"Đó là tên nô tài chăm sóc ngựa cho muội, tên Phương Hàn, hắn làm việc rất chăm chỉ chưa bao giờ có hành vi cắt xén mã lương. Chỉ một lần hắn tắc trách làm lỡ thời gian đi săn thú của muội, vì vậy mà muội phạt hắn mười roi, nhưng sau đó lại thưởng cho hắn năm lượng bạc." Phương Thanh Vi lơ đãng nói.
"Vậy sao?" Phương Thanh Tuyết trầm tư một hồi, không ai biết vị kiêu nữ này đang suy nghĩ điều gì. Bỗng nhiên nàng mở miệng: "Lần này ta mang bọn ngươi đến Vũ Hóa Tiên Sơn, mặc dù nơi đó là tiên cảnh nhưng dù sao cũng không có người giúp việc, lần này đem theo một số nô bộc để dọn dẹp, Phương Hàn nếu làm được việc như vậy, vậy ta sẽ đem hắn theo, trước hết là chăm sóc ngựa cho tốt, sau đó sẽ nuôi dưỡng linh thú. Chúng ta đi thôi."
Nàng ra lệnh một tiếng, mấy trăm nô bộc Phương gia cùng hơn mười xe ngựa chất đầy đồ bắt đầu khởi hành.
"Quả nhiên đúng như lời sư phụ Bạch Hải Thiện nói, mình đứng lẫn trong đám người, vậy mà Phương Thanh Tuyết chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn ra mình có điểm hơn người, chỉ có điều nếu như để nàng phát hiện ra mình dùng Cửu Khiếu Kim Đan, chỉ sợ lập tức sẽ xong đời, liệu mình có thể dấu diếm mãi được hay không đây?"
Phương Hàn mặc dù không nghe được mẩu đối thoại giữa tiểu thư Phương Thanh Tuyết và Phương Thanh Vi, thế nhưng trong lòng hắn cũng đoán ra Phương Thanh Tuyết đã chú ý tới mình.
Một bên hắn dắt con Thiên Lý Tuyết, một bên theo sát đội ngũ, trong lòng không ngừng suy nghĩ.
Qua một đêm.
Đội ngũ Phương gia đã đi tới một tòa thị trấn giáp với Long Uyên tỉnh, mấy trăm người đều xuống ngựa nghỉ ngơi lấy sức ngày mai tiếp tục khởi hành. Đêm khuya, Phương Hàn lại tiếp tục làm công việc quen thuộc của mình, rang đậu tương trộn với trứng gà...Rồi cho Thiên Lý Tuyết ăn uống no đủ, sau đó hắn mới lén lút đi ra ngoài, đến một cánh đồng bát ngát không người, hắn chỉnh lại tư thế sau đó chăm chú luyện quyền.
Lần này hắn luyện không phải là "Thất Tinh Quyền" Mà là võ công học trộm được: "Tùng Hạc Vạn Thọ Quyền".
"Hạc Trảo Ánh Sa"! "Băng Hạc Thủ Mai""Tiên Hạc Đẩu Linh""Hạc Vũ Trường Không""Tùng Hạc Duyên Niên"!
Hắn lần lượt đem năm chiêu thức lần lượt một chiêu lại một chiêu tung ra, lúc thì lay động như hạc, lúc lại tĩnh lặng như tùng.
Tùng Hạc Vạn Thọ Quyền cùng Thất Tinh Quyền đều giống nhau về điểm uy mãnh, đều là một loại chiêu thức luyện thể cực kỳ cao minh, chỉ có điều Thất Tinh Quyền bá đạo uy mãnh hơn, điều đó có thể nhìn rõ qua hai chiêu "Cước Đạp Thất Tinh" và "Khôi Tinh Thích Đấu".
"Cước Đạp Thất Tinh" giống như hoàng đế, lúc mới ra đời đã là chân long thiên tử, chân đạp thất tinh.
Mà Tùng Hạc Vạn Thọ Quyền lại là một loại chiêu thức thanh tĩnh tự nhiên mô phỏng theo tùng hạc tiêu dao trường sinh ung dung tự tại.
Từ phong các chiêu thức học được, Phương Hàn cũng có thể nhận ra được, Vũ Hóa Môn, Quần Tinh Môn chính là hai đại môn phái. Các chiêu thức này được dược lực của Cửu Khiếu Kim Đan hỗ trợ khi phát ra lại càng uy mãnh. Tư duy của hắn cũng trở nên nhạy bén, khai phá tiềm năng trí tuệ, phản ứng nhanh nhẹn, tư duy linh hoạt, tốc độ học võ công càng nhanh, tất cả hợp lại càng tăng thêm sức mạnh vượt trội.
Một lần hắn đánh ra "Tùng Hạc Vạn Thọ Quyền" Trong lòng lại đột nhiên nhơ tơi chiêu "Thất Tinh Quyền", trong lúc mơ hồ, Phương Hàn nghĩ nếu trong ngoài dung hợp hai loại quyền pháp này sau đó phát ra vậy sẽ như thế nào, hắn lập tức vận dụng, giống như nước với lửa giao hòa, cơ bắp toàn thân liên tục bộc phát, máu huyết điên cuồng lưu thông qua trái tim, thôi động khiến Cửu Khiếu Kim Đan liên tục xoay tròn, dược lực cường đại điên cuồng vận chuyển tới mỗi bộ phận của cơ thể.
Ầm ầm!
Thất Tinh Quyền theo phong cách bá đạo, mà Tùng Hạc Vạn Thọ Quyền lại theo phong cách tiêu dao nhẹ nhành, bị Cửu Khiếu Kim Đan mạnh mẽ dung hợp cùng một chỗ.
Trong nháy mắt máu huyết toàn thân tuần hoàn đủ chín lần.
Nhịp đập của trái tim đã chậm lại gấp đôi so với lúc trước! Thế nhưng lại càng cường đại hơn. Giống như thiết chùy kiên cố mà mạnh mẽ.
"Cư nhiên đã bước chân vào Ngũ Trọng, cảnh giới thần lực!"
Phương Hàn biết thân thể của mình phát sinh biến hóa, chính là bản thân mình đã bước vào cảnh giới mới. Biểu hiện của thân thể khi tiến vào Ngũ Trọng thần lực cảnh giới chính là tốc độ nhịp tim chậm lại, sinh cơ kéo dài cường đại vô cùng.
"Ừm!"
Phương Hàn còn chưa kịp kiểm tra chỗ tốt của bản thân khi tiến vào thần lực cảnh giới, hắn đột nhiên cảm giác ngực mình khẽ động, mai Cửu Khiếu Kim Đan trong thân thể liền phát sinh biến hóa. Bỗng nhiên nó chui sâu vào phía trong ngay trung ương trái tim, sau đó lưu lại, càng trở nên bí ẩn.
Trước đây Cửu Khiếu Kim Đan chỉ ở men theo rìa ngực, thế nhưng hiện tại nhịp đập của trái tim đột nhiên chậm lại, nó bị áp lực của máu hút vào sâu trong trái tim.
Điều này cũng có chỗ tốt, khiến cho kẻ khác không dễ phát hiện ra.
"Hạc Trảo Ấn Sa!"
Một trảo bỗng nhiên tung ra hướng tới một cây đại thụ chộp tới, ngũ chỉ Phương Hàn như trảo hạc, dễ dàng đem lớp vỏ đại thụ lột ra từng mảng.
Một trảo này nếu như chộp lên thân thể, nhất định sẽ kéo ra một khối thịt lớn.
Uy lực lại lần nữa tăng lên!
Phương Hàn không ngừng phát huy thần lực bản thân, tùy ý né tránh, nhảy lên, chạy băng băng, nhún một bước đã xa hơn mười thước, thân thể nhẹ nhành tiến lên, sau đó lùi lại, toàn thân lên xuống tùy ý, mạnh mẽ hung mãnh, tốc độ cực nhanh như mãnh hổ săn mồi.
Trên thực tế khi thân thể luyện đến cảnh giới thần lực, sức lực như tuấn mã, linh hoạt như vượn như khỉ, móng vuốt sắc bén như như hổ báo, cả người như một thanh lợi khí, tất cả đám đệ tử hạch tâm Phương gia cũng không ai luyện đến cảnh giới này.
"Tùng Hạc Vạn Thọ Quyền vậy mà cũng học được, ngươi học trộm trong khoảng thời gian rất lâu rồi đúng không?"
Đúng lúc này một thanh âm từ phía sau Phương Hàn đột nhiên truyền đến.
"Quả nhiên người đã tới!" Trong lòng Phương Hàn chấn động, tuy rằng hắn đã sớm dự liệu được chuyện này sẽ xảy ra, thế nhưng trong lòng hắn vẫn có chút thấp thỏm.
Phương Hàn xoay người lại, dưới ánh trăng cách đó không xa, một vị nữ tử tuyệt thế giai nhân thân vận bạch y đang đứng đó, chính là Phương Thanh Tuyết.
"A, tiểu thư!"
Phương Hàn làm ra bộ dáng chân tay luống cuống, giống như một tên trộm bị người khác bắt quả tang vậy, muốn lập tức bỏ chạy thế nhưng lại do dự bất quyết.
Động tác và vẻ mặt này hắn phải mất rất nhiều thời gian mới luyện thành, bây giờ được dịp biển hiện, sao lại không thành công đây.
Phương Hàn sửng sốt khoảng chừng mấy hơi thở, sau đó quỳ xuống trước mặt Phương Thanh Tuyết! Than khóc!: "Tiểu thư tha mạng, tiểu thư tha mạng a! Nô tài chỉ thỉnh thoảng nhìn lén người khác tập luyện võ công thôi, thực sự nhịn không được mà bắt chước, mong tiểu thư thứ tội".
"Cũng không tệ lắm." Phương Thanh Tuyết thấy phản ứng của Phương Hàn như vậy, ánh mắt hơi động, thản nhiên nói: "Ngươi còn biết sợ, nếu lúc nãy nếu ngươi lập tức bỏ chạy kết quả chính là giống như tảng đá phía xa kia".
Trong lúc nói chuyện ngón tay Phương Thanh Tuyết đã bắn ra, một đạo tử sắc Thiểm Điện đao mang lóe lên, một khối đá lớn cách xa chỗ Phương Hàn nghìn bước lập tức bị chém thành hai nửa.
"Đây là chiêu Tử Điện Âm Lôi Đao của Vũ Hóa Môn sao? Sư phụ Bạch Hải Thiện đã chết bởi một chiêu thần thông này, quả nhiên khí thế mạnh mẽ như thiên quân vạn mã, không thể địch nổi!"
Phương Hàn cảm giác xung quanh không khí bị bao phủ bởi một lớp điện lưu nhàn nhạt khiến da lông mình đều run rẩy tê rần, trong lòng thực sự hoảng sợ, hắn lần đầu mới thấy qua uy lực của cao thủ luyện tới thần thông bí cảnh.
Nếu như là người luyện thân thể đạt đến cảnh giới thần biến, đối mặt với thiên quân vạn mã của triều đình vây công cũng phải chết không thể nghi ngờ, dù sao lực lượng thân thể cũng có hạn.
Thế nhưng cao thủ luyện đến thần thông bí cảnh, luyện khí thành mang (Kiếm khí), khống chế điện, khống chế lửa, cả người nhẹ nhành như lông ngỗng, tùy tiện bay lươn. Người phàm căn bản không làm gì được. Phương Hàn rốt cuộc đã hiều, cao thủ thần thông bí cảnh, tại sao lại là nhân vật siêu nhiên không giống với phàm nhân.
Hắn co đầu rụt cổ, cả người run rẩy tựa hồ như bị dọa khiếp vía, trong miệng thì thào hô: "Tiểu thư tha mạng....."
"Ta lúc nào mới có thể bước vào thần thông bí cảnh đây... Đến khi nào lực lượng mới ngang bằng cùng tiểu thư đây... Sư phụ Bạch Hải Thiện muốn ta giết nàng, thế nhưng giết nàng dễ như vậy sao?" Phương Hàn thầm nghĩ.
"Đứng lên đi".
Phương Thanh Tuyết nhẹ giọng nói, ngữ điệu của vị tuyệt đại giai nhân này dường như vĩnh viễn không đổi, không có bất luận chuyện gì có thể ảnh hưởng đến nàng, hình như đã đem luyện hỉ nộ ái ố luyện đến độ làm cho chúng biến mất, trong lòng chỉ còn một loại ước muốn duy nhất, đó là truy cầu trường sinh Tiên Đạo, động tác cùng lời nói vĩnh viễn thản nhiên nhẹ nhàng.
"Qua được một cửa ải rồi!"
Nghe được Phương Thanh Tuyết nói vậy, Phương Hàn nhất thời buông lỏng, nhưng hắn vẫn không đứng lên mà tiếp tục quỳ trên mặt đất, tỏ lòng trung thành nói: "Nô tài phạm phải sai lầm lớn, vậy cứ để nô tài tiếp tục quỵ để chuộc tội. xin tiểu thư cứ giáo huấn trách phạt".
"Dựa theo lẽ thường, ngươi cũng không thể nào tu luyện tới cảnh giới nhục thân cảnh thần lực, có phải ngươi đã được ăn linh đan diệu dược gì không?" Phương Thanh Tuyết tựa hồ là bị cảm động bởi hành động "Biểu hiện lòng trung thành" của Phương Hàn, giọng nói hòa hoãn hơn một chút.
"Đúng vậy năm năm trước nô tài đến Long Uyên Hà tắm cho ngựa, trong lúc đó đột nhiên có một tiếng sét nổi lên, một con đại xà từ trong lòng sông nổi lên khiến nô tài sợ gần chết, thế nhưng đại xà kia hình như bị sét đánh chết, nô tài hiếu kỳ vớt nó lên, sau đó xẻ thịt ra ăn, ăn rất nhiều. Còn ăn cả mật của nó nữa, nói đến cũng kỳ quái, túi mật kia toàn bộ là màu hồng, cứng như đá, phải luộc đúng đến giờ ngọ mới khiến nó mềm đi. Từ lúc đó trở đi thân thể nô tài càng ngày càng khỏe mạnh. Vì vậy mới động tâm học trộm võ công. Nô tài tội đáng chết vạn lần".
Phương Hàn lại khấu đầu như giã tỏi.
Câu truyện này của hắn cũng không phải hoàn toàn vô căn cứ, mà là Bạch Hải Thiện đã nói cho hắn biết.
"Là rắn cạp nong một sừng sao?" Phương Thanh Tuyết nghe xong buột miệng nói: "Trăm năm trước gia tổ ta tại Long Uyên Hà cũng giết được một con rắn cạp nong một sừng, nghĩ không ra lại còn một con nữa".
Ánh mắt của nàng phát sáng hơi quét qua nơi trái tim Phương Hàn, Phương Hàn cũng cảm giác được trái tim mình đang co rút lại, Cửu Khiếu Kim Đan dường như cũng đình chỉ vận chuyển.
May là Phương Thanh Tuyết cũng không có nhìn kỹ, cũng may mà Phương Hàn vừa rồi đã luyện đến cảnh giới thần lực, nhịp đập của trái tim cũng chậm lại, lại đem Cửu Khiếu Kim Đan hút vào sâu bên trong, mà vừa lúc Phương Thanh Tuyết bị Phương Hàn bịa truyện làm phân tán sự chú ý, bằng không bí mật của Cửu Khiếu Kim Đan chỉ sợ đã bị phát hiện rồi.
"Mật của rắn cạp nong một sừng vốn là chất đại bổ, chính là một loại linh dược trời sinh, sau khi ăn xong, lực lượng sẽ tăng lên đột biến, ngươi mới học trộm võ công được năm năm, cư nhiên có thể luyện đến cảnh giới thần lực, rất khá" Phương Thanh Tuyết nói tiếp: "Rất nhiều đệ tử hạch tâm của Phương gia ta cũng không có cơ duyên như ngươi, xem ra vận khí của ngươi rất tốt, chỉ có điều mật của rắn cạp nong một sừng cũng chỉ có tác dụng để ngươi đạt được đến cảnh giới thần lực, đó cũng là cực hạn rồi, ngươi sau này nếu muốn tiếp tục tu luyện phải dựa vào ý chí và có vật chất làm cơ sở, ngươi hãy theo ta đến Vũ Hóa Tiên Sơn, thay ta nuôi nấng linh thú, sau này sẽ có chỗ tốt".
Trong lúc nói chuyện, thân thể Phương Thanh Tuyết đã nhẹ nhàng bay đi.
"Rốt cuộc cũng qua cửa cuối cùng!"
Phương Hàn xác nhận Phương Thanh Tuyết đã rời đi, hắn mới đứng dậy, thở dài một hơi, cuộc nói truyện vừa rồi đúng là bước trên ranh giới sinh tử.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...