Vĩnh Sinh

Toàn trường kinh ngạc!

Ngay cả Hoa gia ngũ lão cũng khiếp sợ tới dại người ra.

Bọn họ bị ngôn từ của Phương Hàn làm cho kinh hãi. Không ngờ hắn đám măng Nanh Hoàng là tạp chủng, Đây là dũng khí như thế nào?! Từ đâu tới cuối, không có ai dám nhục mạ Nang Hoàng.

Thân phận Nanh Hoàng tôn quý, là con của Tai Nan Thiên Quân. Cả Thiên giới này ai cũng không dám đắc tội với hắn. Cho dù là Vũ Hoàng cũng biết rõ đối phương vây sát mình, sau khi thoát khốn vẫn không dám giết đối phương, còn muốn bắt tay làm hòa. chỉ cần đối phương rút đi mà thôi! Đây kỳ thật là một loại nhịn nhục!

Nhưng hiện tại. Phương Hàn không ngờ dám công khai trắng trợn làm nhục hắn.

Không ngờ đám nói bắt Nanh Hoàng ăn ***. nhưng lại ăn suốt một ngàn vạn năm Thiên giới.

- Ai lại không khiếp sợ!? Ai lại không kinh hãi?!

Nanh Hoàng bị mắng cho sửng sốt, dường như không thể tin được, cứ nghĩ lỗ tai của mình đã nghe lẩm rồi!

Qua một hồi lâu, hắn mới tỉnh lại. sắc mặt liên tục thay đối. cuối cùng tím bầm đi. Chừng mười lân hô hấp sau. hắn phát ra một tiếng hét điên cuồng như người bị thâm thân.

- Giết!

Nanh Hoàng giận sôi người, rống lên một từ "giết", ánh mắt độc ác tới cùng cực nhìn Phương Hàn. như muốn trực tiếp thiêu đổt đối phương.

- Vũ Hoàng! Thì đã sao?!

Trong miệng hắn rống lên một tràng như pháo nồ:

- Sự tình hôm nay chưa xong đâu. tuyệt đối không chết không ngừng. Ta sẽ không từ bỏ ý đồ. Ta muốn ăn tươi nuốt sống tên súc sinh này! Vũ Hoàng, thức thời thì ngươi tránh ra đi. Ta có thể tha cho ngươi một mạng, ngươi lập tức rời đi. Nhưng ta muốn lưu tên súc sinh này lại, trực tiếp cào xé, móc mắt lột da hắn ra.

-Nanh Hoàng, ngươi cứ ở Đây mà hù đọa đứa con nít sao. giống như thẳng điên vậy! Ta sợ ngươi à?!

Phương Hàn vẫn thong thả ung dung như trước, bình tĩnh chỉ ngón tay ra.

- Sự tình hôm nay vốn không chết không ngừng. Ngươi thi triển ra đại trận đến vây sát Chưởng môn Vũ Hóa Môn. phá Hủy quy củ của Thiên Đình. Sau khi bị chúng ta phá trận còn diễu võ dương oai. Ngươi thật sự nghĩ chúng ta là tượng đất sao?! Đúng là không bằng một phần ba của cục đất!


- Vũ Hoàng! Tiểu súc sinh này đã muốn chết, ngươi còn muốn thế nào?! Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng! Ta đếm đến ba, ngươi lưu tên tiểu súc sinh này lại, sau đó rời đi! Nếu không, chúng ta hôm nay sẽ đại sát một hồi. cùng ngươi không chết không ngừng. Ngươi dùng gì hóa dải ân oán hôm nay!

Nanh Hoàng lại gào lên. quát với Vũ Hoàng.

- Không sai! Cái miệng tên tiểu súc sinh này rất lợi hại!

Hoa gia ngũ lão Hoa Văn Xương thấp giọng nói.

