Vĩnh Sinh

Phụp!

Phương Hàn đâm một kiếm xuyên qua lân giáp của tên sa phỉ, kiếm đâm xuyên tim sa phỉ, ngập đến tận chuôi, mà đao của tên sa phỉ chém lên áo hắn chỉ để lại một vết mờ.

Giết người!

Bị đâm!

Mất mạng!

Tránh né!

Lại giết người!

Phương Hàn nhảy giữa đám sa phỉ, thân thể linh hoạt như vượn, kiếm bay như lưu tinh, hơi thở thảm liệt, khí thế càng ngày càng mạnh, kinh nghiệm chém giết cũng càng ngày càng phong phú.

Đây chính là thực chiến, không phải tỷ thí, không giống như lúc đấu kiếm cùng Hồng Di quận chúa.

Trăm ngàn sa phỉ, đao thương ngập trời, chỉ hơi chần chờ lập tức mất mạng tại đương trường, không có một chút may mắn nào cả.

Ma luyện ý chí chiến đấu là gì?

Đó là chiến đấu trên chiến trường, đối mặt với thiên quân vạn mã, giữa rừng đao biển kiếm mà không chút sợ hãi. Sa phỉ nơi sa mạc là một đội quân hung tàn, đơn độc chiến đấu với đội quân hung tàn này chính là một cuộc khảo nghiệm dũng khí, trí tuệ, lực lượng cùng vận khí.

Đây cũng là lần đầu Phương Hàn giết người, một người đang sống sờ sờ lại bị mình giết chết, mới đầu còn có chút khó chịu không quen, nhưng là khi loan đao của sa phỉ xẹt qua cổ hắn, suýt nữa chém đứt một bên mặt hắn, sự khó chịu đó đã hoàn toàn biết mất, chỉ còn lại xuất kiếm, đánh vào nơi yêu hại, né tránh, dùng kiếm pháp lăng lệ giết người.

Cứ mỗi tính mạng bị mất đi dưới kiếm của hắn, mỗi tên sa phỉ bị hắn đâm chết, tinh thần của Phương Hàn lại trở nên nhạy cảm hơn, như cảm giác được hơi thở của những vong hồn chết dưới kiếm của hắn.

Chính bản thân hắn tựa như biến thành một tử thần không ngừng thu thập sinh mệnh.


Lần này số lượng sa phỉ vây công đệ tử Vũ Hóa Môn tối thiểu cũng hai ngàn, mỗi một tên đều hung hãn, dũng mãnh, giết người như ngóe, loan đao sắc bén thiết kim đoạn ngọc (Chém vàng cắt ngọc), lẫn trong quân còn có một vài cao thủ.

Đây là thời điểm quyết tử rồi, chỉ cần khí thế có thể khiến kẻ địch kinh hãi thì tự nhiên can đảm hơn.

Cao thủ võ đạo sợ nhất điều gì?

Sợ nhất chính là bị đại quân vây giết, giữa thiên quân vạn mã thì dù võ công có tài giỏi đến mức nào cũng khó có thể sống xót được. Đao thương không có mắt.

Phương Hàn mặc dù thể lực so với cao thủ thần thông cảnh giới mạnh hơn nhiều lắm, nhưng mà gặp tình cảnh nguy hiểm này, nếu như không có Trảm Ma Kiếm chém sắt như bùn, trên kiếm còn có pháp lực tạo nên khí thế mạnh mẽ, nếu không có pháp bào mà đao thương bình thường không thể xuyên phá, hắn có lẽ đã chết mười mấy lần rồi.

Khắp người hắn đầu, cổ, tay nơi nơi đều là ánh đao.

May mắn thân thể hắn đã luyện hóa được Cửu Khiếu Kim đan, nhờ vậy mà có khả năng hồi phục cường đại, không cần Chỉ Huyết Ngọc Phù cũng có thể tự ngưng kết. Bên cạnh hắn là Hồng Di quận chúa cùng Lưu Khang, quang mang Chỉ Huyết Ngọc Phù trên người hai người không ngừng chớp động, trên người chỉ còn lại những vết thương rất nhỏ.

"Chỉ Huyết Ngọc Phù" luyện chế từ rất nhiều linh dược mà thành, bên trong còn có pháp lực, chỉ cần tâm ý vừa động, dược lực bên trong sẽ hóa thành hơi nước, phủ lên da, cầm máu, trừ độc, khôi phục thể lực.

"Phương Hàn! Cẩn thận!"

"Cheng!"

Ngay khi Phương Hàn hơi phân tâm một chút, một thanh loan đao đột nhiên chém tới, một vầng bán nguyệt mờ ảo xuất hiện trước mặt hắn, giống như quỷ thần u linh hiện ra từ hư vô, như ánh trăng từ trên trời chiếu rọi vạn vật, không thể ngăn cản.

Ông ông ông ông ông.........

Phương Hàn cảm giác được lông tóc đều dựng đứng cả lên, hắn chỉ biết trơ mắt nhìn ánh đao đó chém xuống cổ, cả ngón tay cũng không kịp cử động.

Ngay tại thời điểm ngàn cân treo sợi tóc này, Hồng Di quận chúa đột nhiên xuất ra một kiếm, như lôi điện xuyên mây, đánh vào ánh đao cứu Phương Hàn một mạng.

"Rốt cuộc là ai mà võ công lại cao như vậy! Nhất là trên loan đao toát ra ánh sáng tà dị mê hoặc lòng người, chỉ có người đạt tới cực hạn Thần Biến cảnh giới mới có thể làm nên hiện tượng này!"


Võ công luyện đến cảnh giới Thần Biến, tiến thêm một bước nữa đạt tới cực hạn, võ công ẩn chứa lực lượng tinh thần, một quyền đánh ra có thể sinh ra ảo giác, ảnh hưởng đến thần kinh của địch nhân.

Đây chính là sắp bước vào Thần Thông Bí Cảnh rồi.

Sa Phỉ như thủy triều, nhất tề lui lại, lưu lại thi thể nằm khắp nơi.

Thùng! Thùng! Thùng! Thùng! Thùng!

Không biết người nào gõ trống trận, một người mặc đồ sa phỉ màu trắng xuất hiện trước mặt Phương Hàn. Hôm nay những sa phỉ mà hắn giết đều mặc quần áo màu vàng giống như màu cát, chỉ có tên này là mặc đồ trắng, tinh tươm không một chút bụi bẩn, sạch sẽ vô cùng.

"Đệ tử Vũ Hóa Môn quả nhiên không tầm thường! Các ngươi rút lui đi! Để ta chặn hậu!"

Tên sa phỉ mặc bạch y cất giọng khàn khàn nói. Lúc này Phương Hàn mới phát hiện ra đây là một người trẻ tuổi, nhưng mà gương mặt đã bị che mất, không thấy rõ chân diện mục.

Làm cho người ta chú ý nhất chính là thanh loan đao trên tay hắn, có màu giống như thủy ngân, vừa dài vừa lớn, dài đến sáu thước, có thể dễ dàng chém đứt đôi một con ngựa.

"Tà Nguyệt vương tử! Hắn là thủ lĩnh sa phỉ, người sa mạc! Bắt được hắn giao cho trưởng lão Vũ Hóa Môn, chúng ta chẳng những có cơ hội trở thành đệ tử nội môn mà đồng thời còn có thể được thưởng một món linh khí nữa. Hắn có rất nhiều khả năng bước vào Thần Thông bí cảnh! Hồi đầu năm, hắn ăn một con Đại Mạc Lục Sí Huyết Biên Bức, thân thể đạt tới cảnh giới thần biến, sức lực mạnh mẽ, nhiệm vụ của chúng ta chính là bắt hắn!"

Đang lúc này, Đại Đức hoàng thất Bảo thân vương như gió lốc đánh tới, còn có hai nam hai nữ ngoại môn đệ tử cũng tham gia.

Muốn bắt ta sao? Xem đao!

Tà Nguyệt vương tử chợt bước liền mấy bước, dĩ nhiên vọt qua khoảng cách bốn mươi bước, như một con thiên lý mã toàn lực nhảy lên, Tà Nguyệt loan đao trên tay hắn một lần nữa chém giết!

Phương Hàn nhìn ánh đao củaTà Nguyệt loan đao, cảm giác như tinh thần của mình cũng bị ánh đao hút vào, tay chân không thể động đậy.

Cũng may là hắn đã có kinh nghiệm từ lần lúc nãy, lập tức vận khởi nguyên thần thuật, nhất thời thần trí trở nên thanh tỉnh, pháp kiếm trên tay đánh ra một chiêu "Thất Tinh Liên Hoàn", ngăn trở ánh đao.


Đương, đương, đương…

Phương Hàn đỡ một đao xong định phản kích nhưng lại phát hiện trước mặt không có ai, chỉ còn lại tiếng bước chân của Tà Nguyệt vương tử, giống như thuấn di, nhanh đến mức chỉ thấy được một cái bóng mờ liên tiếp chém giết bảy tám người. Vũ Hóa Môn đệ tử ai cũng đều bị hắn chém cho một đao.

Đinh đinh đang đang, Đinh đinh đang đang!

Trước mắt Phương Hàn lại hoa lên ánh đao mang theo tà khí lại chém tới, sát khí phô thiên cái địa bao phủ toàn thân hắn, mọi chuyện xung quanh đều trở nên mờ ảo, tinh thần một lần nữa bị lao đao hút lại.

Phương Hàn kiên cường đưa kiếm lên, kiếm quang bay múa, liên tiếp chặn hơn mười đao, đột nhiên áp lực giảm hẳn xuống, phát hiện ra sa phỉ đã rút lui sạch sẽ, Tà Nguyệt vương tử thân thể vừa động đã đi được hơn mười bước… trong nháy mắt đã rời xa, biến mất giữa sa mạc.

Tại hiện trường, chỉ còn lại mấy trăm thi thể lạc đà trắng cùng một mảng xác người chết.

Nguyên lai thủ lĩnh sa phỉ, Tà Nguyệt vương tử một người một đao đồng thời kiềm chế mấy người bọn họ để thủ hạ của mình có thể thong dong rút đi.

Võ công cao cường, thể lực cường hãn, tốc độ cực nhanh, thật là khó tin.

Phương Hàn cũng chưa từng chứng kiến qua ai chỉ bằng vào võ công lại có thể lợi hại như vậy

"Đuổi theo!"

"Quên đi, giặc cùng chớ đuổi, huống hồ chúng ta không có linh khí, không có khả năng chiến thắng Tà Nguyệt vương tử. Hắn võ công cao cường, sâu không lường được. Nếu như bị phục kích thì ngược lại chính là chúng ta bị hắn giết. Chúng ta ở đây quan sát Mạc sư tỷ hàng yêu thôi!"

Mấy người Bảo thân vương bàn luận, trong đó có một công chúa đưa ra ý kiến không đuổi theo, có vẻ cẩn thận vô cùng.

"Mạc sư tỷ lần này hàng yêu thành công, công lao quả thực lớn không tưởng được a." Một người trong nhóm Bảo thân vương lạnh lùng liếc mắt nhìn Phương Hàn, tựa hồ đối với chuyện Phương Hàn không bị Sa Phỉ giết chết vô cùng bất mãn.

Bất quá cũng theo mấy người khác, chăm chú quan sát cảnh đấu pháp trên trời.

Mạc sư tỷ cùng mấy đệ tử nội viện toàn lực thúc dục năm thanh phi kiếm cùng với Ngân Xà Kiếm của Nguyên Kiếm Không vây khốn Hồng Phấn thái tử.

Mà mười con Phi Thiên Dạ Xoa lại mắc lại giữa không trung, thân thể bị Thiên Kê Thuần Dương Tác chế trụ, rít gào giãy dụa thế nào cũng không thoát ra được. Đầu kia của Thiên Kê Thuần Dương Tác nằm trong tay của Mạc sư tỷ.

Tình cảnh này giống như Mạc sư tỷ đang thả diều, để cho mười đầu Phi Thiên Dạ Xoa bay lên, chỉ chờ giết được Hồng Phấn thái tử thì có thể thu thập mấy con dạ xoa này.


Mấy con dạ xoa mặc dù bị phi kiếm đâm xuyên tim nhưng cũng chỉ bị suy yếu đi thôi, còn chưa có chết.

"Bảo khí này không phải đơn giản! Nếu như dùng để trói ta, không biết Hoàng Tuyền Phổ của ta có khả năng chống đỡ không? Bảo bối, quả nhiên là bảo bối,vừa ra tay, mười con Phi Thiên Dạ Xoa liền bị chế trụ, không có bảo bổi này chỉ sợ mấy người chúng ta đều chết thảm rồi. Nhưng mà không ngờ Mạc sư tỷ lại có bảo khí như vậy, không biết đó là của nàng hay là mượn của ai?"

Phương Hàn quan sát hết thẩy, tâm thần không ngừng suy đoán.

Hồng phấn thái tử bây giờ đang lơ lửng giữa không trung điều khiển một thanh phi kiếm màu phấn hồng không ngừng xuyên qua xuyên lại, ngăn cản kiếm quang, mà quần áo thân thể hắn cũng phát ra một vầng hào quang màu hồng phấn bao phủ quanh người hắn, giống như một cái quang cầu phòng, ngực chắc chắn.

Nếu có phi kiếm nào chém lên quang hoàn thì một mảng phần màu hoa đào liền bùng lên.

Ở đây cũng không có người nào tu luyện đến thần thông bí cảnh, chỉ là đang dùng pháp bảo để chiến đấu mà thôi.

"Nếu như lần này Mạc sư tỷ thắng, không cần phải đi Lam Nguyệt quốc nữa, có thể trực tiếp trở về Vũ Hóa Môn giao tên Hồng Phấn thái tử này cho trưởng lão, chỉ với công lao như vậy cũng có thể được thưởng một viên Âm Dương Vạn Thọ đan rồi.

Lưu Khang quan sát trận chiến, thấp giọng nói.

"Giết Hồng Phấn thái tử không phải đơn giản như vậy! Mặc dù Mạc sư tỷ cao hơn một bậc nhưng mà không biết tên Hồng Phấn thái tử này có pháp bảo chạy trốn nào không. Mà cho dù có giết được Hồng Phấn thái tử, công lao này cũng không tới phần chúng ta, chúng ta nhiều nhất cũng chỉ có một người được tham gia khảo hạch vị trí nội môn đệ tử.

Hồng Di quận chúa tinh thần chăm chú quan sát trận đấu pháp.

Phương Hàn thật ra cũng rất muốn dùng phi kiếm bay lên, nhưng là hắn không muốn bại lộ bây giờ, nếu không chờ Mạc sư tỷ thu thập ma đầu này xong thì chính là đến phiên hắn a.

"Thực lưc của ta cũng còn rất kém, chỉ là nhờ khổ tu mà được như bây giờ, bất quá sau trận chém giết này, nhất là lần cùng Tà Nguyệt vương tử giao thủ, thu được rất nhiều lợi ích, giúp cho tinh thần ta được ma luyện."

Phương Hàn cảm nhận thấy lần tu luyện thực chiến sinh tử này so với đống cửa khổ tu mấy tháng thì lợi ích thu được phong phú hơn rất nhiều.

"Hồng Phấn thái tử bắt đầu phản kích! Tới lúc phân thắng bại rồi!"

Hồng Di quận chúa đột nhiên nói.

Quả nhiên Hồng Phấn thái tử đang bị vây giữa vòng kiếm quang đột nhiên rít gào, quang cầu màu hồng phấn trên tay được tung ra, chạm vào kiếm quang liền nổ mạnh!

"Lục Dục Âm Lôi!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui