Nhanh! Tốc độ nhanh không thể tưởng tượng nổi.
Khi Bạch Cốt vừa nói ra mấy chữ "Ai dám giết ta!", lời còn chưa dứt, đầu đã bay lên, thi thể cũng bị túm lấy.
Tất cả nhân sĩ tà đạo thậm chí còn không kịp phản ứng, cũng không biết chuyện gì xảy ra? Liệu có phải là ảo giác hay không?
"Tu sĩ thật lợi hại?" Trong số rất nhiều nữ tử bị bắt làm nô lệ, một nữ tử nhìn như đầy tớ bình thường, trong ánh mắt nàng lóe lên tia sáng kỳ dị: "Ta thi triển ra Tá Thi Hoàn Hồn vô thượng bí thuật ẩn núp trong này nhiều ngày mà cũng không dám động thủ. Người kia là ai, cư nhiên lại kiêu ngạo như vậy?"
Cũng không ai phát giác ra, thân thể nữ tử này dần dần uyể oải, trên người toát ra một đạo kim quang dung nhập vào trong hư không.
Cư nhiên là một nữ tử cao thủ tuyệt đại Kim Tiên, cũng muốn ám sát Bạch Cốt công tử, nhưng lại bị đạo kiếm quang kia nhanh chân đến trước.
Ầm ầm!
Cả Bạch Cốt thành đều phẫn nộ, là thành chủ Bạch Cốt thành, tuyệt đại Kim Tiên Cốt Yêu nổi giận, hắn tiềm tu trong lòng đất, đột nhiên cảm thấy nhi tử của mình bị ám sát, lập tức giận tím mặt bắt đầu thúc dục cấm pháp, trong khoảng thời gian ngắn thiên hôn địa ám, nhật nguyệt lu mờ. Tất cả thời không toàn bộ bị phong tỏa, vô số bạch cốt qua lại như con thoi trong thời không, hỏa diễm cốt sắc thiêu đốt khắp nơi.
Ông! Một bóng người cứng rắn bị bức phải lộ diện trên không trung. Đúng là Phương Hàn.
Thế nhưng Phương Hàn lại không hề để ý, há miệng thét to một tiếng khiến trời đất rung chuyển.
"Phá cho ta!"
Trong sát na, trên người hắn tách ra hao đạo kim quang mãnh liệt, thật giống như Tuyên Cổ Thiên Quân hành tẩu thế gian, ý chí cự đại xuyên thủng phong tỏa, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Trong sát na phong tỏa bị xuyên thủng, một điểm kim quang rất nhỏ cũng đi theo ra ngoài.
"Phù! Bạch Cốt lão yêu khó có thể nhẫn nhịn cơn giận này a!"
Hư không vặn vẹo một hồi, tại một mảnh sa mạc cách Bạch Cốt thành không biết bao nhiêu "triệu" dặm, thân thể Phương Hàn hiện ra, hắn cầm đầu lâu của Bạch Cốt công tử, tiện tay cướp lấy túi pháp bảo trên thân thể kẻ này, sau đó đem khí huyết, thần thông, pháp tắc Đại La của Bạch Cốt công tử dung nhập vào trong Tam Thập Tam Thiên chí bảo, lúc này mới thở phào một hơi.
"Giết chết nhi tử của tuyệt đại Kim Tiên ngay trước mắt hắn thật sự là kích thích, nhưng mà điều này đối với ta mà nói cũng không là cái gì. Trên người tên Bạch Cốt công tử này có thật nhiều tài phú pháp bảo! Sau khi ta trở lại Vũ Hóa Môn, đám người kia không biết có giật mình hoảng sợ hay không? Nhưng mà không sao cả."
Đứng sừng sững trong sa mạc, Phương Hàn thầm nhủ.
"Nhiệm vụ lần sau có phải là đi ám sát tuyệt đại Kim Tiên không a? Nhưng mà phàm là việc liên quan tới Kim Tiên đều là nhiệm vụ tuyệt phẩm, so với nhiệm vụ nhất phẩm còn khó hơn trăm ngàn lần. Thực lực bây giờ của ta mặc dù có khả năng hoàn thành, thế nhưng sẽ gây náo động quá lớn, sẽ bị người coi là yêu nghiệt. Hay là bỏ đi, tiếp nhận thêm vài nhiệm vụ nhất phẩm rồi tính tiếp."
