"Vâng, sẽ theo lời thiếu chủ. Nhưng mà thiếu chủ, tiểu thư của Cẩm Tú Phủ luôn giữ thái độ không nóng không lạnh với ngài, mà tu vi của nàng cực cao, thiếu chủ cũng không thể ép buộc. Cứ như vậy cũng sẽ không có tiến triển gì đặc biệt. Ta sợ cứ tiếp tục như vậy thiếu chủ sẽ mất đi kiên nhẫn."
Lão giả da khô ngữ khí rất thong dong, tựa hồ như muốn giết một người cũng phải bàn bạc thật kỹ vậy.
"Kiên nhẫn? Tại tu luyện trong thời gian dài như vậy còn không đủ kiên nhẫn, ta có đủ kiên nhẫn hơn bất cứ kẻ nào." Thiếu chủ ngồi trong chiến xa chậm rì nói: "Hơn nữa ta tới đây không chỉ là vì một mục đích với vị tiểu thư Cẩm Tú Phủ kia, mà là vì mảnh vỡ của một kiện pháp bảo trong đó."
"Ta biết rồi, nguyên lai âm mưu chính thức của thiếu chú chính là mảnh vỡ của Vĩnh Hằng Thần Đao. Trong truyền thuyết là mảnh vỡ của tiên khí, là kiện tiên khí của một trong những vị Thiên Quân lợi hại nhất trên Tiên giới, Vĩnh Hằng Thiên Quân. Trong điển tịch của Tiên giới có ghi lại Vĩnh Hằng Thiên Quân là một trong số những vị quân chủ chí cao vô thượng của Tiên giới, đặt ngang hàng với Tai Nạn Thiên Quân, Hỗn Độn, Hỗn Loạn Thiên Quân... Trong Chư Thiên vạn giới Vĩnh Hằng Thiên Quân tại rất nhiều đại kiếp đã ban xuống tổng cộng mười sáu kiện pháp bảo vĩnh hằng tiên khí, có pháp bảo giấu ở trong một số bí tàng, có pháp bảo bởi vì đại kiếp nạn mà bị phá vỡ, nhưng trong đó vẫn như cũ ẩn chứa một tia pháp tắc Tiên Đạo. Trong Cẩm Tú Phủ có dấu một khối mảnh vỡ của Vĩnh Hằng Thần Đao, tìm được nếu như có thể luyện hoa quả thật là có thiên đại chỗ tốt."
Khô gầy lão giả gật gật đầu.
"Ta tự nhiên là muốn lấy cả người lẫn bảo." Chiến xa khẽ động. Một thanh niên mặc nho phục, dáng người thon dài, hai tay trống trơn, sắc mặt giống như bình ngọc từ trong đó đi ra. Toàn thân người thanh niên này toát ra một loại khí chất ẩn khó có thể nói, thế giới ẩn dấu trong mi tâm, có thể thấy được nhàn nhạt tiêu ký thẩm thấu qua làn da, hình như là một đạo phù văn cổ xưa.
"Các ngươi chờ ở bên ngoài, ta cùng Ngô quản gia vào là được rồi."
Trong lúc nói chuyện người thanh niên này đã biến mất không thấy gì nữa. Mà lão giả khô gầy ở bên cạnh hắn liền phân phó vài câu với đám đại hán áo đen "Hắc Yểm Vệ" ở bên cạnh, mấy vị Hắc Yểm Vệ cường đại thân thể lóe lên liền bay ra ngoài.
Sau đó Ngô quản gia đi theo thiếu chủ tiến nhập vào trong đó.
Một chiếc giường ngà tinh mỹ, dùng màn lụa hồng phấn bao phủ, trong đó có một thiếu nữ đang đoan tọa, trước mặt thiếu nữ này là một mảnh tinh quang đao phong không ngừng lưu động, chìm nổi lên xuống theo từng nhịp thở của nàng, phiến đao phong này có thể tùy ý cắt nát hết thảy, hiện ra tầng tầng không gian, trong tầng tầng không gian kia còn có bóng dáng của Tinh Hà mênh mông.
"Tiểu thư, thiếu chủ của Chân Quân Lâu lại tới nữa. Ngài có muốn gặp hắn hay không?"
Đúng lúc này một nữ tỳ vội vã đi vào, sau khi tới gần giường ngà nàng này nhẹ nhàng quỳ xuống nói.
"Thiếu chủ của Chân Quân Lâu lại tới? Hừ! Đung là dã tâm của lang sói, đơn giản là thôi toán được trong tay ta có khối vĩnh hằng đao mang mà thôi, khối đao mang này chính là mảnh vỡ của Vĩnh Hằng Thần Đao, trong đó ẩn chứa vô thượng pháp tắc Tiên Đạo. Nếu như có thể có thể tham ngộ, tu vi của ta có thể đột tiến rất nhanh." Vị tiểu thư này đứng lên khỏi giường, lạnh lùng nói: "Nhưng mà địa vị của Chân Quân Lâu còn ở trên xa Cẩm Tú Phủ chúng ta, cũng không còn cách nào khác. Có rất nhiều sinh ý đều phải gặp mặt đối phương, thì gặp một lần vậy."
"Tiểu thư, có một công tử thần bí cũng muốn tới gặp người."
Đúng lúc này một vị mỹ phụ trung niên đi vào, chính là Hạnh Dung.
"Công tử thần bí gì?" Ánh mắt của thiếu nữ khẽ động, để đao mang nhập vào cơ thể.
"Là như vậy....." Hạnh Dung dùng thần niệm truyền lại, một lần nữa kể lại chuyện tình gặp Phương Hàn ra.
"A? Người này có lai lịch không nhỏ. Như vậy đi, đồng thời mở tiệc chiêu đãi thiếu chủ Chân Quân Lâu, còn cả người kia nữa." Thân thể thiếu nữ theo gió mà bay, mang theo một làn hương thơm ngát, tùy ý đi ra ngoài.
Hạnh Dung vội vàng lóe lên theo.
.....
"Tề thiếu chủ, xin ngài vào bên trong. Tiểu thư đang trang điểm một chút, lát nữa sẽ tiếp kiến ngài." Vài vị nữ tử cẩm y dẫn thiếu chủ Chân Quân Lâu tới qua hành lang, chốc lát sau đó tới một nơi u tĩnh.
"A? Khi bình thường tới tiểu thư các ngươi ra sức khước từ, không chịu gặp ta, sao hôm nay lại dứt khoát như thế?" Tề thiếu chủ đặt mông ngồi xuống, sau đó cười nói. Ánh mắt đã thấy tỳ nữ bưng lên một chén trà thơm, Mà Ngô quản gia ở phía sau hắn lại chỉ đứng thẳng, không hề nhúc nhích giống như tượng gỗ vậy. Thế nhưng cũng không ai dám xem thường lão nhân này.
Mà khi Tề thiếu chủ vừa nâng chung trà lên, đang muốn uống, sắc mặt hắn lại thoáng cái thay đổi, bởi vì hắn trông thấy vài nữ tử cẩm y lại chuẩn bị thêm hai chung trà.
Trong đó có một bộ là Thiên Tinh thạch hỗn hợp với Linh Hồn Bảo Thạch chế tạo. Đây là trà cụ mà tiểu thư Cẩm Tú Phủ thường dùng, mà bộ còn lại cũng giống như thế, đều là Lãnh Noãn Hoàng Ngọc hiếm thấy mài chế, cũng cực kỳ trân quý. Rất hiển nhiên tiểu thư Cẩm Tú Phủ tại thời điểm chiêu đãi hắn còn thuận tiện chiêu đãi người khác.
Không, phải nói là tại thời điểm mời người khác thuận tiện chiêu đãi hắn.
"Công tử, xin ngài đi bên này. Tiểu thư đang chờ ngài đó." Đúng lúc này hắn nghe thấy một thanh âm từ bên ngoài truyền vào, đúng là tên tu sĩ bị thuộc hạ của hắn va chạm tại cửa thành, hiện tại lại được người của Cẩm Tú Phủ tất cung tất kính mời vào trong nội phủ ngồi ngang hàng cùng hắn.
"Hử?"
Phương Hàn vừa bước vào phòng lập tức thấy một thiếu niên sắc mặt như bảo ngọc, mi tâm có một đạo phù văn cổ xưa đang ngồi đó, bên người hắn còn có một lão nhân khô gầy.
Trên người lão nhân khô gầy kia tản mát ra khí tức cực kỳ khủng bố, cư nhiên còn trên của thần thú Bạch Hi, Cửu Đỉnh Tiên Tôn. Già những vẫn cường mãnh, thần niệm nội liễm, giống như khô lại giống như thịnh.
"Đây là thiếu chủ của Chân Quân Lâu? Cảnh giới không hề dưới ta, trên người hình như có pháp bảo gì đó." Trong lòng Phương Hàn suy tính tu vi của tên thiếu chủ này, nhưng mà trên người kẻ này tựa hồ như có một kiện pháp bảo che giấu tu vi của mình. Mà Phương Hàn lại không thôi toán được lão nhân khô gầy kia, hiển nhiên là cảnh giới cao hơn hắn, thiên vị pháp tắc còn đầy đủ hơn mình.
Một mặt suy tính, hắn một mặt ngồi vào vị trí, cũng nâng chung trà lên, chuẩn bị uống.
"Cút ra ngoài!"
Tề thiếu chủ đột nhiên lạnh lùng phun ra ba chữ.
"Cái gì?"
Phương Hàn tựa hồ như không nghe rõ, hàng lông mày nhíu lại.
"Ta bảo ngươi cút ra ngoài. Ở đây không phải là nơi ngươi có thể nán lại!" Tề thiếu chủ gằn từng chữ.
"Ha ha, thật sự là kiêu ngạo!" Phương Hàn cười khan một tiếng: "Nơi này là Cẩm Tú Phủ, ta là khách nhân của tiểu thư Cẩm Tú Phủ mời đến, ngươi dựa vào cái gì..."
"Ngô quản gia, đá văng tên này ra cho ta." Tề thiếu chủ trực tiếp cắt đứt lời nói của Phương Hàn, hắn phất phất tay.
"Vâng! Thiếu chủ." Lão nhân khô gầy gật đầu, thân thể khẽ động, ảo ảnh liên tiếp tràn ngập không gian, một ngón tay bắn tới mi tâm của Phương Hàn. Nhất chỉ này rõ ràng là sát chiêu, mà không phải đơn giản là đá văng địch nhân ra ngoài. Ở trong Tu Chân đại thế giới cấm chém giết, thế nhưng lão nhân Ngô quản gia này một khi xuất thủ lại không hề cố kỵ chút nào, không xem quy củ ra gì, khinh thường quy tắc, hắn chỉ là một tên quản gia, một tên nô tài mà đã như sát thần tiếu ngạo trời xanh, giống như chí tôn nhìn đời bằng nửa con mắt.
Muôn vàn ảo ảnh phong tỏa không gian, ở bên trong thời không nhỏ hẹp này, tuyệt sát nhất chỉ bắn tới, khiến Phương Hàn có cảm giác không thể trốn. Hắn tựa hồ như cảm giác được chính mình bị hút vào một cái hắc động trong vũ trụ, một lần nữa hóa thành hỗn độn.
"Trường Sinh bát trọng, vô thượng cường giả Hỗn Độn Cảnh!" Tâm tư Phương Hàn khẽ động, lập tức nhận ra lão nhân khô gầy này không ngờ lại là một đại nhân vật lợi hại như vậy, mà ngạc nhiên hơn nữa lại đi làm quản gia cho người ta! Cường giả hàng phục đại nhân vật này là cái dạng gì? Hư Tiên? Chân Tiên?
Nhất chỉ này cực kỳ hung mãnh, cho dù nhân vật Giới Vương Cảnh chỉ sợ cũng không trốn được. Trừ phi là nhanh chân đào tẩu, liều mạng để bản thân bị trọng thương.
Thế nhưng Phương Hàn cũng không có đào tẩu, mà vẫn ngồi yên bất động, tay hắn giống như mộng mị lóe lên, biến thành một long trảo, trên mặt long trảo có lân phiến dày đặc, hợp thành văn tự thượng cổ Long tộc cứng cáp, từng tầng từng tầng lân phiến văn tự hiện ra trong thế giới này, trên đầu ngón tay long trảo còn có nước lửa, âm dương, luân hồi, vương bá, tai nạn... Các loại vô thượng đại đạo, đương nhiên lợi hại nhất vẫn là một điểm kịch độc chân khí trong suốt.
"Đây là?"
Trông thấy long trảo của Phương Hàn nghênh đón nhất chỉ, ánh mắt của lão nhân Ngô quản gia lóe lên một tia kinh ngach, nhưng mà thế công vẫn như trước, ngón tay của hai người đụng vào nhau.
Oanh long!
Phương Hàn lập tức cảm thấy một cỗ lực lượng hủy diệt thiên địa trực tiếp oanh kích vào trong thân thể, cỗ lực lượng này dường như là từng thế giới khô héo được khảm trong không gian, sau đó mục nát, Niết Bàn trọng sinh, một lần nữa toản ra sinh cơ cự đại. Lực lượng khô thịnh như muốn hoàn toàn thay đổi thao túng mỗi một tấc huyết nhục trong cơ thể mình.
"Đại Khô Vinh Thuật, đây là một trong những môn đạo thuật lợi hại của ba nghìn đại đạo! Diêm ở trong Hoàng Tuyền Đồ cả kinh nói.
"Không sao!" Tâm niệm vừa động, thân thể Phương Hàn biến hóa giống như tự huyễn, ở trạng thái nửa kết hợp với Bát Bộ Phù Đồ, lực lượng của Đại Khô Vinh Thuật này trực tiếp oanh kích vào trong Bát Bộ Phù Đồ, muốn phá hư hết thảy Bát Bộ Phù Đồ, thế nhưng Long Châu chí tôn phía trên Bát Bộ Phù Đồ hơi xoay tròn, lực lượng của Đại Khô Vinh Thuật đã bị nó trực tiếp thu nạp, biến mất vô tung vô ảnh.
"Lão tặc, ngươi dám không để ý tới quy củ mà động thủ?" Phương Hàn thoáng nhờ vào lực lượng của Bát Bộ Phù Đồ trong cơ thể hóa giải một chỉ của lão nhân khô gầy, sau đó triển khai phản kích, hắn vẫn ngồi bất động, ngón tay biến ảo, năm ngón tay biến thành quyền đầu cánh không đả quyền, kình khí bắn ra.
Oanh long!
Hư không hơi rung chuyển, một đạo quyền đầu như lưu tinh đánh tới trước mặt lão nhân khô gầy.
Lúc này lão nhân khô gầy lại lắp bắp kinh hãi, hắn không ngờ rằng Phương Hàn cư nhiên lợi hại như thế! Chính mình dùng nhất chỉ thi triển ra Đại Khô Vinh Thuật đều bị đón đỡ thành công, lực lượng dung nhập vào cơ thể đối phương sau đó biến mất vô tung vô ảnh, dường như thân thể đối phương là một thế giới cự đại. Hơn nữa hắn cũng không biết được tu vi cao thấp của Phương Hàn thế nào.
Tu vi của hắn chính là Trường Sinh bát trọng Hỗn Động Cảnh, trong Tu Chân đại thế giới cao thủ như vân, cự đầu như mưa, cũng là ở vị trí đỉnh phong, tiếu ngạo Tu Chân Giới. Đừng xem hắn chỉ là một quản gia, thật ra Chân Quân Lâu chính là một thương hội cự đại, quyền lực còn lớn hơn cả thiếu chủ, chính là tâm phúc tuyệt đối của lâu chủ Chân Quân Lâu.
Giết người chưa bao giờ dùng quá một chiêu.
Đối mặt với Phương Hàn loại "Tu sĩ nho nhỏ" này, hắn tự tin có thể tùy ý huy sái, diệt sát một cách nhẹ nhàng, thế nhưng thật không ngờ không thể thu thập được, mà còn bị đối phương phản kích lại!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...