"Vạn thú bài" Theo tâm ý thôi động trôi nổi trên không trung, thần kỳ không gì sánh được, khiến trong lòng Phương Hàn không khỏi chấn động.
"Lấy máu tế luyện" Nếu để người đạt đến cảnh giới nhục thân cảnh sử dụng pháp bảo, đây quả thực là ưu thế rất lớn. Chỉ có người tu luyện võ công mới biết, bằng vào lực lượng thân thể căn bản không thể phát huy hết uy lực cường đại của bản thân.
Cơ thể không thể phi hành, lại không chống được đao thương, không chống lại được chất độc, thủy, hỏa, lôi vân... vân các loại công kích. Nói chung dù là đem nhục thân tu luyện tới thập trọng Thần biến cảnh giới, lực lượng bant thân có thể sánh vơi ngũ mã, cũng không thoát được số mệnh một phàm nhân.
Trừ phi tu luyện tới Thần Thông Bí Cảnh, đại não được khai phá, tu luyện đến mức có thể phát ra pháp lực, mới chân chính là thần thông.
Thế nhưng để tu luyện đến cảnh giới Thần Thông Bí Cảnh gian nan đến mức nào? Trong một vạn cao thủ mới có một người thàng công, đó cũng là nhờ phúc khí mấy đời tổ tiên tu luyện cộng với thiên đại cơ duyên.
Lúc này sử dụng pháp bảo mới phát huy tác uy lực lớn nhất.
Nếu như một người chỉ dừng lại ở nhục thân cảnh, nếu có một kiện phi kiếm thì sao? Có thể cách không giết người ngoài nghìn bước, sau khi lấy máu tế luyện tùy ý bay lượn, vậy lực sát thương sẽ lớn đến mức nào đây?
Nếu như người này sở hữu một mai "Hộ Thân Phù" Biến thàng một bức tường cứng rắn bảo vệ quanh thân, vậy đao kiếm nhân gian sao có thể phá được?
Một cao thủ đạt đến Thần Lực cảnh giới, nếu sở hữu pháp bảo chỉ sợ cũng có thể giết chết được cao thủ Thần Biến cảnh giới.
Dù cho Vạn Thú Bài chỉ là một kiện hạ phẩm pháp khí nhưng Phương Hàn cũng biết nếu mình vận dụng thành thạo cũng có thể khống chế linh thú công kích địch nhân.
"Thử một lần xem? Trích huyết lên Giao Phục Hoàng Tuyền Đồ thì sao? Không được, chỉ sợ sẽ gây ra dị biến, nếu như Giao Phục Hoàng Tuyền Đồ có thể lấy máu tế luyện, vậy chỉ sợ Bạch Hải Thiện đã sớm thàng công rồi, cũng không tới phiên mình. Tốt nhất là cứ từ từ không nên hành động thiếu suy nghĩ, vạn nhất gây ra động tĩnh gì, vậy chỉ còn con đường chết mà thôi."
Phương Hàn là một người cẩn thận, hắn biết Giao Phục Hoàng Tuyền Đồ đúng là một kiện pháp bảo gì đó rất thần bí, vạn nhất trong lúc lấy máu tế luyện có gì sai sót, xuất hiện dị biến, vậy mình không phải xong rồi sao.
Cho nên trước tiên hắn đem Vạn Thú Bài ra thử đã, xem có xảy ra biến hóa gì không, sau đó mình có thể câu thông cùng linh thú để sử dụng không đã.
Nếu như ba mươi sáu đầu tiên hạc đều nghe mình chỉ huy, vậy cao thủ Thần Biến cũng không phải là đối thủ của mình.
Hắn nhẹ nhàng đi tới cạnh một con tiên hạc được cho là đầu đàn, đầu tiên hạc này nổi bật hơn so với những con khác, rõ ràng là phong thần tuấn lãng, vóc dáng cao hơn mấy con còn lại một cái đầu, trên đỉnh đầu còn có một chiếc mào trông như một đoàn hỏa diễm rất đẹp, ai cũng có thể nhận ra đầu tiên hạc này chính là thủ lĩnh trong đám.
Tiên hạc nhìn Phương Hàn sau đó lại huýt một tiếng thật dài.
Phương Hàn lập tức cảm nhận được trên Vạn Thú Bài vang lên một thanh âm nữ tử dịu dàng: "Tiểu tử, mau mở lưới, thả bản cô nương ra ngoài bay nhảy hoạt động giãn gân giãn cốt một chút!"
"Ờ?" Phương Hàn nghe vậy rất hoảng sợ, hắn nhìn xung quanh một lượt.
"Này! Ngươi nhìn cái gì vậy, đó là thanh âm của bản cô nương mà, ngươi đã trích huyết lên Vạn Thú Bài, bây giờ thanh âm của bản cô nương có thể truyền từ Vạn Thú Bài biến thành ngôn ngữ loài người, vậy ngươi mới có thể hiểu được."
Đầu tiên hạc này lại huýt một tiếng dài, một loạt âm thanh rõ ràng truyền từ Vạn Thú Bài ra.
"Cái gì, bản cô nương? Ngươi chính là đầu tiên hạc kia?" Phương Hàn giờ mới hiểu được tác dụng cụ thể của Vạn Thú Bài, "Được ta thả ngươi ra đây, ngươi để ta cưỡi cùng bay nhé."
"Hừ! Cố mà chăm sóc một ngày ba bữa thật tốt, từ từ rồi bản cô nương suy nghĩ lại, giúp ngươi một chút, ngươi nếu như hầu hạ không tốt, bản cô nương sẽ không nghe lời ngươi nói. Ngươi cho là nắm giữ được Vạn Thú Bài là có thể chỉ huy được bản cô nương sao? Vạn Thú Bài chẳng qua là một kiện pháp khí để câu thông ngôn ngữ mà thôi. Chúng ta là hai người bình đẳng."
Tiên hạc ngẩng đầu lên, một đôi mắt hạc bao quát phía dưới, kiêu ngạo nhìn Phương Hàn.
"Nguyên lai là như vậy, ta còn cho rằng Vạn Thú Bài có thể chỉ huy đàn tiên hạc này, hóa ra chỉ là một đồ vật để câu thông ngôn ngữ, xem ra việc nuôi dưỡng linh thú cũng không phải chuyện dễ dàng."
Phương Hàn biết ý nghĩ khống chế ba mươi sáu đầu tiên hạc của mình dùng để đánh cao thủ Thần Biến coi như thất bại rồi.
"Hạc Tiên Tử, tiểu sinh thất lễ rồi." Phương Hàn làm ra một bộ dáng tươi cười nói tiếp, "Ta nhất định sẽ chăm sóc thật chu đáo mà, Hạc Tiên Tử nếu có điều gì không vừa lòng cứ việc nói, tiểu sinh nhất định sẽ đem toàn lực để hoàn thành."
Hắn vừ nói chuyện lại vừa mở tấm lưới ra.
Vù vù vù, một trận gió lốc thổi tới, những tiên hạc này bắt đầu vũ động đôi cánh, lần lượt vọt ra, bay vút lên tròi cao, trông rất ung dung tự tại.
"Ngươi là người tốt, được, xem ra chúng ta có thể làm bằng hữu. Hơn nữa ta thấy khí tức của ngươi rất cường đại. Thực lực rất tốt. Đầu hạc có tên là "Hạc Tiên Tử" Bay lượn một vòng, đột nhiên lao xuống trước mặt Phương Hàn, kình phong tạt vào mặt khiến hắn cảm thấy một trận khó thở, nhưng cước bộ vẫn trụ vững, Hạc Tiên Tử nói: "Từ nay về sau ta để bọn chúng giúp ngươi."
"Đa tạ Hạc Tiên Tử, vậy không biết Hạc Tiên Tử muốn ăn những thứ gì để tiểu sinh cho ngươi đi chuẩn bị?" Phương Hàn vui vẻ gật đầu.
"Đương nhiên là chim trĩ nướng, thỏ nướng, ta đi vô rừng kiếm chim trĩ, thỏ mang về ngươi nướng cho chúng ta ăn, à mà phải cho thêm một ít gia vị nữa, hừ ta cứ nghĩ đến đó lại chảy nước miếng rồi, đáng tiếc ta không thể dùng lửa, tránh cho bộ lông mượt mà này khỏi bị cháy. Thỏ nướng, chim trĩ, ài thơm quá....."
Hạc Tiên Tử trong lúc nói chuyện nước miếng trong miệng không ngừng tuôn ra, nhỏ đầy trên mặt đất, tản mát ra mùi thơm nhàn nhạt.
"Đây chính là nước miếng của hạc a, một loại dược liệu cực kỳ quý báu đó...."
Phương Hàn nhìn những giọt nước miếng rơi đầy trên mặt đất, trên mặt hiện lên vẻ tiếc rẻ, muốn tìm cái gì đó để hứng. Nước miếng của một con hạc trăm năm có tác dụng chữa lành nội thương, bổ âm tráng dương, nhuận phế làm giảm tức giận, là thứ đại bổ. Nước miếng của hạc nghìn năm, đó chính là đồ chí bảo mà người trong võ lâm tha thiết ước mơ, là linh dược rất tốt dùng để tu luyện thổ nạp nội tức. Một hai hoàng kim mới được một giọt.
Tiên hạc của Vũ Hóa Môn đều là dị chủng, nước miếng của chúng sợ rằng so với lão hạc nghìn năm còn quý hơn.
"Đi nào, chúng ta đi tìm món ăn dân dã!" Hạc Tiên Tử bắt chuyện với một đám tiên hạc, lưu lại một vũng nước miếng, sau đó một đám phành phạch vỗ cánh bay ra khỏi vùng núi Vũ Hóa Môn.
"Các ngươi, mau đem đồ nướng đến đây."
Thấy đám tiên hạc kia đã bay đi, Phương Hàn vội vã phân phó thủ hạ đem rất nhiều đồ nướng thịt dựng lên, chuẩn bị nổi lửa nướng thú.
Chỉ chốc lát sau, đám tiên hạc kia đã quay về, có thể thấy rõ ràng dưới chân tiên hạc đều có một con thú, ngoại trừ chim trĩ thỏ, còn có cá lớn, dã lang, hồ ly, thậm chí còn có hươu sao, hổ, báo, linh dương, lợn rừng, cẩu hùng. Càng lợi hại hơn chính là, đầu Hạc Tiên Tử kia cư nhiên lại bắt một con mãng xà to lớn mình đầy hoa văn quăng trên mặt đất, khiến đám nô bộc giật nảy mình.
"Quả nhiên là chức quan này rất béo bở, chỉ cần mỗi ngày có đám tiên hạc này đi săn thú, vậy tiền kiếm được là bao nhiêu đây. Da hổ, da gấu, da hồ ly, mật rắn, tay gấu....."
Phương Hàn nhìn mấy con thú trên mặt đất, trong lòng liền hiểu vì sao đám người Phương Mãn, Phương Duệ, Phương Liệt lại thèm muốn chức vị này như vậy.
Chỉ huy đám nô bộc bận bịu cả nửa ngày, đem đám dã thú lột da, sau đó đem lên nướng, Phương Hàn tự mình ra trận, đem con mãng xà mà Hạc Tiên Tử mang về nướng thơm ngát, dùng sức lực toàn thân, toàn tâm toàn ý chăm sóc đám tiên hạc, hắn thậm chí còn sai nô bộc mang ra một chút rượu ngon mời Hạc Tiên Tử uống.
Những tiên hạc này vừa được hầu hạ cơm nước no nê, sau đó vỗ cánh bay trên bầu trời vài vòng rồi hạ xuống, chở về chỗ của mình lăn ra ngủ.
"Đám linh hạc này cũng không phải khó chăm sóc như mình tưởng tượng, trí nhớ của bọn chúng vẫn tương đối đơn thuần." Sau khi chăm sóc đám tiên hạc xong, Phương Hàn liền thở dài một hơi.
Liên tiếp hơn mười ngày, Phương Hàn ngoại trừ thời gian âm thầm luyện võ, rồi bớt chút thời gian chăm sóc đám tiên hạc này, dần dần đầu Hạc Tiên Tử kia cũng bị "Dụ dỗ".
Quyền pháp của hắn đã luyện tới Thần Lực cảnh giới, Cửu Khiếu Kim Đan bên trong trái tim tuần hoàn đã chậm đi rất nhiều, hình như thân thể tu luyện đã đạt đến mức cực hạn rồi.
Bất quá Phương Hàn cũng không dám lơ là, mỗi ngày vẫn khổ luyện như trước, ma quỷ huấn luyện, kiên trì bền bỉ, hắn tin tưởng một thời gian nữa mình sẽ có đột phá.
Hôm nay Phương Hàn để Hạc Tiên Tử uống một chút rượu, thừa lúc "Nàng" Cao hứng hắn liền muốn cưỡi lên hưởng thụ tư vị bay trên không trung.
"Phi hành cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy, ngươi phải nắm chắc bộ lông của ta, ngã xuống là bản cô nương không chịu trách nhiệm đâu đấy." Đôi mắt Hạc Tiên Tử lờ đờ mông lung, nước miếng lại bộp bộp nhỏ xuống, lần này đều được Phương Hàn hứng hết.
"Ta sẽ cẩn thận mà." Được Hạc Tiên Tử cho phép, Phương Hàn nghiêng người bò lên lưng hạc, hắn hiện tại đã tu luyện tới cảnh giới Thần Lực, nhanh nhạy như khỉ, có thể so với báo, động tác hết sức gọn gàng.
"Bản cô nương bay đây!" Hạc Tiên Tử đứng dậy, vỗ cánh phành phạch, Phương Hàn nhất thời cảm thấy toàn thân chấn động, giống như không có trọng lượng, tiếng gió thổi vù vù bên tai khiến hắn không thở nổi, miễn cưỡng mở mắt ra chỉ có thể thấy rừng cây xanh ngát phía dưới, từng ngọn núi chi chít như sao trên trời, cung điện chỉ to bằng nắm tay, nếu như mà ngã xuống vậy chắc chắn chỉ có thịt nát xương tan.
"Đây là cảm giác phi hành sao? Ta rốt cục cũng được lên trời rồi!" Tuy rằng trong lòng có chút thấp thỏm bất an, thế nhưng trong lòng Phương Hàn vẫn thập phần kích động.
"Bất quá, đây chỉ là bay lên nhờ ngoại lực mà thôi, một ngày nào đó ta sẽ tu luyện tới Thần Thông Bí Cảnh, lăng không mà đứng, tùy tiện bay lượn, đó mới chính là cảm giác thần tiên." Phương Hàn nói thầm, bất quá hai tay hắn vẫn nắm chặt bộ lông của Hạc Tiên Tử.
Hạc Tiên Tử khẽ động cánh, giống như mũi tên xuyên qua từng lớp mây, chỉ chốc lát đã bay ra khỏi phạm vi Vũ Hóa Tiên Sơn.
Ở ngoài Vũ Hóa Tiên Sơn núi non trùng điệp, ai cũng không biết rốt cuộc có bao nhiêu ngọn núi, mười vạn, trăm vạn? Không ai biết trong mỗi ngọn núi lại ẩn dấu bao nhiêu bí mật.
"Chúng ta đang bay tới nơi nào thế?"
Bây giờ Phương Hàn đã không còn trông thấy Tử Điện Phong nữa, hắn thông qua Vạn Thú Bài hỏi.
"Sợ cái gì, một canh giờ bản cô nương có thể bay được nghìn dặm." Hạc Tiên Tử lầm bầm nói tiếp: "Lúc về rất đơn giản, chỉ mấy cái vỗ cánh thôi mà."
"Vậy cũng tốt, tất cả đều nghe lời ngươi, dù sao bây giờ quyền quyết định đều là do ngươi mà." Phương Hàn ép đầu mình xuống sát lưng tiên hạc, cả người hòa lẫn với bộ lông của tiên hạc, cảm giác êm ái giống như mặc một bộ áo choàng lớn, khí lưu thổi qua cũng không ảnh hưởng chút nào đến hắn, cả người bây giờ thoải mái hơn nhiều, hắn an tâm hưởng thụ cảm giác bay lượn.
Đúng lúc này đột nhiên trong quả núi phía trước hiện lên vài đạo hắc khí đáng sợ, giống như lang yên, từ từ phóng lên cao hình thành bảy cột khói, giống như muốn đâm thủng bầu trời vậy.
Một cột khói rất to, đen kịt, bên trong có vô số yên vụ ngưng tụ thành khuôn mặt dữ tợn, giống như đại môn của thế giới yêu ma đang từ từ mở ra.
"Không ổn! Đây là Yêu Thần Tông Thiên Lang Thất Sát Yên, đi mau đi mau. Phương viên mấy vạn dặm quanh Vũ Hóa Tiên Sơn không thể có yêu ma, mà giờ đây lại xuất hiện! Đây là có chuyện gì? Đi mau đi mau thôi."
Hạc Tiên Tử vừa nhìn thấy mấy cột khói đen thẳng tắp này đang tiến đến, nhất thời oa oa kêu to, đem bản thân xoay ngược lại, thiếu chút nữa đem Phương Hàn ở trên lưng quăng xuống.
"Chuyện gì xảy ra vậy?" Phương Hàn cũng nhìn thấy trong quả núi phía xa có bảy cột khói đen kịt.
"Chạy mau, chạy mau, bị phát hiện rồi, chúng ta không nhanh sẽ chết đó." Hạc Tiên Tử cũng không giải thích, mãnh liệt vỗ cánh bay ngược lại.
Đúng lúc này bên trong bảy cột khói đột nhiên bay ra một luồng khói đen ngưng tụ thành một khuôn mặt kinh khủng to bằng cánh cửa, nhanh chóng bay đến, cái miệng như một chậu máu lớn, liên tục cạp cạp hướng Hạc Tiên Tử cùng Phương Hàn bay đến.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...