Liên tiếp hoàn thành hai nhiệm vụ, Phương Hàn rất đắc chí vừa lòng, nhất là trên người tên Bạch Cốt công tử này cũng không có trống trơn như bảy mươi hai tên sát tinh kia, mà tài sản rất phong phú.
Trong túi pháp bảo đều là trung phẩm tiên khí. Trên mặt có pháp tắc Kim Tiên quấn quanh. Trên túi pháp bảo có ghi hàng văn tự cổ xưa: "Vạn Mẫu Cẩm Nang."
Hắn đang muốn mở cái túi gấm này ra để dò xét một chút, kiểm kê xem bên trong có bao nhiêu bảo tàng, thế nhưng đột nhiên trên không trung lập lòe một cỗ ô quang đuổi tới, cả sa mạc đều là một mảnh đen kịt, trong hư không hiện ra một đạo đại thủ bạch cốt trực tiếp đè xuống, khắp nơi đều xuất hiện bạch cốt lao tù.
Cư nhiên là tuyệt đại Kim Tiên Bạch Cốt tông chủ đuổi theo.
"Hừ! Tới nhanh đấy! Bất quá ta cũng không sợ ngươi!" Phương Hàn đứng lù lù bất động, thực lực bây giờ còn hơn xa lúc trước, hắn cũng hướng lên trên bổ ra một trảo, trảo hóa thành đại thủ Hồng Hoang Tổ Long, chấn động, cứng rắn chống lại đại thủ của đối phương. Hai đại thủ va chạm trên không trung. Nổ thành bụi phán, mấy đen bắt đầu tiêu tán.
Tình huống như vậy thân hình Phương Hàn khẽ động, Tự Do Chi Dực ở sau lưng như ẩn như hiện, đột nhiên thoáng cái xuyên việt hư không, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Sau một khắc một pho tượng Kim Tiên tà môn toàn thân mang theo vẻ sáng bóng yêu dị buông xuống sa mạc, vị Kim Tiên tà môn này giống như da bọc xương, là một bộ Khô Lâu sống sờ sờ, thế nhưng vừa hạ xuống mặt đất, khí huyết lại thập phần no đủ, biến thành một lão giả âm tà: "Giết nhi tử ta, không coi ta ra gì. Kẻ giết nhi tử ta rốt cuộc là ai? Ta muốn ngươi nợ máu phải trả bằng máu!"
Ầm ầm! Một vùng sa mạc lập tức bị hòa tan, bị lửa giận của hắn thiêu cháy, biến thành hỏa diễm bạch cốt nhợt nhạt.
Những đạo hỏa diễm này xâm nhập vào trong hư không, tìm tòi khắp nơi, thế nhưng không cách nào tìm được chút động tĩnh gì, tựa hồ Phương Hàn chưa từng xuất hiện ở nơi này.
"Lão yêu quái này, còn muốn truy tung ta?"
Sau một khắc Phương Hàn đã xuất hiện ở một đỉnh núi vô danh, bạch vân bồng bềnh, phóng mắt nhìn ra, khắp nơi đều là sơn mạch mang theo khí tức cổ xưa.
"Về Vũ Hóa Môn lĩnh thưởng nhiệm vụ thôi." Phương Hàn thấy Bạch Cốt lão yêu không còn đuổi theo nữa, lúc này cũng nên ly khai. Nhưng mà lúc hắn vừa xoay người, đột nhiên thân hình chấn động: "Cô nương, ngươi cũng nên hiện thân đi, ngươi tiềm phục tại Bạch Cốt thành, một đường đi theo ta lâu như vậy, chẳng lẽ thật sự tưởng ta không biết sao?"
Thanh âm của hắn còn chưa dứt, một mảnh kim quang đột nhiên bắn ra, hình thể của một nữ tử hiện ra, trên đầu nữ tử này có một vương miện nhỏ màu đỏ, trên người mặc một kiện áo choàng màu vàng, phát ra khí tức mênh mông như biển, cư nhiên là một vị tuyệt đại Kim Tiên!
"Cô nương?" Nữ tử này vừa xuất hiện đã liếc mắt đánh giá Phương Hàn: "Ngươi là bán Kim Tiên đúng không? Cư nhiên dám gọi ta là cô nương?"
"Hà? Không gọi cô nương, chẳng lẽ gọi tiền bối sao?" Phương Hàn lắc đầu.
"Đúng vậy." Nữ tử này nói: "Ta ẩn núp ba ngày ba đêm, muốn ám sát Bạch Cốt công tử, ngươi lại đột nhiên xuất thủ làm loạn kế hoạch của ta, tính sao đây? Mau đem thi thể của Bạch Cốt công tử ra đi. Ở trước mặt tiền bối nên cung kính một chút. Bạch Cốt lão yêu đang tu luyện vô thượng Tổ đạo, chỉ có phân ra một tiểu bộ phận để truy kích ngươi, ngươi đừng tưởng rằng thật sự có thể đối phó được với hắn. Bây giờ ta mà dùng toàn bộ thực lực, ngươi sẽ không thể nào đào tẩu được đâu."
"Tiền bối *** chó ấy."
Phương Hàn đột nhiên đạp mạnh, thân hình lóe lên, cư nhiên biến thành ba mươi ba Phương Hàn, bóng dáng đầy trời, quay chung quanh vị nữ tử này.
"Đây là cái gì?" Nàng này lập tức giật mình hoảng sợ, kim quang toàn thân bắn ra.
Thế nhưng sau một khắc, ầm ầm! Quyền pháp của Phương Hàn đã oanh kích xuống, kim quang của nàng này toàn bộ đều bị phá vỡ, thân thể cấp tốc lùi về phía sau, đồng thời tung quốc độ của bản thân ra.
Phốc!
Tuy bảo vệ được mình, ngăn cản được một chiêu của Phương Hàn, nhưng lại bị Phương Hàn đánh cho phải phun ra từng ngụm huyết dịch màu vàng.
"Ha ha, còn tự xưng là tiền bối, Kim Tiên gì chứ? Vẫn như thường bị ta đánh cho thổ huyết! Nhớ kỹ, cho dù là Kim Tiên, lần sau cũng không nên kiêu ngạo như vậy." Phương Hàn lạnh lùng cười, thân thể lại lần nữa biến mất.
"Ngươi!" Nàng kia tức giận đến nỗi hoa dung thất sắc, thế nhưng rốt cuộc lại không có cách nào đuổi theo được Phương Hàn, thậm chí cũng không biết hắn chạy về phương nào.
"Đây mà là bán Kim Tiên sao? Không thể tưởng được Hoa Tưởng Dung ta cư nhiên bị thiệt thòi bởi một tên bán Kim Tiên!" Nữ tử này hung hăng dậm chân, thân thể quay vòng, thế nhưng không hề bắt được bất cứ khí tức nào của Phương Hàn: "Ta nhất định sẽ tra ra ngươi là ai! Thế lực của Hoa Thần Cung ta không gì là không tra được, tu vi như thế, thiên tài như thế... Thật sự là khủng bố."
Khi phát tiết xong, nàng cũng dần tỉnh táo lại, thật sự thì bản thân cũng thấy Phương Hàn khủng bố.
"Loại nhân vật này sau khi tấn thăng làm tuyệt đại Kim Tiên còn khủng bố tới cỡ nào? Ta vừa tấn thăng làm tuyệt đại Kim Tiên, pháp tắc Kim Tiên còn chưa ổn định, cũng khó trách bị ăn thiệt, trở về khổ tu rồi tính tiếp."
Nữ tử này cũng lóe lên, lập tức biến mất tại đỉnh núi vô danh.
"Nữ tử này là người của Hoa Thần Cung? Ta chưa từng được nghe qua cái tên Hoa Thần Cung này, ngay cả trong trí nhớ của Thương Tử Lạc cũng không có. Hiển nhiên là một môn phái thần bí. Nhưng mà nữ tử Hoa Tưởng Dung này quả thật mới tấn chức Kim Tiên, còn xa mới mạnh bằng Môn chủ Thiên Tuyền Môn, ngược lại có thể đánh. Nhưng mà hiện tại thân phận của ta tốt nhất không nên gây phiền nữa."
