Vĩnh Thặng Hoàng Triều Hệ Liệt – Phiến Trung Tình Duyên

Khi Sở Đào tỉnh lại mặt trời đã lên cao, mở mắt ra, đầu óc quay về lúc kia, liền nhớ ra toàn bộ chuyện xảy ra hôm qua. Hắn vội vàng xoay người ngồi dậy, phát hiện nơi này là phòng ngủ của mình, toàn thân mỏi nhừ, đầu nhức đến muốn vỡ ra, bất quá đằng sau lại không cảm thấy đau nhức mấy.

Sở Đào xuất thân hoàng thất, mặc dù chưa từng trải qua loại chuyện này, nhưng cũng không bỡ ngỡ, cũng biết bị khi dễ thì đằng sau sẽ trong tình trạng nào. Bất quá rất kỳ quái, trên người hắn cũng không có dấu vết khả nghi, trừ đau đầu cùng mệt mỏi bên ngoài ra, toàn bộ đều ổn.

Sở Đào cau mày, bóp đầu thật mạnh tay, hét lớn: “A Sửu, ngươi lăn ra đây!” Hắn không cho là A Sửu dám làm loại chuyện đại nghịch bất đạo như vậy còn dám ở lại trong phủ, bất quá cho dù A Sửu sợ tội mà chạy trốn, hắn cũng nhất định phái người đem y bắt trở về, đem hắn ngũ mã phân thây, để giải mối hận trong lòng!

Kêu hai tiếng không thấy đáp lại, mới gọi cổ họng đã khô, nhớ tới tối hôm qua chính mình gào thét kịch liệt, trong cơn giận dữ Sở Đào đang chuẩn bị kêu thị vệ tới, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, một tên tùy tùng chạy vào lên tiếng trả lời.

“Vương gia, A Sửu đang trong sân chăm hoa, tức khắc gọi tới ngay, người chờ một chút.”

Cái gì? Tên kia không chỉ có không trốn, còn ở đó nhàn hạ thoải mái đùa nghịch hoa cỏ, hắn lá gan cũng quá lớn đi? Sở đào cười lạnh: “Hắn không ở bên cạnh hầu hạ, chạy tới hoa viên làm gì?”

Tên tùy tùng mặt lộ vẻ khó xử, do dự mà không nói chuyện, Sở Đào điên người: “Rốt cuộc là chuyện gì?”

“Cái đó… Tối hôm qua mọi người cùng nhau đổ xúc sắc, A Sửu thua, theo luật phải chăm hoa làm một ngày công…” Ngó ngó sắc mặt Sở Đào không được vui, tùy tùng không dám nhiều lời, nói xong cuống quít chạy đi tìm người.

Không lâu sau, A Sửu vội vàng chạy tới, hướng Sở Đào khom người thi lễ: “Vương gia, tiểu nhân thấy người ngủ say, không dám gọi người tỉnh, ở hoa viên làm chút chuyện, giờ tiểu nhân hầu hạ người thay quần áo. Người muốn ăn gì? Tiểu nhân lập tức đi chuẩn bị.”

A Sửu trên đầu quấn cái khăn, dưới khăn là gương mặt mập mạp, thắt lưng hơi cong, mang ý cười khiêm tốn kính cẩn, sắc mặc một bộ dáng nô tài, so với người ở trên giường đối mình làm càn lăng nhục, cảm giác rõ là hai người khác nhau. Nhìn hắn, Sở Đào ngẩn người, nhất thời không dám khẳng định đoạn hình ảnh quỷ dị kia là cảnh trong mơ hay thật sự đã trải qua.

Thấy A Sửu tiến lên để giúp mình thay đồ, Sở Đào vội phất tay đẩy ra hắn, A Sửu trên người đầy mùi bùn của cây cỏ, không phải loại hương nhạt ngọt tối qua khiến hắn tim đập, cảm giác hoàn toàn bất đồng làm hắn do dự một chút, hỏi: “Tối hôm qua… Ngươi đi đâu vậy?”

A Sửu mặt lộ vẻ lo sợ không yên, khom người trả lời: “Không dám giấu vương gia, tối hôm qua mấy huynh đệ kéo tiểu nhân đi đổ xúc sắc. Tiểu nhân biết vương phủ không cho phép bài bạc, chỉ là tiểu nhân thật sự không lay chuyển được bọn họ, nên liền chơi cả đêm.”


“Đổ cả đêm? Cùng với ai?!” Theo lời A Sửu nói tối qua cùng người đánh bạc, vậy chuyện kia ở phòng của hắn… Không phải, chính mình tối hôm qua rốt cuộc có hay không đi vào phòng của hắn?

Nhìn A Sửu, Sở Đào càng lúc càng không dám khẳng định việc này.

A Sửu ấp úng nói ra tên mấy người đánh bạc cùng mình, lại nói nhỏ: “Giằng co cả đêm, tiểu nhân ngay cả ngủ cũng chưa, cuối cùng vẫn thua. Vương gia không nên tức giận, cũng chẳng cần trách bọn họ, tiểu nhân về sau sẽ không chơi nữa.”

Nghe A Sửu nhắc đến mấy người kia, lại đều là lão gia đinh làm việc lâu năm trong phủ, lời hắn nói chắc không giả được, chỉ là nếu hắn không nói dối, vậy chính mình…

A Sửu hai mắt trong sáng, nửa điểm lừa gạt cũng nhìn đoán không ra, Sở Đào chỉ thấy suy nghĩ càng thêm hỗn loạn, hắn đưa tay xoa bóp lông mày, nhẹ giọng thở dài: “Có lẽ tôi tối hôm qua uống nhiều quá…”

“Vương gia tối hôm qua quả là uống không ít, lại không cho đi theo, cho nên tiểu nhân mới cả gan rời khỏi. Vương gia đau đầu phải không? Để tiểu nhân giúp người xoa bóp.”

Tay A Sửu còn chưa với qua, đã bị Sở Đào hất ra rồi, mặc kệ đó là mơ hay thật, hắn trong tiềm thức đã bắt đầu kháng cự việc A Sửu tới gần.

“Vương gia, người làm sao vậy?” Hai lần bị cự tuyệt, A Sửu vô cùng ngạc nhiên nhìn hắn, mới nhỏ giọng nói: “Đúng là tiểu nhân đi quá giới hạn rồi. Lúc vương gia tâm tình không tốt tiểu nhân không nên chạy đi đánh bạc, còn cử chỉ không biết nặng nhẹ, tiểu nhân biết sai rồi, xin vương gia ngàn vạn lần đừng đuổi tiểu nhân đi.”

Thấy A Sửu bị cự tuyệt thì một bộ dạng bi thương, vai co lại nhận lỗi, Sở Đào đột nhiên cảm thấy được hắn có chút đáng thương. Theo nề nếp vốn có của tùy tùng, dù có cho hắn gan lớn hơn trời, chắc chắn hắn cũng không dám đối mình vô lễ đi. Nếu mọi chuyện đều do mình ngủ mơ, A Sửu vô tội lại bị giận chó đánh mèo, nghĩ vậy vội nói: “Ta không tức giận, chỉ là đang không được thoải mái. Ngươi đi trước thu xếp đồ ăn đi.”

Đem A Sửu đuổi đi, Sở Đào đứng dậy thay quần áo, áo trong của hắn vẹn toàn không có tổn hao gì, lại xem khắp người không thấy dấu vết mờ ám gì, thậm chí phía sau cũng không cảm giác đau đớn, hắn nhớ rõ lúc ấy bên dưới mình còn chảy máu. Nếu thật sự là như vậy, sẽ không cảm thấy không đau đớn, cho nên toàn bộ dấu hiệu đều cho thấy, việc trải qua tối hôm qua do hắn bị bóng đè —— nghe tin Hoắc Chẩn thành thân, hắn không cam chịu mà thôi.

Lúc ăn cơm, A Sửu ở bên cạnh hầu hạ, thấy Sở Đào động đũa được vài cái liền dừng lại, tay nâng bát ngẩn ra, đôi mi thanh tú cũng hơi nhăn lại. Cảm thấy vẻ mặt y vô cùng mê hoặc, hắn không khỏi cố nén ý cười, hắn biết, nhất định là tiểu hoàng tử bị hắn làm cho trí nhớ hỗn loạn rồi.


Với thủ đoạn của hắn, muốn động tay chân làm cho vài tên gia đinh vì hắn nói chuyện là dễ như trở bàn tay. Kỳ thật khó khăn nhất ngược lại là tối qua lúc xử lý Sở Đào sau khi chuyện vui kết thúc. Vì để y tỉnh lại không hoài nghi, hắn dùng thượng hảo kim sang dược gia truyền mà thoa lên vết thương, thuốc mỡ ngoài chữa ngoại thương ra còn có thuốc tê đi cùng làm ngưng đau xót, lúc sau lại vì y mà xoa bóp cả đêm, đợi đến lúc đem Sở Đào về phòng của y, ngày đã mờ sáng.

Ài, cho tới tận lúc đó, còn chưa kẻ nào có khả năng cùng hắn lên giường sau còn được cẩn thận chiếu cố như vậy. Hắn làm như vậy, cũng không phải vì thân phận hoàng tử của Sở Đào, mà là xuất phát từ chút lòng thương hại với y. Không thể nghi ngờ, tối hôm qua phản ứng của Sở Đào rất biết lấy lòng hắn, hơn nữa, nếu hắn đã nói sẽ làm Sở Đào toàn tâm toàn ý mà yêu thương mình, tự nhiên không thể lập tức rời đi. Cho nên đem Sở Đào lừa là việc cần thiết, vì có thể thắng được ván này, hắn sẽ không keo kiệt bỏ ra chút tiền vốn.

Lúc sau Sở Ðào thừa dịp A Sửu không ở bên cạnh ðem mấy gia ðinh kia gọi hỏi, thật là, câu trả lời mọi người cho hắn muôn miệng một lời, vì thế, cuối cùng Sở Đào đối A Sửu một chút hoài nghi cũng tiêu tán sạch. Vài ngày trước lúc đầu cũng đối A Sửu có cảnh giác vì trí nhớ rất mơ hồ, bất quá rất nhanh liền quên đi, đây cũng không phải do Sở Đào sơ ý mơ hồ, mà là A Sửu sợ hắn tiếp tục truy vấn sẽ nhìn ra sơ hở, cho nên ở trong thức ăn của hắn hạ dược vật đảo lộn trí nhớ. Thế là chưa đầy vài ngày sau, chuyện Sở Đào say rượu liền không giải quyết được gì hơn.

Mỗi ngày thật sự nhàn nhã, Sở Đào mỗi ngày ngoài cưỡi ngựa luyện võ ra, chính là vào cung tìm bọn Hà Vân luận võ đánh cược. Mọi người đều biết chuyện Hoắc Chẩn sắp thành thân, ai cũng không nói thêm gì trước mặt hắn, nửa tháng rất nhanh liền trôi qua, ngày Hoắc Chẩn thành thân đã đến. Sở Đào không ngờ lại trầm tĩnh, không như mọi khi ra ngoài chơi đùa, mà là ở tàng thư các xem sách, bất quá A Sửu cũng chẳng quan tâm việc quyển sách kia một trang cũng chưa được lật.

“Trước kia, hắn luôn cười ta thích xem loại sách này để tiêu khiển. Bất quá nói tới nói lui, nơi này rất nhiều sách đều là hắn mua cho ta…” Sở Đào nói rất khẽ, như là ở lầm bầm lầu bầu, A Sửu không đáp lời, sau một lúc lâu trầm mặc, Sở Đào lại nói: “Đi theo ta.”

Hắn buông sách, ra khỏi tàng thư các, đi vào thư phòng, A Sửu thấy chút kỳ lạ, đến đây lâu như vậy y còn chưa từng thấy Sở Đào đến thư phòng. Tiểu hoàng tử này tựa hồ chỉ hứng thú với việc luyện võ, bình thường viết thư đều giao cho sư phụ gia trong quý phủ, hôm nay không biết là bị cái đống việc vui kia kích động đến mức bất thường nên mới như vậy, y dọn xong nghiên mực, kính cẩn hỏi: “Vương gia là muốn tập vẽ tranh sao?”

“Không phải, ta chỉ là đột nhiên muốn nhìn một chút nét vẽ nguệch ngoạc trước kia của mình.”

Sở Đào từ trên giá sách lấy ra một cuộn tranh, bỏ vào trên bàn, A Sửu thấy bức tranh bên mép có dính chút bụi vàng, giống như năm tháng đã lâu, không biết hắn đột nhiên lôi thứ đồ cổ này ra làm gì, vì thế im lặng ở bên cạnh nhìn.

Sở Đào đem một cuộn tranh trong quyển mở ra, trên tranh là hình ảnh một người thân hình thon dài, mỗi bức họa dáng người đều không giống nhau, hoặc đứng hoặc ngồi, hoặc một thân áo dài, nho nhã tiêu sái, hoặc cầm trong tay binh khí, lẫm lẫm sinh uy. Nhìn thân hình có thể đoán là một người, nhưng quái lạ chính là đều không có mặt.

A Sửu biết Sở Đào không thích xuyên tạc văn bản, có thể khiến hắn hao tổn tâm trí vẽ tranh như vậy, có thể thấy được người trong bức họa đối hắn quan trọng. là cái tên Hoắc thị lang sắp thành thân đi, A Sửu nghĩ không ra còn ai khác.

“Những thứ này là do ta khi còn bé vẽ, thực mục nát đúng không.” Sở Đào tự mình hiểu lấy mà nói.


A Sửu đáp trong lòng, thực sự mục nát, hoàng tử Niếp Dao dù nhắm hai mắt cũng không có vẽ ra tệ như này. Bất quá vẫn phải khen: “Vương gia lối vẽ tỉ mỉ điêu luyện sắc sảo, đây không phải việc tiểu nhân có thể hiểu được.”

Sở Đào không giống bình thường được khen mà vui ra mặt, hắn đưa tay qua, nhẹ nhàng vỗ bụi vàng trên tranh, khuôn mặt trầm tĩnh, sau một lúc lâu mới chậm rãi nói: “Ta nghĩ đến là hắn, nguyên lai không phải hắn…” Từng khao khát thiếu niên phong thái anh hùng, hắn vẫn nghĩ đến người đó là Hoắc Chẩn, đến giờ mới biết ra là mình sai lầm rồi, hắn chỉ là đem hình tượng người trong suy nghĩ của mình đưa vào Hoắc Chẩn mà thôi.

A Sửu không rõ ý trong lời Sở Đào nói, bất quá cũng không muốn hiểu, hắn đối Sở Đào chỉ hứng thú khi trên giường, trừ lần đó ra, toàn bộ với hắn đều không quan hệ.

Mặt trời dần lặn ánh chiều tà theo song cửu chiếu vào, bóng Sở Đào nghiêng trên vách tường, mang theo chút tịch tịch mịch, im lặng nhìn giấy trên tranh. Ánh mắt có chút ngẩn ngơ, tựa hồ đang đắm chìm trong chuyện cũ, qua lúc lâu, bỗng nhiên nói: “Đều đốt đi.”

“Đốt?” A Sửu sửng sốt

“Không cần thiết phải để lại.” Sở đào cười cười, đem toàn bộ tranh một lần nữa cuộn lại, giao cho hắn.

Trong tươi cười vẫn mang theo chút bất đắc dĩ làm kẻ khác nhìn thấy mà đau, biết rõ kia có lẽ là biểu hiện giả dối, tim A Sửu vẫn không tự giác mà nhảy loạn, tiếp nhận bức họa cuộn tròn, suy nghĩ nói: “Tranh này không có một phần tâm huyết, cũng là một đoạn ký ức, đốt một trong bó đuốc thật sự rất đáng tiếc, thỉnh được hay không có thể ban cho tiểu nhân?”

Sở đào ngạc nhiên: “Ngươi muốn?”

“Chủ tử có phải hay không cảm thấy tiểu nhân không xứng có được tranh đẹp của người?” A Sửu cúi đầu nhỏ giọng hỏi.

Một bộ dáng bị coi thường sau lại bi thương, Sở Đào cuống quít liên tục xua tay, “Không đúng không đúng, ta chưa từng nghĩ như vậy, ngươi đừng nghĩ lung tung. Nếu ngươi nói thích, được rồi tất cả đều tặng ngươi.”

A Sửu cúi đầu, trên mặt lộ ra vẻ cười đắc ý, bức hoạ cuộn tròn như vậy liền thu vào tay, hoàn toàn không có cảm giác đạt được lợi, hắn cả ngày cùng Sở Đào trộn lẫn một chỗ, cũng ngàn vạn lần không thể trở nên ngu dốt như y.

Loại tranh vẽ xấu này ngay cả xem hắn cũng không muốn liếc mắt, bất quá thứ khó coi này lại liên quan đến danh hào của Vạn Dục hoàng tử, như vậy giá trị cũng gấp trăm lần, trước tiên cứ cầm đã, sau này bán chắc chắn được đầy tiền, tay trắng thì không thể làm lên lợi mà.

A Sửu nhìn bức họa cuộn tròn một chút, đại khái đánh giá giá trị của nó, rất nhanh liền phát hiện có chỗ sai sót, đối Sở Đào nói: “Thỉnh vương gia có thể đóng huy ấn của người lên không, để tiểu nhân có may mắn chiêm ngưỡng?”


Sở Đào cho rằng là bức tranh thưởng người ta, lại không có đề chữ gì, nghe A Sửu thỉnh cầu, không nhiều lời, rất sung sướng mà hạ xuống danh hào của mình, lại từng cái tên chương mục đều viết, nói: “Bức tranh thật sự xấu, mình ngươi giữ lại xem là được rồi, nhưng ngàn vạn lần không thể để người ngoài xem a.”

Có Vạn Dục hoàng tử viết từng tên chương mục, A Sửu đem giá trị của nó nâng cao mấy phần, cẩn thận nhận lấy cuộn tranh, mỉm cười nói: “Vương gia yên tâm, ta tuyệt không cho người ngoài thưởng thức.”

Bức tranh chỉ dùng để lấy tiền, không phải dùng để ngâm nga thưởng thức, điểm này hắn tuyệt đối không nói sai.

“Cảm ơn ngươi!” Không đoán được ý niệm trong lòng A Sửu, thấy hắn đối với tranh vẽ xấu xí của mình mà quý trọng như thế. Sở Đào rất vui vẻ, chỉ cảm thấy nghìn vàng thật đáng, tri kỷ khó cầu, như vậy gặp được người hầu này thật sự là phúc khí của mình rồi.

Lời nói thật chân thành, khiến A Sửu đang tính toán cách đầu cơ trục lợi bản vẽ quý giá này, bỗng lòng hơi đắng một chút. Nhưng phần lương tâm chỉ thoáng qua, ngay lập tức bay biến, hắn đối việc thăm dò đối phương như nào thật lòng không có hứng thú, lại cho rằng tâm cũng không sánh bằng một lượng bạc, đây là nhận thức trước sau không đổi của hắn.

Không đâu lại kiếm được một đống tài phú, khiến A Sửu phát hiện ở nơi này lâu dài cũng thật tuyệt. Bên cạnh có gà đẻ trứng lại vừa có năng lực thay hắn kiếm tiền, nhưng vì sợ bị hoài nghi, hắn không thể cùng Sở Đào mỗi lần giống nhau mà xin đồ vật.

“A Sửu, đi chuẩn bị một chút, buổi tối chúng ta đến thị lang phủ chúc mừng đi?”

Suy nghĩ bị sở đào cắt đứt, A Sửu sửng sốt, “Vương gia, người muốn đích thân đi chúc?”

“Đúng vậy a, đi xem chút, đến giúp vui cũng tốt ừm.” Mỉm cười, Sở Đào nói.

Quần áo đi bái phỏng là do A Sửu thay Sở Đào chọn, quần áo thêu hoa văn bằng kim tuyến chạm vàng, đai ngọc, giày mây, bên hông cài cây sáo ngọc bích, quả nhiên là tuấn nhã hào phóng, mỹ thiếu niên nhanh nhẹn. Nhìn Sở Đào phong thái đường đường, A Sửu thầm nghĩ cũng không biết vị thị lang quan kia suy nghĩ gì. Nếu là y, hắn nhất định chọn vị tiểu hoàng tử này, bộ dáng thì được khỏi cần nói, chỉ cần vì mình cung cấp cơ hội kiếm tiền mọi so ra thật hơn vị thừa tướng tiểu thư kia nhiều.

Chuẩn bị xong xuôi, hai người tới Hoắc phủ, chưa đến gần, đã nghe được tiếng hỉ nhạc xa xa truyền đến, Hoắc phủ trước cửa giăng đèn kết hoa, phi thường náo nhiệt. Binh bộ thị lang cùng thừa tướng tiểu thư của Vạn Dục thành hôn, gần như toàn bộ triều quan đều tới chúc mừng, ngay cả hoàng thượng cũng cho người tới đưa lễ. Sở Đào lúc trước cũng đã phái quản gia đem lễ đến, bất quá giờ phút này nhìn đến cảnh tượng phồn hoa này, lòng vẫn tràn đầy mùi vị cảm thụ.

Sở Đào tới muộn, tân nhân đã bái qua thiên địa, khi hắn vào đại sảnh, vừa lúc thấy nha hoàn nâng thừa tướng tiểu thư về phía sau đường. Hoắc Chẩn một thân hỉ phục, vẻ mặt xuân phong đắc ý, đang chào hỏi mấy quan viên tiến đến chúc mừng. Thấy Sở Đào đến, Hoắc Chẩn ngẩn người, do dự một chút, muốn ra chỗ hắn, đúng lúc bị ngăn lại vì vài vị quan viên, Sở Đào thấy thế, tùy tay cầm điểm tâm trên bàn, nhét vào miệng.

“Nếu có một ngày Hoắc thị lang quay về tìm ngươi, ngươi còn có thể để ý hắn không?” A Sửu ở bên cạnh thăm dò hỏi, thấy Hoắc Chẩn đối Sở Đào chuyện cũ chưa xong, vì thế cố ý hỏi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận