Hiện tại người Phương Hàn sạch trơn không còn gì hết, có thể nói là không khác gì một tên khất cái. Bát Bộ Phù Đồ đã cùng với linh phù Ngũ Hành Địa hợp lại làm một, tuyệt đối không thể đưa ra ngoài. Mà tất cả những đan dược, pháp bảo lấy được từ trong long cung cũng đã tiêu hao hết, không còn gì. Nguyên khí mà Cây Thế Giới hấp thu được thì lại dùng để chuyển hóa thành pháp lực của bản thân, không thể luyện chế Nguyên Anh Đan nữa.
Hiện tại hắn có tới năm não hải, có thể dung nạp rất nhiều pháp lực.
Nhất là kim đan của hắn ẩn chứa chín mươi loại thần thông, mỗi lần sử ra kim đan đều tiêu hao lượng lớn pháp lực. Nếu như không có Cây Thế Giới cung cấp nguyên khí thì căn bản không thể thôi động kim đan được.
Nếu như hiện tại hắn đem kim đan này cho người khác như Quỷ Đế, Hắc U Vương sử dụng thì tất cả pháp lực của họ đều sẽ bị tiêu hao hết, không còn một chút, lâm vào tình trạng kiệt sức.
Kim đan ẩn chứa chín mươi loại thần thông không khác nào một ngọn núi.
Cho dù là cao thủ tầng thứ mười Thần Thông Bí Cảnh, Nghịch Thiên Cải Mệnh cũng không thể vận dụng được.
Cho nên nguyên khí mà Cây Thế Giới hấp thu được mỗi ngày đều được chứa trong não hải của Phương Hàn, là lực lượng để vận chuyển thần thông trong kim đan của hắn. Mỗi lần hắn vận chuyển kim đan đều tiêu hao lượng nguyên khí Tiên Giới đủ để luyện chế ra một vạn Nguyên Anh Đan!
Nguyên khí của một vạn viên Nguyên Anh Đan cũng chỉ đủ cho Phương Hàn vận chuyển kim đan trong chốc lát, đó là tiêu hao cỡ nào? Loại thần thông này cũng chỉ có cao thủ Trường Sinh Bí Cảnh mới có thể vận dụng.
Nếu như không có nguyên khí tiên giới của Cây Thế Giới thì Phương Hàn cho dù có luyện thành kim đan ẩn chứa chín mươi loại thần thông cũng không thể sử dụng được, ngược lại còn là gánh nặng.
Kim đan có chín mươi loại thần thông là một loại hành vi nghịch thiên.
Tình huống hiện tại của Phương Hàn chính là như vậy. Nguyên khí mà Cây Thế Giới hấp thu được mỗi ngày không thể dùng để luyện chế Nguyên Anh Đan nữa, chỉ có thể dự trữ làm lực lượng thôi động kim đan. Cho nên hiện tại Phương Hàn trên cơ bản có thể coi như một ngày tiêu phí cả đống vàng, cũng không có khả năng lấy đâu ra trăm vạn đan dược, mười ức đan dược để kết giao, mua bán, trao đổi nữa.
Mạnh mẽ cũng có cái giá của nó.
Thật giống như cao thủ võ đạo trong thế tục, tuy có sức lực cường hãn, nhưng mỗi ngày đều phải ăn uống thật nhiều.
Nếu như Phương Hàn không có Cây Thế Giới, muốn thôi động kim đan thì không biết phải chuẩn bị bao nhiêu pháp tinh ngọc thạch mới đủ. Mỗi một lần thôi động, lượng pháp tinh ngọc thạch tiêu hao cũng đủ khiến cho một cao thủ tầng thứ năm Thần Thông Bí Cảnh, Thiên Nhân Cảnh phá sản.
Hiện tại tổng tài sản của Phương Hàn chỉ có Hoàng Tuyền Đồ, ma đao Huyết Thương Khung, linh phù Ngũ Hành Địa đã hợp nhất cùng với Huyết Long Tinh và Bát Bộ Phù Đồ. Mặc dù trong Vũ Hóa Môn còn có hộ sơn đại trận như Diễn Nguyệt Kiếm Trận, Cự Linh Kỳ, Ngũ Ngục Vương Đỉnh, còn có Xạ Tinh Tiễn và Lạc Tinh Cung. Nhưng mà tất cả đều là đồ để phòng bị sau này khi thần tộc xâm lấn, hiện tại để cho ma nữ điều khiển.
Những cái này cũng không thể cho ra ngoài.
Đến Linh Lung Phúc Địa mà chỉ có một cái thọ lễ duy nhất là kim đan thì cũng rất là khó coi.
"Nghèo! Nghèo! Không tưởng được là Phương Hàn ta tu luyện thành kim đan ẩn chứa chín mươi loại thần thông, pháp lực tiếp cận "ức" mà lại trở thành một kẻ nghèo. Nếu như lại có thể tìm được một mảnh vụn nữa của Cây Thế Giới thì tốt rồi!"
Cái bức thiết nhất hiện nay đối với Phương Hàn chính là tìm được mảnh vụn của Cây Thế Giới. Nếu như tìm được lượng lớn mảnh vụn thì sẽ làm cho Cây Thế Giới lớn lên, thu được càng nhiều nguyên khí tiên giới hơn, thì hắn có thể linh hoạt sử dụng kim đan của mình, lại còn dư thừa linh khí để luyện chế đan dược.
Cao thủ Trường Sinh Bí Cảnh vì cái gì mà có thể hấp thu nguyên khí tiên giới mà lại không thể luyện chế đan dược? Cũng bởi vì nguyên khí tiên giới mà họ hấp thu được đều tiêu hao hết cho bản thân.
Hiện tại Phương Hàn cũng gặp phải tình huống khó xử như vậy.
"Nếu không? Chúng ta dứt khoát đi Ngũ Hành Địa, bắt vài đầu Huyền Vũ, Đằng Xà, Chu Tước… trở về làm quà?" Diêm nói.
"Hừm! Ngũ Hành Địa cũng không phải là chỗ tốt lành gì. Ta vẫn có cảm giác rằng viễn cổ ma tôn có một chút thần bí, quỷ dị. Hơn nữa Thái Nhất Môn lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào Ngũ Hành Địa! Lần trước Thái Hoàng Thiên suýt chút nữa là giết ta ngay giữ tin hkhong, nếu như không được viễn cổ ma tôn bảo vệ thì có lẽ ta đã chết rồi. Ta không muốn chỉ vì vậy mà đi Ngũ Hành Địa. Phải biết rằng hiện tại ta đã luyện thành kim đan có chín mươi loại thần thông, có hi vọng đạt tới Trường Sinh Bí Cảnh. Vạn nhất có chuyện gì thì uổng phí hết toàn bộ công sức sao?"
Phương Hàn lắc đầu.
Với năng lực hiện tại của hắn tự nhiên là không muốn bị cuốn vào vòng đấu tranh giữa các cao thủ Trường Sinh Bí Cảnh.
"Làm sao bây giờ?"
"Trước tiên chúng ta đi Đại Huyền Đế Quốc tìm gặp Di Thân Vương xem hắn có lễ vật gì không? Kẻ này có nhiều tiền, tìm hắn dựa thế cũng tốt." Phương Hàn thầm suy nghĩ rồi đưa ra chủ ý.
Đúng lúc này đột nhiên tinh quang hạ xuống, chính là Tinh Vân Bảo Bảo.
"Sao? Tinh Vân Bảo Bảo? Đệ đi Thái Cực Tinh Cung đã trở lại rồi. Lần này đi mừng thọ Linh Lung Tiên Tôn, Tinh Chủ cho đệ lễ vật gì thế?"
Phương Hàn hỏi.
"Là ba trăm viên Tinh Đấu Tụ Pháp Đan, ba trăm đuôi Tinh Quang Thú, ba trăm kiện tuyệt phẩm linh khí, ba trăm tuyệt phẩm linh khí pháp y. Đều không phải là đồ gì tốt. Cha ta nói, Phương Hàn đại ca nhiều tiền nhiều của, ta đi cùng với huynh dâng lễ vật luôn." Tinh Vân Bảo Bảo cười gian nói.
"Cùng dâng lễ vật với ta? Ta hiện tại ngoài pháp lực ra thì cũng là một kẻ nghèo rớt mùng tơi." Phương Hàn cười khổ lắc đầu: "Lễ vật của đệ cũng không nhiều, ta còn đang muốn dựa hơi đệ một chút nhưng xem ra không được rồi. Đúng rồi, Tinh Diệt Tà như thế nào rồi?"
"Hắn đã chuẩn bị lễ vật đi Linh Lung Phúc Địa trước rồi. Hắn chắc là không muốn đi chúc thọ cùng với huynh." Tinh Vân Bảo Bảo nói: "Lễ vật của đại ca không phải là kim đan của đệ tử Thái Nhất Môn sao? Ai đi cùng với huynh cũng sẽ dính vào chuyện có thể dẫn đến diệt môn đó!"
"Đi thôi! Chúng ta cùng đi tới Đại Huyền Đế Quốc gặp Di Thân Vương rồi nói sau."
Phương Hàn vung tay áo lên, bao trùm lấy Tinh Vân Bảo Bảo rồi bay ra khỏi Quần Tinh Môn.
Lần tới Quần Tinh Môn này hắn đã có thu hoạch rất lớn, chẳng những luyện thành kim đan mà còn học được thần thông Phật Môn. Thậm chí có lĩnh ngộ sâu sắc với tinh tú đạo, càng thấu hiểu hơn con đường tu luyện sau này.
Duy nhất không vừa ý là hiện tại trên người không còn gì, chỉ là một tên khất cái nghèo.
Bay ra khỏi Quần Tinh Môn, Phương Hàn bay xuyên qua Cửu Thiên Cương Phong chứ không hạ xuống mặt đất. Vốn phi hành trong Cửu Thiên Cương Phong tiêu hao pháp lực rất nhiều, có điều chút gió đó không là gì so với lực lượng hiện tại của Phương Hàn. Hắn đi xuyên qua tầng gió này cũng là vì muốn tìm kiếm một ít phong cự linh, hoặc phi kiếm do các tiền bối lưu lại để làm lễ vật.
"Không thể tưởng được, ta lại lâm vào tình trạng phải tự mình đi hái thuốc, bắt linh thú như bây giờ. Lúc trước, ta tùy lúc có thể xuất ra mười ức đan dược mà bây giờ…"
Bây giờ không còn đủ nguyên khí tiên giới để luyện chế Nguyên Anh Đan, Phương Hàn có chút không thích ứng được. Trước kia hắn tiêu tiền như nước thành thói quen, hiện tại lâm vào tình trạng này cũng có chút khó chịu.
Nhất là sắp tới phải đi Linh Lung Phúc Địa, cũng sẽ phải tiêu tốn rất nhiều.
Người bên ngoài đều nghe đồn là Phương Hàn giàu có vô cùng, có thể sánh ngang với một môn phái, nhưng nếu như đến Linh Lung Phúc Địa mà lại không có gì cho các nữ đệ tử thì sẽ rất xấu hổ chứ đừng nói chi đến chuyện bang giao, kết bạn.
Có điều, Cửu Thiên Cương Phong tuy rộng lớn vô cùng nhưng mà những thứ có giá trị như phong cự linh sớm đã bị các cao nhân thu lấy hết. Phương Hàn cũng không có vận khí tốt, không gặp được một mống nào.
Phi kiếm của các tiền bối, cao nhân lưu lại càng không có một thanh.
Từ khi ngưng luyện thành kim đan xong, Phương Hàn cảm thấy như hắn đã tiêu phí hết vận khí của mình.
Nghe đồn Linh Lung Phúc Địa ở ngoài hải ngoại, xa xa sâu trong đại dương rộng lớn, nơi có vô số tiên sơn, dao trì. Trong không gian biến ảo đó là một môn phái toàn nữ đệ tử, có lực lượng chống đối với Thái Nhất Môn. Linh Lung Tiên Tôn là đệ nhất nhân trong ba ngàn năm trở lại đây, pháp lực cao thâm, thậm chí còn vượt qua cả Phong Bạch Vũ, Tinh Chủ, có thể quét ngang cả chư tiên vạn giới. Tự mình nghĩ ra được vô thượng thần thông Linh Lung Đại La Thiên, được xung tụng là đạ la.
Đại la là tồn tại vĩnh hằng giữa không gian và thời gian.
Đây cũng không phải là cảnh giới của cao thủ Trường Sinh Bí Cảnh mà là cảnh giới trong tiên nhân.
Phương Hàn đã nghiên cứu qua thần thông Linh Lung Đại La Thiên, quả thực là một môn thần thông kỳ bí, thậm chí không kém gì Chúng Tinh Vô Cực Thư, thần thông Ngũ Đế Đại Ma, nhưng mà Linh Lung Đại La Thiên mà Hỏa Vân Tiên Tử tu luyện không hoàn chỉnh. Tựa hồ chỉ có một phần. Cao thủ Kim Đan Cảnh mặc dù là tiểu đầu sỏ nhưng cũng không thể nào thoáng cái có đủ hết công pháp tu luyện của môn vô thượng thần thông này.
Sự thâm thúy của môn vô thượng thần thông này có lẽ phải là cao thủ Trường Sinh Bí Cảnh mới có thể hiểu thấu được.
Thần thông Ngũ Đế Đại Ma mà Phương Hàn tu luyện cũng giống như vậy. Phải sau khi luyện tới Trường Sinh Bí Cảnh mới có thể đạt tới cảnh giới cao nhất, thậm chí có thể học hỏi đại năng thái cổ của Phật Môn, diễn hóa ra Ngũ Hành Linh Căn, trấn áp ma tôn, thậm chí còn có thể biến hóa ra một thế giới của hắn.
Xuyên qua Cửu Thiên Cương Phong, tiếng gió rít gào càng ngày càng hung mãnh.
Nhưng Phương Hàn lại không chút quan tâm, liếc nhìn lại thậm chí có thể nhìn thấu qua tầng gió mạnh này, thấy rõ mặt đất, biết được mình đã bay tới đâu.
Hiện tại hắn không có đi Linh Lung Phúc Địa mà là đi Đại Huyền Đế Quốc.
Phi hành được một lúc thì đột nhiên xuất hiện chuyện ngoài ý muốn. Một vùng phương viên chừng trăm dặm tràn ngập gió mạnh đột nhiên biến mất, thay vào đó là sương mù, mây khói lượn lờ, tràn ngập hơi nước. Với năng lực của Phương Hàn mà lại không cảm thấy được chút ba động nào của pháp lực.
Yên tĩnh vô cùng.
Giữa không gian tĩnh lặng bổng xuất hiện tiếng chim chóc, hương hoa, sau đó là từ đóa hoa tươi nở rộ xuất hiện, một dòng sông trong vắt chảy qua, bụi bụi hoa tươi hai bên bờ sông. Ánh nắng từ trên chiếu xuống mặt nước lung linh, chiết xạ ra ánh sáng hồng hồng. Trong nháy mắt không biết là ai dùng đại pháp lực biến hóa ra một vùng không gian giữa Cửu Thiên Cương Phong, chim chóc, hoa lá, sông núi, khắp nơi đều tràn ngập ý vị đẹp đẽ.
"Ai? Là ai dùng pháp lực tạo ra huyễn cảnh nay?"
Phương Hàn đi vào trong đó liền cảm thấy không gian mênh mông, không còn chút gió nào của Cửu Thiên Cương Phong, cũng không nhìn thấy mặt đất nữa, hắn đã lọt vào một vùng ảo cảnh.
Khong cần phải onis, đây là thủ đoạn cực kỳ cao minh của một cao thủ nào đó mai phục sẵn.
"Vũ Hóa Môn Phương Hàn…"
Từ chỗ sâu nhất trong biển hoa, núi cao, rất nhiều hơi nước hợp lại tạo thành hình dáng của một nữ tử, thật sự là như khói mây, như lăng ba tiên tử, như thủy tinh trong nước.
"Yên Thủy Nhất! Chân truyền đệ tử Thái Nhất Môn, hôn thên của Hoa Thiên Đô!" Đồng tử của Phương Hàn co lại, "Ngươi có được pháp lực lớn như vậy, khó trách là ngay cả cao thủ Trường Sinh Bí Cảnh cũng không giết chết ngươi được."
"Ha? Ngươi có thể nhận ra ta? Khó trách có thể chống lại Hoa Thiên Đô! Pháp lực của ngươi như thế nào lại nhiều như vậy? Kim đan của ngươi có bao nhiêu loại thần thông? Tám mươi, chín mươi?"
Hình bóng nữ tử do hơi nước tạo thành dần trở nên rõ ràng, nhìn chằm chằm vào Phương Hàn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...