Sau khi Hoa Tưởng Dung biến mất, Phương Hàn lại hiện ra trong hư không.
Hiển nhiên vừa rồi hắn vẫn chưa rời đi.
Hắn muốn giết nữ tử này, thế nhưng ngẫm lại đành bỏ qua, song phương cũng không có thâm cừu đại hận gì, sau khi giết nàng, sẽ đắc tội với Hoa Thần Cung thần bí, hơn nữa đối phương là tuyệt đại Kim Tiên, nói không chừng không giết được, vạn nhất bị phản kích, Bạch Cốt lão yêu đuổi theo, nhất định sẽ táng thân tại chỗ này.
Nghĩ một lát, thân thể hắn khẽ động, bay tới một tòa đại châu phụ cận, tới nơi đó sẽ có truyền tống cổ trận trở lại Vũ Hóa Môn.
Vũ Hóa Môn, Thiên Công Viện.
Dư âm mà Phương Hàn hoàn thành nhiệm vuh giết bảy mươi hai sát tinh còn chưa tan hết, mọi người đang sôi nổi nghị luận, hơn nữa hiện tại rất nhiều đệ tử, trưởng lão đều nghị luận về nhiệm vụ thứ hai mà Phương Hàn tiếp, ám sát nhi tử của Bạch Cốt Giáo giáo chủ, nhiệm vụ này không có khả năng hoàn thành, chính là nhiệm vụ cửu tử nhất sinh.
"Phong Duyên nhận nhiệm vụ đi ám sát nhi tử của Bạch Cốt Giáo giáo chủ, Cốt Phần? Chỉ sợ chuyện này không có khả năng, Bạch Cốt Giáo giáo chủ là người nổi bật trong đám Kim Tiên, rất nhiều Kim Tiên cảnh giới đồng dạng bị hắn đánh bại. Đi ám sát nhi tử của hắn chảng phải là muốn chết sao?"
"Ừm, lần này chỉ sợ Phong Duyên sẽ không quay lại nữa."
"Nhiệm vụ này cũng quá biến thái đi."
"Tiêu Thiểu Vân, ngươi cảm thấy nhiệm vụ này của Phương Hàn có thể hoàn thành được không?" Tiết Liệt sau khi biết được tin này, hắn lập tức tới chỗ Tiêu Thiểu Vân mà hỏi thăm.
"Nhiệm vụ này trên cơ bản là không người nào dám làm, cho dù Trần Tâm cũng không có cách nào đối mặt với lửa giận của Bạch Cốt lão yêu. Lúc trước kông biết có bao nhiêu người hận thấu xương Bạch Cốt công tử, nhưng mà không ai có thể giết chết hắn." Tiêu Thiểu Vân lắc đầu.
"Nếu như Phong Duyên thật sự ám sát thành công Bạch Cốt công tử, toàn thân trở về, vậy thật sự quá yêu nghiệt a."
"Khì, sao có thể chứ?" Thạch Phong cười lạnh: "Nhiệm vụ này ta cũng không thể nào hoàn thành, Bạch Cốt lão yêu không phải là tuyệt đại Kim Tiên bình thường, hắn đang tham ngộ Tổ Tiên chi đạo, nghe đồn hắn đã lĩnh ngộ được một tia pháp tắc Tổ. Hai ba vị Kim Tiên bình thường liên thủ chưa chắc có thể đánh bại hắn."
"Nói không chừng, thừa lúc hắn bế quan tới giai đoạn khẩn yếu, thành công ám sát nhi tử của hắn thì sao?"
"Ai mà dám đánh bạc như vậy? Dám đem thân thể, tính mạng của mình đi đánh bạc?"
"Lần này Phong Duyên chết chắc rồi".....
Một đám người đều châu đầu ghé tai nghị luận.
Thế nhưng đúng lúc này, đột nhiên một đạo kim quang lóe lên, Phương Hàn đã xuất hiện trong đại điện, trên tay cầm một cái đầu lâu: "Giao nhiệm vụ, đây là nhi tử chủ Bạch Cốt Giáo giáo chủ Cốt Phần, ta đã mang đầu của hắn tới."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...