Trương viện phán không hổ là danh thủ quốc gia, nói bảy ngày lành là đúng bảy ngày lành, Nhạc Thiên bị Hàn Tề mang việc tư trả thù bóp đến thoi thóp, bèn thừa lúc không có Hàn Tề sai người cho truyền cung nữ giặt đồ trong cung, cũng có tu vi mười năm, hiệu quả bóp thuốc không kém Hàn Tề bao nhiêu, quan trọng là không đau như hắn làm.
Nhạc Thiên tĩnh dưỡng bảy ngày, lúc đặt chân xuống đất thì ngỡ như không phải là chân của mình, run lập cà lập cập nhũn như sợi mì, nghĩ thôi mà đã thấy sợ rồi: “Tao không muốn gặp mặt Hàn Tề lần nào nữa.
”
Hệ thống hiếm khi thấy cậu có giác ngộ đến vậy, trong lòng vô cùng hân hoan, tưởng như được nhìn thấy lãng tử hồi đầu, “Ngoan.
”
Nói đến Hàn Tề, do bảy ngày nay không có cơ hội được tiếp cận Lâm Nhạc Thiên, nên cũng tạm thời không còn suy nghĩ tìm cách hại chết Lâm Nhạc Thiên nữa, mà chuyển sang chuyên tâm dạy quyền cước võ nghệ cho Tông Diễn, đồng thời nghĩ cách đi cứu Tổng đốc Lưỡng Quảng, Hồ Thích Đạo.
Hắn một lòng tin là người mà Lâm Nhạc Thiên muốn giết chắc chắn là trung thần.
Lâm Nhạc Thiên muốn giết thì hắn nhất định phải cứu.
Khả năng dò hỏi tình báo giám sát quan viên của Cẩm Y Vệ rất lão luyện, nhưng giết người mới là sở trường mạnh nhất của bọn họ.
Người dẫn đầu ám sát Hồ Thích Đạo lần này là lãnh đạo trên cơ Hàn Tề —— Phó Thiên hộ, Lận Như Ti.
Điểm này là do Lận Như Ti vô tình để lộ dấu vết, bị Hàn Tề đoán trúng.
Lận Như Ti vì thấy Hàn Tề được vào cung nên hơi khó chịu Hàn Tề, thuộc hạ của mình lại vượt mặt mình lọt vào mặt xanh của Cửu thiên tuế một bước lên trời, người trong Cẩm Y Vệ đều đang hóng xem chuyện cười của hắn, tính hắn vốn đã cay nghiệt, thế là trước khi xuất phát còn đến khiêu khích Hàn Tề vừa trở về từ trong cung.
“Ngươi cũng đừng hòng đắc ý quá lâu, chờ ta quay về rồi, ngươi không còn chỗ đứng trước mặt thiên tuế gia nữa đâu.
”
Hàn Tề không nổi giận, vẫn im lặng bình tĩnh nhìn hắn, trong lòng cân nhắc xem có nên chặn giết Lận Như Ti ở ngoài thành không, nhưng rất nhanh đã bác bỏ suy nghĩ đó, giết Lận Như Ti rồi, Lâm Nhạc Thiên lại phái một kẻ khác đi thay là được.
Cẩm Y Vệ không bao giờ thiếu người chịu bán mạng.
Không còn cách nào khác, Hàn Tề đành phải lén lút liên hệ Lệ bang.
Lệ bang là tổ chức tập hợp một đám người chống lại Yêm đảng (1), bọn họ không biết thân phận thật sự của Hàn Tề, chỉ coi Hàn Tề là thi sĩ có học thức.
Người trong Lệ bang nhận được ám hiệu của Hàn Tề, cho người cải trang thành người bán hàng rong, bán bánh bao trong chợ trời, Hàn Tề đi đến định nhân lúc mua mấy cái bánh bao nhét giấy gửi tin, bỗng nhiên một hương thơm nhàn nhạt quen thuộc truyền đến từ đằng sau, hắn chấn động cả người, đang tính xoay người hành lễ, cánh tay chợt bị đè lại, “Hàn đại nhân, mua bánh bao sao?”
Lâm Nhạc Thiên mặc một cái áo choàng màu xanh khói, thân thể như ngọc, hoàn toàn không hợp với bầu không khí khói lửa trong chợ, như một mình một cõi, sạch sẽ tao nhã, bàn tay thon dài tái nhợt đặt lên Phi Ngư Phục màu đỏ chói của Hàn Tề như tay diễm quỷ.
Xung quanh có không ít người đang lặng lẽ chuyển mắt về phía Hàn Tề, Hàn Tề mặc Phi Ngư Phục của Cẩm Y Vệ, đã thu hút rất nhiều ánh mắt của người khác rồi, ai cũng tò mò muốn nhìn lại không dám, Lâm Nhạc Thiên vừa xuất hiện, dùng nhan sắc làm gan của không ít người vượt qua giới hạn, không kiềm được dời mắt sang ngắm nghía.
Trái tim trong lồng ngực Hàn Tề đập lên kịch liệt, bình tĩnh hỏi: “Cửu thiên tuế đây là?” Hắn nhìn sang người bên cạnh Lâm Nhạc Thiên, phát hiện ra cậu chỉ dẫn theo một tiểu thái giám bình thường, dùng công lực của hắn để cảm nhận, phát hiện ra hình như xung quanh không có ám vệ nào khác nữa, nhưng khó có thể chắc chắn được.
“Nằm bảy ngày, đi ra ngoài hít thở chút.
” Lâm Nhạc Thiên lạnh nhạt nói, duỗi tay lấy một cái bánh bao trên tay Hàn Tề, đưa lên chóp mũi ngửi thử, “Nhân đậu.
”
Trong đầu Hàn Tề đã toàn là bột nhão, không thể nghĩ ra được lí do tại sao Lâm Nhạc Thiên lại có mặt ở đây, trong lòng rất hoài nghi không biết liệu có phải là mình đã bị Lâm Nhạc Thiên bắt được sơ xót nào không.
Thật ra là do hệ thống bắt Nhạc Thiên tới.
Từ khi Nhạc Thiên bày tỏ nỗi sợ khi phải tiếp xúc với Hàn Tề, hệ thống đã rất yên tâm, chuyện định giấu Nhạc Thiên cũng không còn gạt cậu nữa, nói cho cậu biết Hàn Tề định làm chuyện xấu, Hàn Tề là nam chính, số mạng rất mạnh mẽ, hắn muốn cứu Hồ Thích Đạo, Hồ Thích Đạo nhất định có thể sống.
Nhưng Hồ Thích Đạo lại là nhân vật phản diện quan trọng, trình độ nịnh bợ chỉ thua có Lâm Nhạc Thiên, nếu như Lâm Nhạc Thiên không có tâm lý biến thái bẩm sinh là ưu thế yếu kém để giành chiến thắng, thì trong thế giới này Hồ Thích Đạo mới là tên nịnh thần khốn nạn số một.
Lâm Nhạc Thiên là độc ác, Hồ Thích Đạo là tham lam.
Theo đúng như tình tiết, thì hai kẻ đó vừa gặp mà như đã quen song kiếm hợp bích bổ sung cho nhau, một tên diệt trừ trung thần một tên đục rỗng quốc khố, cuối cùng trở thành nguyên nhân lớn nhất làm Tông Diễn rớt đài, “vinh dự” mất đầu ở ngọ môn.
Mà Hàn Tề vốn sẽ giết Hồ Thích Đạo ma xui quỷ khiến thế nào mà bây giờ lại đòi đi cứu người, hệ thống lập tức thông báo cho Nhạc Thiên chặn ra ngăn lại.
“Quang cảnh ngoài cung đã hơn hai mươi năm không được thấy,” Lâm Nhạc Thiên ngắm nhìn bốn phía, người xung quanh vội vàng thu hồi ánh mắt, cắn nhẹ bánh bao trong tay mình, “Đi theo ta.
”
Trên tay Hàn Tề cầm bánh bao nhân đậu, đi theo bên cạnh Lâm Nhạc Thiên, cảm giác phòng bị trong lòng dâng lên cao nhất.
Đường trong kinh thành lẫn lộn sông rạch, có rất nhiều con nước nhỏ đáng yêu, trời tháng năm bắt đầu nóng nhiều, trên dường có thêm nhiều cô nương bán hoa dọc theo bờ sông, chào bán hoa tươi cho người đi đường đông như mắc cửi.
Nhạc Thiên và Hàn Tề chậm bước men theo mờ sông, bầu không khí giữa hai người vốn yên lặng không tiếng nói, bỗng nhiên, Nhạc Thiên nhẹ giọng nói trước: “Lận Như Ti tính tình táo bạo, ta không yên lòng.
”
Hàn Tề ngẩn ra, trong lòng lập tức nhận ra lại ý của Lâm Nhạc Thiên, thầm nghĩ đúng à trời cũng giúp ta, vội đáp: “Thuộc hạ nguyện đi thay.
”
“Còn bệ hạ thì sao?” Lâm Nhạc Thiên nghiêng đầu thoán nhìn hắn, một cành dương liễu buông xuống, trùng hợp lướt qua bên tóc mai cậu, làm dịu đi sắc mặt hững hờ của cậu, “Bệ hạ rất thích ngươi.
”
Có lẽ là do ảnh hưởng của huyết thống, nên đương nhiên là Hàn Tề rất để tâm đến Tông Diễn, Tông Diễn cũng không phải là đứa trẻ không biết điều, mà trái lại cậu ta lại rất nhạy cảm đối với thiện ý và ác ý của người ngoài, cậu ta biết Hàn Tề thật lòng đối đãi với mình, vì vậy cũng âm thầm kính trọng Hàn Tề.
Tất cả những chuyện đó là do Chu Sở Sở nói cho Lâm Nhạc Thiên biết, cô làm một người giám thị vô cùng tận chức tận trách bên cạnh Tông Diễn.
Tim Hàn Tề đập thình thịch, chỉ do dự trong nháy mắt, kiên định nói: “Thuộc hạ có thể hoàn thành nhiệm vụ thật nhanh.
”
Bước chân của Lâm Nhạc Thiên dừng bên mé sông, cậu bước lên một bước đứng dưới bóng cây xanh rì, chậm rãi bẻ bánh bao trong mình ra, ném xuống sông cho cá ăn, đám cá tụ lại thành đàn kéo nhau đến, lao xao nhảy lên, Hàn Tề đứng sau lưng cậu, trong một khoảnh khắc nhất thời đã định cứ như vậy mà đẩy Lâm Nhạc Thiên xuống.
“Ngươi lại đây.
”
Hàn Tế tiến lên một bước, trông thấy ngón tay ngọc thon dài xanh xao như tuyết của Lâm Nhạc Thiên đang chỉ vào bầy cá tranh ăn trong nước, không khỏi tập trung nhìn xuống, Lâm Nhạc Thiên xa xăm, “Có đồ ăn, là chạy hết ra ngoài.
”
“Con cá kiếm ăn là như thế.
”
“Kết bè kết lũ, người cũng giống vậy.
”
Lâm Nhạc Thiên ném bánh bao xuống sông, vỗ tay một cái, lấy từ trong áo khoác ra một quyển tấu chương bằng gấm màu vàng nhạt hoa văn hạc đưa cho Hàn Tề, “Mở ra đọc thử đi.
”
Hàn Tề theo lời mở ra, đột nhiên mắt trợn to, bên trong liệt kê hết những chuyện tham ô của Hồ Thích Đạo và đám quan lại địa phương cấu kết với hắn ta, bên dưới còn một danh sách phú thương quan thân đối chiếu, từng chữ từng câu chuyện lớn chuyện nhỏ, thậm chí ngay cả tham ô bao nhiêu lượng bạc cũng được viết rõ ràng chi tiết, Hàn Tề liết mắt nhìn thấy một hàng chữ ngay dưới cùng “mười lượng bạc, ba gánh gạo” Trong lòng kinh hãi được tột độ, không nhịn được hỏi: “Đây là?”
Lâm Nhạc Thiên chậm rãi quay đầu lại, đôi mắt phượng sâu thẳm, “Sâu mọt của đất nước, giao phó cho ngươi.
”
Hai mắt của Hàn Tề như bị vẻ mặt ngay thời khắc đó của của Lâm Nhạc Thiên hút chặt vào không thể dời chuyển vậy, trong lòng hắn có vô số ý nghĩ tuôn trào —— Lâm Nhạc Thiên đang thăm dò hay là Lâm Nhạc Thiên đang lừa mình, có vô số những suy nghĩ khác nữa dâng tràn mà hắn không thể nói rõ được.
Chỉ là từ sâu trong đáy lòng hắn có một tiếng nói đang mạnh mẽ thét lên: Lời của Lâm Nhạc Thiên là sự thật.
Nhìn khuôn mặt kinh ngạc đó của Hàn Tề, trong Nhạc Thiên thầm giơ ngón cái cho sự cool ngầu của mình, “Coi Tiểu Hàn của chúng ta bị tao làm giật hết cả mình rồi kìa.
”
Hệ thống cảnh giác nói: “Cậu không có âm mưu làm chuyện gì xấu đó chứ?”
Nhạc Thiên: “Uầy, nói vớ vẩn gì đấy, không phải tại mày bảo tao tới đây sao, tao trốn hắn ta không kịp nữa là.
”
Hệ thống thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại có một cảm giác sai sai mà không thể nói được là sai ở đâu, nói chung là cảm giác của nó bây giờ không khác gì mấy với Hàn Tề —— phức tạp, cực kỳ phức tạp.
__
(1) Yêm đảng: 阉党, là từ dùng để chỉ phe phái chính trị do các quan lại phụ thuộc vào quyền thế của thái giám cấu kết thành.
Lược từ:
------oOo------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...