- Vũ Hoàng, ngươi cỏ thể đi, tuy nhiên. Đồ Đằng Quán và tiểu súc sinh này. thi thể Thiên Thiện Phật Hoàng phải lưu lại. Chúng ta lân này thanh lý môn hộ cũng không phái nhăm vào ngươi. Chỉ là hiểu lâm. đều là do tên tiêu súc sinh này gây ra. Như vậy đi, ngươi sau khi rời khỏi vẫn là người Vũ Hóa MônL Hoa gia và ngươi chưởng quản, nước sông không chạm nước giếng, cùng nhau kiến thiết đại nghiệp Vũ Hóa Môn. Như thế nào?

- Không sai. người này chính là con sâu làm rầu nổi canh!

- Hắn không giết, thiên lý khó đung. Hắn chính là một đại mẩm họa!

- Giết tên này. thiên hạ thái bình, không giết hắn, thiên hạ đại loạn!

- Vũ Hoàng, ngươi suy nghĩ đi!

Yến Hoàng, Ám Hoàng, Tâm Hoàng đều mở miệng lên tiếng.

- Một cơ hội cuối cùng. Vũ Hoàng, đương nhiên ngươi cũng có thể lựa chọn trực tiếp bắt lấy người này giao ra. Chúng ta Đây lập tức biến chiến tranh thành tơ lụa, từ nay về sau trở thành bằng hữu. Là địch hay bạn đều do một ý niệm của ngươi. Ngươi lựa chọn đi!

Sắc mặt Nanh Hoàng lại từ tím bầm như heo biến thành màu xanh. dường như ma troi phiêu đãng trong đêm.

-Một!

-Hai!

Nanh Hoàng bắt đầu đếm. mỗi một từ đều phiêu đãng khắp không trung, biến thành những âm phù đòi mạng.

- Khoan đã!


Ngay khi hắn sắp đếm tiếng thứ ba thì Vũ Hoàng đột nhiên hô lên.

- Như thế nào? Ngươi đồng ý giao tên súc sinh này ra?!

Vẻ mặt Nanh Hoàng lập tức trở nên vui vẻ.

- Hừ. Nanh Hoàng, ngươi khinh ta quá đáng! Ngươi nghĩ rằng ta sợ Tai Nan Thiên Quân, không dám giết ngươi sao?!

Thanh âm của Vũ Hoàng từng chữ càng thêm trầm trọng, dường như đã hạ quyết tâm

lớn:

- Ngươi trước vây giết ta. bị ta trảm phá đại trậiỊ không ngờ còn không đi. muốn diễu võ dương oai như vậy! Vũ Hoàng ta tốt xấu gì cũng là cường giả chí tôn Thiên Địa Đồng Thọ. Tôn nghiêm của ta không cho ké như ngươi khiêu khích! Giết ngươi ta sẽ đem chuyện này hoàn toàn công bố ra. khiến cho vô số môn phái ỡ thập vạn đại châu biết chân tướng và sự vô sỉ của ngươi, công đạo tự trong lòng người!

Trong khi nói chuyện, thanh kiếm của Vũ Hoàng hướng lên bầu trời, hào quang lập tức sáng bừng lên. chiếu sáng cả bầu trời. Cả người hắn tràn ngập hào quang, như tín ngưỡng chỉ nguyên kết nối với Thánh Đường viễn cổ.

Hắn thật giống như trở thành một chân Thần duy nhất trong thiên địa, không ai có thể vượt qua được, cũng không ai có thể chiến thắng hắn. Khí thế mãnh liệt này lập tức áp về phía Nanh Hoàng.

Phảng phất. Nanh Hoàng cảm giác được chính mình như bị cô lập. bị toàn bộ thiên địa cô lập. bị tất cả Hoàng giả cô lập. Tuy rằng bên cạnh hắn có rất nhiều Hoàng giả nhưng hiện tại cảm thấy cô độc vô cùng, không ai có thể bảo vệ được hắn. Đây là lần đầu tiên hắn phải đối mặt với công kích Thánh Đường Kiếm khủng bố của Vũ Hoàng.

Lúc này hắn đã biết Vũ Hoàng nổi giận, chân chính. nổi giận.

Giờ phút này hắn mới cảm giác được sự đáng sợ của Vũ Hoàng. Trong cơn giận dữ, huyấ lưu ngũ bộ! Tinh thân, nguyên khí toàn thân hắn đều bị đối phượng tập trung, không thể động đậy. Thậm chí hắn cảm giác được mình cũng không thể chạy trốn được!

Đối mặt với khí thế áp bách mạnh mễ như vậy, nội tâm hắn không kìm được sinh, ra một tia sợ hăi.

Bá!

Vũ Hoàng động rồi. từng bước bước ra.


Mỗi bước vẫn chỉ như bình thường, kiếm cũng rất bình thường chém vỡ hư không xuống. Nhưng những Hoàng giả Sát Hoàng, Yến Hoàng... đều bị bức phái liên tiếp lui lại. càn bản không thể ngăn cản! Mỗi người nơi này đều cảm giác mình trở thành mục tiêu công kích của Vũ Hoàng, chỉ cần vọng động sẽ gặp phái lôi đình nhất kích!

Vì thề. mỗi người đều lui về sau.

Một kiến này giống như thiên kiếm, chém về phía Nanh Hoàng.

Ầm ầm!

Một kiếm tê thiên liệt địa! Nanh Hoàng hét lớn một tiếng, trên hai tay xuất hiện một đôi binh khí có hình thù kỳ quái, cứng rắn đón đở một kiếm này. Nhưng khi một kiếm chém xuống, hai binh khí kia lập tức bị dập nát!

- Ahhhh!

Nanh Hoàng hét thảm một tiếng, cả người từ đầu xuống chân bị chém thành hai nửa. Hai nửa thân thể vặn vẹo. đò máu tươi, nhiễm đò cả bầu trời.

sắc mặt Vũ Hoàng không chút thay đồi:

- Một kiếm đoạn hà nhạc, hai kiếm phá phách sơn xuyên, ba kiếm thành bạo vũ. bổn kiếm tẩv thiên hạ! Nanh Hoàng. Ngươi chết ở chiêu Tẩy Tần Thiên Hạ của ta. đủ để kiêu ngạo rồi!

Kiếm thế biến đồi. kiếm trong tay Vũ Hoàng đột nhiên trở nên hoa mỹ. Kiếm khí kiếm quang biến thành mưa lớn Đây trời. khi mưa liên miên, khi mưa tâm tã. khi mưa kịch liệt, khi mưa mông lung nhưng hết thảy kiếm quang đều đang thanh tẩy, tẩy sạch dơ bần thiên hạ.

Bị một kiếm này bao phũ, chẳng những tất cả Hoàng giả. Ngay cả Phương Hàn cũng bị kinh hãi đảm chiến!

- Vũ Hoàng sư huynh quá thật mạnh mẽ vô biên. Một chiêu này quả thật thanh tẩv non sông, rửa sạch thiên địa. Với lực một kiếm, càn quyết yêu phân! Ta nếu đối mặt một kiếm này cũng không thể ngăn cản!

Thân thể Nanh Hoàng lại ngưng tụ thành hình, cảm thấy như ngày tận thế buông xuống, toàn thân đều cảm giác vô cùng khủng bố:

- Không được! Vũ Hoàng, ngươi dám giết ta?! Tai vạ của ngươi tới rồi! Ta là con của Tai Nan Thiên Quân! Ngươi đang đắc tội Thiên Quân!

Nhưng bất kể hắn kêu gào thế nào. Vũ Hoàng thủy chung đều thần sắc bất động, đã hạ quyết tâm phải giết, tuyệt đối không lưu tình. Dũng khí như vậy, dám sát con của Tai Nan Thiên Quân, không sợ đối mặt Thiên Quân. Phương Hàn cũng không thể không bội phục, Vũ Hoàng quả là người làm đại sự! Có lẽ nếu sau này có thiên đại kỳ ngộ. Vũ Hoàng có thể sẽ tấn chức Thiên Quân!

Kiếm khí rửa sạch, đoạn tuyệt hết thảy sinh cơ!

Nhưng đúng lúc này dị biến nổi lên.

