Vĩnh Sinh

Vũ Hóa Môn, Tử Điện Phong.

Đại nha hoàn Phương Tường đứng trên huyền nhai nơi đỉnh núi, ngưng thần nhìn sâu vào trong mây, lông mi hiện ra một tia ngưng trọng. Đột nhiên ngay lúc đó, từ xa xa, giữa mênh mông mây trời có một đạo điện quang bay đến, nàng vội vẫy nhẹ tay một cái, từ trên tay phát ra một đạo điện quang giống như vậy, giống như hai thái cực hấp dẫn nhau, kéo tia điện quang kia lại.

Điện quang rơi vào trong tay nàng, biến thành một đạo phù chú, trên mặt rậm rạp, chằng chịt những chữ cực nhỏ.

Nhìn trong chốc lát, ánh mắt của nàng càng ngày càng trở nên khó chịu, đến cuối cùng thì cũng bị xóa sạch

"Chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi mà trên biển lại xảy ra nhiều đại sự như vậy! Ma Suất giết ba chân truyền đệ tử của Thái Nhất Môn, bị Thái Nhất Môn phát ra Thiên Đạo Truy Sát Lệnh đuổi bắt! Còn Thủy Cổ Thiên Ma lại phá được phong ấn thoát ra! Phương Hàn lịch lãm trên biển đi qua, đánh tan mười vạn đại quân Thiên Ma, phong ấn được Thủy Cổ Thiên Ma… Đại tiểu thư cùng Ma Suất trải qua thiên tân vạn khổ mới có thể phong ấn được Thiên Ma Vương này, tất cả cũng đều là vì bổn nguyên của hắn. Mà giờ đây nó lại rơi vào tay Phương Hàn, cũng là một chuyện phiền phức lớn. Những tin tức này đều vô cùng trọng đại, phải mau chóng bẩm báo cho đại tiểu thư, để cho người quyết định mọi chuyện. Nhất là chuyện Ma Suất, không thể trì hoãn được! Cho dù ảnh hưởng đến việc tiểu thư bế quan tu luyện ở tiểu tiên giới thì cũng đành phải chấp nhận thôi."

Phương Tường trầm tư trong giây lát, rồi khoang chân ngồi xuống, lấy ra một đạo điện phù hình long xà, thầm niệm chú ngữ, sau đó năm ngón tay rung động, nhỏ ra một giọt máu, vẽ loạn lên điện phù: "Đại đạo duy nhất, tinh khí lôi điện, thiên hạ hành hành, tâm niệm vĩnh xương, tâm điện cảm ứng!"

Băng!

Điện phù có hình dạng long xà trên tay nàng thoáng cái vỡ ra, hóa thành một dòng điện tiêu tán trong không khí.

"Tâm điện cảm ứng đã phát ra, hy vọng đại tiểu thư có thể cảm giác được."

Phương Tường đứng thẳng lên, thở ra một hơi thật dài: "Phương Hàn, vốn chỉ cho là hắn có vận khí tốt một chút mà thôi, không ngờ hắn lại trở nên lợi hại như vậy…"

Một hơi lạnh thấu xương thổi tới, làm cho thân thể nàng run rẩy, tựa hồ sắp rơi xuống vách đá cao vạn trượng. Bất quá hai chân nàng vẫn vững vàn chắc chắn, tựa như mọc rễ cắm vào trong đất, không sợ chứt nào, vẫn cứ ở sát bên vách huyền nhai, nhàn nhãi dạo chơi, thể hiện ra tố chất nội tâm rất cao, kỹ xảo khống chế rất tốt.

Rất xa dưới chân núi là bọn Phương Mãn, Phương Duệ, Phương Liệt từng tranh giành quyền lợi với Phương Hàn, từng bị Phương Hàn đánh cho một trận.

"Hà, nha đầu Phương Tường càng ngày càng lợi hại, có thể nhàn nhã dạo chơi bên vách núi, chỉ sợ là đã tu luyện đến tầng thứ mười, Thần Biến Cảnh….." Phương Mãn liếm liếm môi, mắt hiện ra dâm quang tà dị.

"Người ta là tâm phúc bên người của đại tiểu thư, là đại tổng quản của Tử Điện Phong, không thiếu đan dược, tu vi tự nhiên là mạnh mẽ rồi. Như thế nào? Phương Mãn? Ngươi vẫn còn có chủ ý với nha đầu đó?" Phương Duệ vỗ vỗ tay, liền có một nô bộc dâng lên một ly trà thơm.


"Cái này có là gì, nếu như tại phủ tổng đốc Phương gia, một nha hoàng nho nhỏ như nàng ta chỉ cần trở bàn tay là có được? Hiện tại ta đang nghĩ làm thế nào để đề cao tu vi, trở thành ngoại môn đệ tử Vũ Hóa MÔn, nếu như có thể bợ đỡ một vài nhân vật lợi hại, ban cho chúng ta đan dược, phi kiếm, pháp y thì thật là tốt! Chúng ta lúc đó có thể đằng vân giá vũ, lực lượng tăng lên gấp trăm lần, trở nên nổi bật!" Ánh mắt dâm tà của Phương Mãn chuyển thành tam lam, "Như thế nào, Phương Liệt, ngươi chẳng lẽ không muồn báo thâm cừu đại hận kia sao?"

"Im miệng! Tiểu tử Phương Hàn giờ đã là chân truyền đệ tử Vũ Hóa Môn rồi, quyền thế ngập trời, một ngón tay cũng có thể bóp chết chúng ta, làm sao trả thù được?"

"Hừ, hắn đắc tội với người lợi hại nhất trong các chân truyền đệ tử Vũ Hóa Môn, Hoa Thiên Đô! Hắn bay nhảy không được bao lâu đâu, chúng ta nhất định phải trả thù, nếu không chả lẽ để một tên chăn ngựa nhỏ bé cưỡi lên đầu trên cổ chúng ta, thành tiên thành thần sao! Chuyện này làm sao có thể bỏ qua được?" Phương Mãn vỗ mạnh cái bàn một cái!

"A? Các ngươi chỉ có vậy mà muốn báo thù sao?"

Đột nhiên một âm thanh vang lên, vang vọng trong tai bọn họ, mấy tên nô tài quay đầu nhìn lại thì nhận ra là nhị tiểu thưPhương Thanh Vi!

Bên người Phương Thanh Vi còn có một hắc y nhân thần bí đang đứng.

"A, nô tài ra mắt nhị tiểu thư!" Ba tên nô tài lập tức quỳ gối xuống.

"Đứng dậy! Các ngươi có tâm muốn báo thù tên nô tài Phương Hàn, lại là nô tài Phương gia, ta cũng không bạt đãi các ngươi. A? Vị này là một vị tán tu đạo hữu ta mới quen trên biển, tên là Huyễn Chân tiên sinh, các ngươi còn không mau bái kiến?" Phương Thanh Vi giới thiệu hắc y nhân bên cạnh mình.

"Bái kiến Huyễn Chân tiên sinh!" Mấy tên nô tài vái một cái, liếc mắt nhìn nhau biết đây là một kỳ nhân dị sĩ, thần tiên, bọn họ liền nghĩ cách để nịnh nọt, bợ đỡ.

"Không cần khách khí, nếu là gia nhân nhà Thanh Vi cô nương thì ta cũng không thể không có chút lễ được." Hắc y nhân thần bí cử chỉ có chút cứng nhắc, nhưng mà lại vô cùng hào phóng, vung tay một cái liền có ba thanh phi kiếm rơi xuống trước mặt ba tên nô tài, theo đó là ba kiện pháp y, tản mát ra pháp lực cường đại, tất cả đều là thượng phẩm linh khí.

Phương Thanh Vi thấy vậy thì nội tâm rung động, thật không ngờ Huyễn Chân tiên sinh lại hào phóng như vậy! Sáu linh khí cứ vậy mà cho đi.

Huyễn Chân tiên sing thần bí này là nàng mới quen ở Vạn Quy Hải Thị. Làm người hào sảng, ra tay rất hào phóng. Nàng cùng Huyền Chân tiên sinh trao đổi một ít đan dược, chiếm được không ít tiện nghi, cho hắn là một người coi tiền như rác.

Hơn nữa Huyễn Chân tiên sinh này cũng không phải là người trong Ma Đạo, là tán tu nơi hải ngoại, tu vi không cao lắm, khó khăn lắm mới có thể đại đến Thần Thông Bí Cảnh, có thể vận chuyển pháp lực.

Nếu là người Ma Đạo, tiến vào Vũ Hóa Sơn thì liền bị phi kiếm chém chết ngay tức khắc.


"Ba thanh phi kiếm và pháp y nào, các ngươi nhỏ máu tu luyện, sau đó có thể vận dụng." Huyễn Chân tiên sinh nói, "Thanh Vi cô nương, ta thấy tư chất ba người này cũng được, Vũ Hóa Môn có lẽ sẽ không thu nhận, không bằng để ta thu ba người họ làm môn đồ, không biết cô nương thấy thế nào?"

"Vậy cũng tốt. Phương Mãn, Phương Duệ, Phương Liệt? Các ngươi còn không mau bái kiến sư phụ đi?" Phương Thanh Vi suy nghĩ một chút rồi nháy mắt với ba người này. Kỳ thật thì ba tên nô tài này tư chất rất bình thương, ngay cả tư cách làm ngoại môn đệ tử Vũ Hóa Môn cũng không có. Bất quá Phương Thanh Vi nghĩ rằng các tán tu trên biển thì khác với Vũ Hóa Môn nên cũng không có để ý nhiều lắm.

"Bái kiến sư phụ!" Ba tên nô tài mừng rỡ hô lên.

"Huyễn Chân tiên sinh, đi thôi! Chúng ta đi Vạn La Phong, ta sẽ dẫn kiến ngươi với chân truyền đệ tử đã luyện thành kim đan của Vũ Hóa Môn, Vạn La sư huynh. Trên người ngươi có linh khí lấy được từ di tích viễn cổ, có thể trao đổi lấy đan dược với Vạn La sư huynh." Phương Thanh Vi biết rõ, Huyễn Chân tiên sinh may mắn lấy được một vài thứ từ di tích viễn cổ, bởi vậy muốn dụ hắn trao đổi, chiếm tiện nghi của hắn.

"A! Kim Đan Đại Đạo!" Huyễn chân tiên sinh rung động không thôi, biểu lộ ra vài phần bất an, Phương Thanh Vi thấy vậy thì có vài phần đắc ý.

Trong lúc nói chuyện thì nàng đã mang theo Huyễn Chân tiên sinh bay về phía Vạn La Phong.

Phương Tường đứng ở trên cao nhìn thấy hết thảy.

"Huyễn Chân tiên sinh, rốt cuộc là ai? Tựa hồ rất thần bí? Tán tu trên biển ta cũng biết được một ít, nhưng tựa hồ không có ai như vậy? Phương Thanh Vi mới vào tiên đạo đã khinh suất, tự đại, phải bẩm báo chuyện này với đại tiểu thư…"

Bên ngoài Vũ Hóa Sơn, trên một ngọn núi hoang vu, một vài thân bí nhân nhìn chằm chằm vào Vũ Hóa Sơn, bàn bạc với nhau: "Huyễn Chân Thần Quân đại nhân đi vào lâu như vậy mà vẫn không ra, liệu có gặp bất trắc gì không? Vũ Hóa Môn là đại môn phái Tiên Đạo! Thâm bất khả trắc!"

"Tiên đạo cũng có người thân đến thăm, tìm bằng hữu, sợ gì chứ? Chúng ta cũng không phải ma, không phải yêu, Vũ Hóa Môn làm gì có ai có thể nhận ra được chúng ta? Huống hồ Huyễn Chân Thần Quân đem một thân nguyên khí của mình phong ấn lại. Lần này Huyễn Chân Thần Quân muốn dò xét nội tình của Vũ Hóa Môn, không ngờ là chỉ cần bỏ ra một ít linh khí bố thí cho Phương Thanh Vi là có thể được, sau này tiếp cận Phương Thanh Tuyết cũng dễ dàng hơn nhiều."

Một hắc y nhân thần bí khác nói.

"Đi! Chúng ta đi ra xa khỏi Vũ Hóa Môn một chút, tránh bị cao nhân phát hiện!"

Trong lúc nói chuyện, mấy hắc y nhân thần bí này đã thoáng cái biến mất.

Nơi cao nhất của Vũ Hóa Môn, Vũ Hóa Thiên Cung, trong một không gian thần bí. Nơi đây được bao phủ bởi vân hà, phiêu đãng, mông lung, đủ loại màu sắc, cuồn cuộn nổi lên rồi lại tán ra, nhìn không thấy mặt đất đâu, tựa hồ cả Thiên Cung là tạo thành từ mây.


Vân hà có cứng rắn, có mềm mại, có nhẹ nhàng như bông, lại có cái nặng như chì.

Nhưng trong khí tức của mây lại để lộ ra một luồng khí tức thuần dương, không giống với linh khí trong thiên địa, tựa hồ là từ tiên khí từ Tiên giới thần bí truyền xuống.

Không sai, đây chính là Tiểu Tiên Giới, thánh địa của Vũ Hóa Môn!

Toàn bộ nơi này là do các thái thượng trưởng lão, chưởng giáo chí tôn, vài cao thủ trường sinh bí cảnh liên thủ thi triển ra pháp lực cực mạnh, phá vỡ hư không, mang một mảng không giang từ trên Tiên giới xuống, cấu thành nên Tiểu Tiên Giới, nếu như cao thủ Thần Thông Bí Cảnh ở nơi đây hấp thu linh khí thì pháp lực sẽ tăng lên, thân thể được cải tạo.

Vì vậy mỗi một lần tiến nhập vào Tiểu Tiên Giới đều vô cùng quý báu, rất khó có được, mỗi một đệ tử tiến hành tu luyện đều làm cho tiên khí nơi đây giảm đi một chút, cho nên bình thường cũng chỉ có những đệ tử đặc biệt mới có thể vào Tiểu Tiên Giới tu luyện. Các chân truyền đệ tử khác căn bản không thể có được đãi ngộ như vậy.

Ngay cả phụ thân Kim Thạch Thai là đại trưởng lão mà cũng không có tu cách tiến vào Tiểu Tiên Giới.

Mà hiện tại Phương Thanh Tuyết đang tu luyện trong Tiểu Tiên Giới.

Nàng ngồi vững vàng trong vân hà, xung quanh thân thể có vô số tia điện quang lập lòe, bất định, mỗi một tia điện quang đều lộ ra lực ngưng tụ cường đại.

Những tia điện quang này không tán loạn mà lại cô dọng thành đủ loại phù chú, đầu đuôi tương liên, có linh tính. Một đại trận Lôi Đình vờn quanh người nàn, sau đó khẽ động liền thu vào trong thân thể, thân thể nàng lúc này tựa hồ không phải là thân thể huyết nhục mà là những tia chớp hợp lại, là lôi lực.

Khủng bố nhất chính là trên đỉnh đầu của Phương Thanh Tuyết có phù chú rộng chừng ba bốn dặm, trên đó có rất nhiều đồ hình Lôi Thần, hoặc là Vũ Hóa Môn, đầu người thân chim, tay cầm lôi chùy, hoặc là thân người đầu chim, toàn thân quấn là các tia chớp đủ màu sắc.

Trên bề mặt còn dần dần hình thành những kinh văn, không phải là chữ viết hiện tại, cổ xưa, thê lương vô cùng, mỗi một chữ đều ẩn chứa quy tắc của thiên địa, chính là viển cổ bí văn, huyền bí hồng môn.

Đạo phù chú khổng lồ này chính là một kiện pháp bảo.

Đã siêu việt phạm trù của bảo khí! Ngang hàng với Hoàng Tuyền Đồ, là một kiện phù chiếu, phù chiếu của Lôi Đế viễn cổ, một kiện đạo khí! Là đạo khí đủ để khiến cho các vị cao thủ Trường Sinh Bí Cảnh cũng phải động tâm.

"Vạn pháp quy nhất, vạn pháp quy nhất…"

Phương Thanh Tuyết vừa động, rất nhiều đại trận được phóng ra, mỗi một đại trận biểu thị cho một loại thần thông. Mà trên người nàng có rất nhiều đại trận, tất cả ngưng tụ thành một thể, luyện thành một cái gì đó giống như một hạt giống.

Đột nhiên trong lúc đó tâm linh nàng rung động, tất cả đại trận đều thu hồi vào trong thân thể.


"Tâm điện cảm ứng? Không phải lúc nguy cấp thì Phương Tường sẽ không dùng đến cái này." PHương Thanh Tuyết vận chuyển tam linh, lập tức minh bạch, "Trong lúc ta bế quan lại xảy ra chuyện lớn như vậy! Ma suất xung đột với đệ tử Thái Nhất Môn? Tiểu tử Phương Hàn lại luyện thành chân tuyền đệ tử, trấn áp được Thủy Cổ Thiên Ma! Càng bất ngờ hơn là dám định ra sinh tử chiến với Hoa Thiên Đô vào mười năm sau? Hắn dựa vào cái gì mà lại lớn gan như vậy! Xem ra ta không xuất quan không được!"

Một loạt tin tức truyền đến, tâm linh nàng liền cảm ứng được, đây là là một loại thần thông đặc thù, tâm điện cảm ứng.

"Lôi Đế Phù Chiếu, thiểm điện bất diệt!" Khi nàng quyết định xuất quang thì một luồng ý niệm nổi lên, đưa tay lên đầu vẫy một cái, phù chú không lồ ở trên đỉnh đầu liền thu nhỏ lại, tiến nhập vào trong đầu nàng.

Sau đó thân thể chớp lên, thoáng cái đã ra khỏi Tiểu Tiên Giới.

Phương Thanh Tuyết xuất quan!

Ở trên bảy bảy bốn mươi chín đảo thuộc Lôi Đế Động Phủ, Phương Hàn sau khi tiếp nhận Đan Nguyên Đại Hội thì cũng không có dừng lại mà cùng Long Huyên và ma nữ rời đi, tiếp tục đi về Quy Hư. Bọn họ tiếp tục lặn ở dưới nước, lặng lẽ mà đi.

Phi hành trên biển thật sự quá khoa trương, khi chiến đấu cùng Thủy Cổ Thiên Ma Phương Hàn đã bị tổn thương chân khí, chỉ có thể yên lặng ở trong vương đỉnh tu luyện, hồi phục.

Mà Diêm thì tập trung luyện chế Pháp Thánh Xá Lợi.

Đương nhiên, trong khi di chuyển, Phương Hàn cũng không quên hấp thục mộc linh khí của của các rừng cây Kim Ti Nam Mộc của bốn chín đảo thuộc Lôi Đế Động Phủ, chữa trị, hồi phục lại chân khí bị hao tổn của bản thân. Mộc Hoàng chân dung nhập quý khí của Kim Ti Nam Mộc thì càng thêm linh động, viên mãn.

Vốn đã sắp ngưng tụ cương khí nhưng vì chiến đấu với Thủy Cổ Thiên Ma, bị tổn thương trầm trọng, lại trì hoãn sự cảnh giới đề thăng cảnh giới. Hắn cũng không gấp, dù sao chuyện này sớm hay muộn cũng sẽ đột phá, căn cơ càng vững chắc thì việc đột phá cảnh giới càng thêm dễ dàng.

Hiện tại chuyện hắn quan tâm nhất chính là làm thế nào để đi sâu vào trong Quy Hư, tìm được đại quân Thiên Ma, thu được tám trăm vạn Thiên Ma, phát huy toàn bộ lực lượng của Ngũ Ngục Vương Đỉnh!

Hiện tại Ngũ Ngục Vương Đỉnh có năm vạn Thiên Ma làm khổ sai, tốc độ tiềm hành nhanh hơn rất nhiều, một ngày đi ngàn dặm cũng không hao phí chút pháp lực nào.

Ngày ngày, khổ luyện, mỗi ngày Phương Hàn đều dùng Nguyên Anh Đan, chân khí bị hao tổn khôi phục không ít. Đến hôm nay, hắn cảm thấy nước biển bên ngoài có một cổ hàn khí khác lạ, tựa hồ đã tiến vào một vùng biển khác.

"Phương Hàn, chúng ta đã đến Bắc Đại Dương, là biên giới của Quy Hư, bây giờ phải vô cùng cẩn thận! Tùy thời đều có thể gặp nguy hiểm!" Tiếng nói Long Huyên vang lên.

"Đến biên giới của Quy Hư! Ma Suất cũng bị đệ tử Thái Nhất Môn đuổi giết tới Quy Hư! Ngàn vạn lần đừng có gặp bọn họ!" Phương Hàn thầm nhủ, để vương đỉnh nổi lên.

Hắn muốn lên trên mặt biển, nhìn rõ xem Quy Hư là như thế nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui