Rốt cục lão ngoan đồng của Hư gia, cao thủ cấp bậc hoá thạch cũng ra mặt.
Từ chuyện này, tất cả mọi người có thể nhìn ra, không có cách nào có thể thắng được Phương Hàn. Hắn hời hợt tùy ý đùa bỡn Tổ Tiên, tùy ý hành tẩu nhàn nhã như đi dạo trong đại trận của Hư gia. Đây quả thực là chuyện rất khó tin.
Người của Hư gia đều không ngu.
Trên thực tế, tu luyện đạt tới loại cảnh giới này, cũng không có người ngu, trong lòng rất minh bạch, Phương Hàn là người không dễ đánh bại.
"Tốt, rốt cuộc cũng có cao thủ ra mặt." Nghe thấy thanh âm kia, Phương Hàn liền gật gật đầu, trong lòng cũng thoáng trở nên bình tĩnh, thanh âm già nua này rõ ràng cho thấy đó là một vị cao thủ siêu việt hơn Tổ Tiên của Hư gia, hẳn là tu vi Nguyên Tiên.
Bởi vì trong Chu Thiên Nghi của Phương Hàn khi thôi toán thanh âm của đối phương lại phát hiện ra một chút tư vị Quy Nguyên cực chân.
Loại tư vị này, Tổ Tiên không hề có.
Hiện tại tài thôi toán của Phương Hàn cơ hồ là không bỏ sót chút gì, cũng không có mảy may thứ gì có thể che dấu được. Cho dù cao có cảnh giới cao hơn hắn, hắn vẫn có thể tính toán chính xác.
Hiện tại hắn cũng chưa chắc đã sợ Nguyên Tiên.
Mặc dù nói một trăm vị Tổ Tiên cũng không thể thắng được một vị Nguyên Tiên, thế nhưng hắn lại bất đồng. Có rất nhiều chỗ dựa, chính là đang muốn nếm thử ảo diệu của Nguyên Tiên.
Nhưng mà sau khi thanh âm già nua của vị Nguyên Tiên kia phát ra, thật lâu cũng không thấy lộ diện, cũng không hiển hiện ra ý tứ muốn giao thủ với hắn.
"Phong Duyên tiểu hữu, ta biết sau lưng ngươi có thế lực cường đại bảo vệ, cho nên mới không hề kiêng sợ. Bất quá chuyện hôm nay ngươi cũng làm quá rồi đó."
Sau khi trầm mặc một hồi, thanh âm già nua một lần nữa vang lên.
"Quá mức thế nào? Hư Mộ Vân là người của Vũ Hóa Môn ta. Các ngươi tự tiên nhốt nàng lại, chẳng lẽ cũng không cho phép ta gặp mặt?" Phương Hàn cũng lên tiếng đáp lại.
Hắn căn cứ vào thanh âm già nua bắt đầu thôi diễn, trong Chu Thiên Nghi hiển hiện ra tại chỗ sâu trong Thiên giới, không thuộc về thời không hiện thực, một lão giả đang ngồi trước một lò đan, tựa hồ như đang luyện chế đan dược, không cách nào phân thân.
"Như vậy chúng ta sẽ giao dịch một chút." Thanh âm già nua vang lên: "Sẽ thả Hư Mộ Vân ra, nàng vẫn là đệ tử của Vũ Hóa Môn các ngươi, mà ngươi phải thả Hư Nhân Chủ ra, còn có Hư Quốc nữa, sự tình hôm nay cũng không thể lộ ra ngoài, thế nào?"
"Lão tổ tông! Không nên! Ngài mau xuất thủ trấn áp kẻ này đi, hắn coi trời bằng vung, cư nhiên dám đại náo trong Hư gia chúng ta." Hư Nhân Chủ bị Phương Hàn bắt quỳ trên mặt đất bắt đầu kêu gào.
"Câm mồm!"
Lúc Phương Hàn muốn động thủ giáo huấn Hư Nhân Chủ một chút, thanh âm già nua đột nhiên nổi giận: "Cuồng vọng tự đại, ngươi dưỡng thành loại tính cách này, tương lai không sẽ gây đại loạn đó! Phong Duyên tiểu hữu, ngươi đừng nên trách."
"Lão tổ tông!"
Tuyệt đối thật không ngờ lão tổ tông lại quát mình, sắc mặt của Hư Nhân Chủ thoáng trở nên trắng bệch.
"Như vậy còn được." Phương Hàn lập tức dừng tay, nếu không phải thanh âm già nua quát lớn, hắn khẳng định sẽ cho Hư Nhân Chủ ăn chút đau khổ, ít nhất phải rút một nửa tuổi thọ, khiến hắn vĩnh viễn không cách nào thăm dò tới cảnh giới cao hơn.
"Hư Nhân Chủ, ngươi nhất định phải bế quan tự kiểm điểm. Còn nữa, Hư Bảo Ngọc có huyết mạch thuần khiết, có thể nạp làm đích hệ. Các ngươi nhớ kỹ." Lão ngoan đồng của Hư gia một lần nữa lên tiếng."
"Dạ!"
Một vị lão tổ tông lên tiếng, không có người nào dám phản bác.
Sắc mặt Hư Nhân Chủ một lần nữa tái nhợt, có lão tổ tông lên tiếng, địa vị của hắn chỉ sợ sẽ không còn vững chắc như trước nữa.
"Các ngươi đi thả Hư Mộ Vân ra, nói cho nàng biết, ta sẽ trừng phạt Hư Nhân Chủ!" Thanh âm già nua một lần nữa phân phó.
"Cái này còn không sai biệt lắm." Phương Hàn tiện tay hất lên, Hư Nhân Chủ, còn có Hư Quốc đều bay ra ngoài. Sau đó ở chỗ sâu trong Hư Lượng Sơn, cánh cửa của một tòa lao tù từ từ mở ra, một thân ảnh từ trong đó vọt ra, chính là Hư Mộ Vân.
Phương Hàn khẽ vẫy tay, Hư Mộ Vân đã bị một cỗ đại lực cuốn đi, hạ xuống bên cạnh hắn.
"Phong Duyên! Đạo Húc thánh tử! Thần Nhất Mi thái thượng trưởng lão!" Trông thấy ba người, sắc mặt Hư Mộ Vân lập tức hiện ra vẻ kinh hỉ.
Phương Hàn trông thấy khuôn mặt của Hư Mộ Vân ốm hơn trước, thế nhưng khí tức trên thân lại có tư vị trải qua tôi luyện, biết nàng kinh qua kiếp nạn này, liền hiểu ra chút ý cảnh dục hỏa trọng sinh, rất có chỗ tốt đối với chuyện tấn thăng Tổ Tiên.
"Phong Duyên tiểu hữu, hiện tại ngươi có thể rời đi, Hư gia chúng ta muốn cẩn trọng chỉnh đốn thoáng cái nề nếp gia phong." Thanh âm già nua liền hạ lệnh tiễn khách: "Đừng quên gởi lời hỏi thăm ân cần của ta tới vị đại nhân vật phía sau ngươi."
"Nói hay!"
Phương Hàn nắm lấy Hư Mộ Vân, tay áo phất một cái, lập tức khiến rất nhiều đại trận sụp đổ, hắn không coi ai ra gì trực tiếp xông ra ngoài. Hư gia được coi là đầm rồng hang hổ, những đại trận dưới chân hắn đều bị coi là con đường bằng phẳng.
Mọi người thấy bóng lưng Phương Hàn rời đi, đều sợ hãi than.
"Đại trận của Hư gia chúng ta thật sự ngăn không được hắn."
"Sau khi giết người còn qua lại tự nhiên, nếu như vừa rồi hắn tàn nhẫn một chút, trực tiếp giết Hư Nhân Chủ, chúng ta đây cũng thật sự không làm gì được hắn."
"Đại trận của Hư gia chúng ta ngay cả Tổ Tiên cũng có thể ngăn cản, thật là không biết người này mạnh mẽ như thế?"
"Ngay cả lão tổ cũng có phần kiêng kỵ kẻ này? Sau lưng của hắn rốt cuộc là có đại nhân vật gì? Hắn là truyền nhân của Cốt Thánh, chẳng lẽ sau lưng là Cốt Thánh một trong những Ma đạo thất thánh? Bất quá sao ta lại nghe nói Cốt Thánh trước khi chết đã truyền công cho hắn?"
"Lão tổ tông! Vì sao ngài lại không xuất thủ trấn áp kẻ này?"
Một vị Tổ Tiên pháp lực cao thâm nói.
"Ta đang luyện đan không cách nào phân thân. Hơn nữa còn có chỗ cố kỵ, đồng thời sau lưng của hắn quả thật có đại nhân vật." Thanh âm già nua lại vang lên: "Từ nay về sau các ngươi không nên đi gây chuyện với kẻ này biết chưa? Nội tình của Nam Cung thế gia còn dày hơn cả Hư gia chúng ta, thế nhưng hắn trực tiếp làm mất mặt Nam Cung gia, thậm chí còn cướp đi tuyệt phẩm tiên khí của Nam Cung Thương Tâm, cũng không bị Nam Cung thế gia truy sát? Đây là vì cái gì? Nam Cung Thương Tâm được xưng là Tình thánh, thân mình thương tâm muốn chết, cho nên không sợ trời không sợ đất, thế nhưng lại không có bất kỳ động tác gì. Các ngươi đã nghĩ qua là vì sao chưa?"
"Chẳng lẽ, sau lưng của hắn là một vị đại nhân vật mà Nam Cung Thương Tâm cũng đắc tội không nổi?"
"Nam Cung Thương Tâm người này đã là Thánh Tiên đỉnh phong, có khả năng lĩnh ngộ chí tôn chi đạo, trở thành Hoàng giả, thậm chí còn có một số người đồn đại sau khi hắn tu thành Chí Tiên, có thể được xưng là Tình Hoàng."
"Nhân vật mà hắn cũng không thể đắc tội, chẳng lẽ là Thiên Quân?"
"Chẳng lẽ Hoa Thiên Quân của Vũ Hóa Môn đã xuất hiện?"
"Sau lưng người này là Hoa Thiên Quân?"
Người của Hư gia đều thất kinh, Hư gia mặc dù là vương giả đại thế gia, thế nhưng nếu đối nghịch với một vị Thiên Quân. Cơ hồ là chỉ cần đối phương trở tay, bản thân đã hóa thành bột mịn. Cả gia tộc bị diệt.
"Tóm lại sự tình hôm nay phải triệt để giữ bí mật." Thanh âm già nua vang lên: "Còn nữa, ta chỉ định lộ tuyến cho gia tộc, phải thân cận Phương Hàn, các ngươi nên làm cho địa vị của Hư Mộ Vân tăng lên, để nàng tạo quan hệ tốt đẹp với Phong Duyên, có lẽ tương lai sẽ thành một quân cờ có phân lượng."
"Nhưng chúng ta đã nhận sính lễ của Hiên Viên thế gia rồi, chẳng lẽ đi từ hôn?" Một vị vô thượng Tổ Tiên lên tiếng.
"Để Hiên Viên thế gia đi tìm Phong Duyên, không có quan hệ với chúng ta." Thanh âm già nua cười cười: "Cứ để Hiên Viên thế gia đi đụng phải bức tường này, chúng ta không cần ra mặt."
"Lão tổ anh minh."
"Tất cả giải tán đi! Hư Nhân Chủ, ngươi bế quan tự kiểm điểm lại bản thân đi! Hư Bảo Ngọc, ngươi tới Tàng bảo khố của gia tộc tu luyện." Lão tổ phân phó, sắc mặt Hư Nhân Chủ tái nhợt, mà Hư Bảo Ngọc lại hoan hô tung tăng như chim sẻ.
Rời khỏi Hư gia, Phương Hàn hành tẩu trong mưa bụi mông lung của Hư Châu, nhìn giang sơn như vẽ, càn khôn cẩm tú, trong lòng lại cảm khái vạn lần.
Hư Mộ Vân yên lặng hành tẩu tại phía sau hắn, Đạo Húc thánh tử, Thần Nhất Mi lại to nhỏ bàn luận chuyện gì đó.
Phong cảnh của Hư Châu là một trong những phong cảnh mỹ lệ nhất Thiên giới, tiên cảnh chính là cụm từ để hình dung Hư Châu. Chính là bởi vì mỹ lệ gần như hư ảo thế cho nên tòa đại châu này mới có tên là Hư Châu.
"Phong Duyên, ngươi đã tấn thăng làm Tổ Tiên rồi? Sau này sẽ là tuyệt đại Thánh tử, là cao tầng chính thức của Vũ Hóa Môn." Hư Mộ Vân nhìn Phương Hàn trầm tư, nhịn không được mà mở miệng.
"Đúng vậy, nếu như ngươi có tâm, ta cũng có thể giúp ngươi trùng kích quan khẩu, với tu vi hiện tại của ngươi sẽ có năm thành hi vọng có thể tấn thăng tới chi cảnh Tổ Tiên." Phương Hàn nhìn nhìn Hư Mộ Vân, quét qua nguyên khí trong cơ thể nàng, liền phát hiện hiện tại nàng đã hoàn toàn luyện hóa hết thần thông tinh huyết tu vi pháp tắc của Vạn Thủy Kiếm Tông Tô Phi Dương.
Bản thân nàng là ngọc cốt băng cơ, cũng nhẹ nhàng phát quang, từ ngoài nhìn tới giống như một mảnh óng ánh, quả thực là thế giới băng tuyết ngọc thạch.
"Thật đúng là nhi nữ tình trường......"
Đột nhiên lúc này, một thanh âm hòa nhã từ ngọn núi đằng xa truyền tới. Phương Hàn cả kinh! Mắt thần như điện nhìn tới, đã thấy trên một ngọn núi vô cùng mỹ lệ phía xa, một vị nam tử bạch y tóc trắng, trên tay cầm một vò rượu ngửa mặt lên trời tu.
"Người này tới thế nào vậy? Chúng ta cư nhiên đều không có phát hiện ra!"
Đạo Húc thánh tử, Thần Nhất Mi đều biến sắc trở nên ngưng trọng, toàn thân căng thẳng giống như dã thú gặp đại địch, với tu vi của bọn họ, cho dù một tia khí tức ẩn núp trong không gian bụi bặm cũng có thể phát hiện ra, thế nhưng trên ngọn núi phía xa đột nhiên lại xuất hiện một người, mà bản thân lại không hề phát hiện ra, người này cường hoành cỡ nào? Thần bí cỡ nào?
"Đối tửu ca hát, hỏi nhân thân được bao nhiêu? Thiên địa ung dung, nhi nữ tình trường, hỏi thế gian tình là gì, mà nhân sinh cả đời tương hứa!" Nam tử bạch y tóc trắng vừa uống rượu xong, sau đó ném bầu rượu trong tay đi: "Phong Duyên tiểu hữu, mưa bụi trước mắt mông lung, tình ý thật sâu, ta và ngươi hữu duyên, không bằng cùng nhau uống một chén? Sau đó bàn đại sự, thế nào?"
Bầu rượu kia cách xa ngàn dặm, đột nhiên lại vô thanh vô tức xuất hiện trước mặt Phương Hàn.
Phương Hàn nhíu mày, duỗi tay bắt lấy. Rượu bên trong có một nửa là màu hồng, một nửa là màu xanh biếc, màu hồng như ẩn chứa vạn trượng hồng trần, khí tức làm cho người ta mê say, màu xanh biếc giống như thúy trúc ngọc bích, biểu tượng cho thiên đạo.
Hồng trần thiên đạo đều ở trong rượu.
"Phong Duyên tiểu hữu, xin mời!"
Nam tử bạch y tóc trắng ở ngọn núi phía xa mỉm cười nói.
Phương Hàn nhấc bầu rượu lên, mạnh mẽ uống một ngụm, tửu dịch nhập hầu, toàn thân đều sôi trào lên, tinh thể thần quốc thật giống như muốn say mê trong khí tức hồng trần, thế nhưng trong chỗ tối tăm, khí tức ngọc bích thiên đạo tinh khiết tùy thời tùy khắc lại đảm bảo đạo tâm của hắn.
Đã hưởng thụ lấy hồng trần lại còn truy cầu thiên đạo.
"Tình thánh, Nam Cung Thương Tâm!"
Đạo Húc thánh tử rốt cục cũng nhận ra người này, là một vị Thánh Tiên, một vị Thánh nhân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...