Một đạo quang hoa màu trắng mang theo sinh cơ mãnh liệt trực tiếp bắn vào trong kiếm quang của Vũ Hoàng, chiếu xạ thân thể Nanh Hoàng. Thân thể Nanh Hoàng lập tức bắt đầu khôi phục. Sau đó. đạo hào quang tràn ngập sinh cơ kia ngưng tụ thành một độc giác màu trắng, va chạm với kiếm quang của Vũ Hoàng hơn trám ngàn lần. không ngờ không phân được cao thấp!

Không ngờ là một cường giản Thiên Địa Đồng Thọ tới cứu viện!


- Sinh Hoàng!

Vũ Hoàng thét đài một tiếng, một kiếm chém về phía hư không. Lập tức hư không bị xé rách, xuất hiện thân hình một nam nhân mặc đồ trắng.

- Vũ Hoàng, hãy khoan dung độ lượng! Nanh Hoàng lần này làm không đúng nhưng tội chưa chí tử! Ta riêng tới đưa hắn đi! Sự tình hôm nay cứ vậy bỏ qua đi! Là nội loạn chứ không có quan hệ tới huyết mạch Tai NanThiên Quân chúng ta!

Nam nhân áo trắng này vung tay lên. chặn kiếm khí Vũ Hoàng, đồng thời bao bọc lấy Nanh Hoàng, cũng không động thủ với Vũ Hoàng mà trực tiếp hú dài một tiếng bay đi. nháy mắt đã biến mất. Hắn tới nhanh, đi cũng rất nhanh!

- Sinh Hoàng!

Trong lòng Phương Hàn khẽ động đã nhìn ra nam nhân này chính một trong những người con cường đại nhất của Tai Nan Thiên Quân, tu vi mạnh hơn Nanh Hoàng không biết bao nhiều lần. chính là một cường giả cảnh giới Thiên Địa Đồng Thọ! Trước mặt Vũ Hoàng có thể cứu đi Nanh Hoàng, tiêu sái rời đi. lộ ra thực lực sâu không lường được!

- Sinh Hoàng, tới hay lắm! Sớm muộn sẽ có một ngày ta và ngươi đánh nhau một trận!

Vũ Hoàng thấy Sinh Hoàng rời đi cũng không đuổi theo, ánh mắt lóe ra không biết đang nghĩ Điều gì!

Qua vài cái hô hấp. ánh mắt hắn đảo qua, nhìn Yến Hoàng, Ám Hoàng. Tâm Hoàng, Sát Hoàng và Hoa gia ngũ lão. sắc mặt của Vũ Hoàng lúc này càng lúc càng băng lãnh.

- Cá ngươi không có Tai Nan Thiên Quân che chở phải không?! Một đám Hoàng giả mà dám tới vây giết ta! Hiện tạiNanh Hoàng đi rồi. các ngươi mất đi chỗ dựa, chính mình tự sát hay là muốn ta động thủ?!

Vũ Hoàng phát ra thanh âm lạnh như băng, tuyệt không khoan nhượng. Sát khí hắn đã khởi, không ai có thể ngăn cản.

Nanh Hoàng cũng dám giết thì huống chỉ những Hoàng giả không có chỗ dựa này!

- Vũ Hoàng, ngươi điên rồi. muốn giết hết cả chúng ta sao?! Chúng ta là Hoàng giả Thiên Đình!

Ám Hoàng hét lớn:

- Ngươi Đây là tự loạn trận tuyến. hiện tại Man tộc đang xâm lấn chúng ta nên vạn người một lòng, cộng đông kháng địch. Sự tình hôm nay bỏ đi. ai cũng không nhắc lại. Vũ Hóa Môn Hoa gia ngũ lao, hết thảy đều là tội của bọn hắn. ta không can thiệp vào nội đấu Vũ Hóa Môn các ngươi!

- Không sai. chúng ta rời đi, ngươi bắt Hoa gia ngũ lão. không cần liên lụy chúng ta!

Yến Hoàng vội nói.

sẳc mặt Hoa gia ngũ lão lập tức biến đồi!

0O0


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui