu Vũ quyết định phớt lờ Tống Phàn Hiên tiếp tục ngủ.
“Huh? Không phải đã dậy rồi sao? Hay là chúng ta tiếp tục chuyện hôm
qua đi.” Tống Phàm Hiên như rắn mà trườn vào trong chăn ôm lấy cơ thể
nóng rực của Chu Vũ. Vừa tiếp xúc với da thịt lạnh lẽo, Chu Vũ theo bản
năng run run một chút.
“Tiếp tục con mẹ ngươi! Cút!!” Nhớ tới chuyện tối qua Chu Vũ liền
buồn bực muốn đem Tống Phàm Hiên đạp xuống đất lại bị Tống Phàm Hiên nắm lấy mắt cá chân kéo lại gần sát.
Đè Chu Vũ đang ra sức giãy giụa xuống giường, Tống Phàm Hiên nhìn
thấy khe hở trên tay mình còn dính một chút hồng sắc chưa lau hết, ánh
mắt hắn trở nên âm trầm. Xoay ngược người Chu Vũ áp xuống, đưa tay lên
liếm đi dấu vết chướng mắt kia, Tống Phàm Hiên khôi phục lại vẻ mặt lúc
trước, cùng người dưới thân chuẩn bị một màn vận động kịch liệt.
Ngoài phòng khách, TV chưa tắt đang phát điểm tin buổi sáng. Phát
thanh viên vẻ mặt nghiêm túc thông báo tin tức quan trọng, cảnh báo nhắc nhở người dân: “Rạng sáng ngày hôm nay, tại ngoại ô thành phố đã phát
hiện một xác chết. Thi thể người bị hại hôm nay so với tuần trước giống
nhau, đều bị mất nội tạng. Cảnh sát bước đầu suy đoán đây có thể là hành động của tổ chức buôn bán nội tạng. Vì thế buổi tối mọi người không nên ra ngoài. Nếu có việc gấp cần đi cùng nhiều người …..”
– Toàn văn hoàn –
*Nguyên bảo ngọn nến:cây nhang to đùng [ meow xinh đẹp nhà ta tìm thấy a:x]
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...