Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính


Trước màn hình trong hậu trường, nhìn Nhạc Thiên có vẻ như là đang ôm tay nghiêm túc nhìn màn hình quan sát trận đầu, thật ra trong đầu chỉ toàn là nghĩ xem tối nay nên mời Phương Chẩm Lưu ăn cái gì.

Ăn bên trên, ăn chính diện hay là ăn sau lưng, ây, khó chọn quá đi, thật lòng thì cậu muốn hết.
Hệ thống: …nó cũng khó lắm.
Lúc FDS chọn tướng đã phải chịu đắng nuốt cay ngậm bồ hòn, vốn định nhắm vào đội hình thích khách.

Đối mặt với KW chọn ba Tank hoàn toàn không biết nên đánh thế nào, nhưng cũng chỉ có thể nhắm mắt vào trận, đánh được tới đâu hay tới đó, đành phải chấp hành theo chiến thuật trước đó đi bắt Đường trên.
Top của FDS từng bị Dư Phi Tường hành hung lúc thi đấu huấn luyện, đúng như những gì Doãn Nhạc Thiên đã dự đoán, bây giờ người đó nhìn thấy Dư Phi Tường lập tức có bóng ma tâm lý.

Cho dù là Dư Phi Tường chọn một tướng Tank không có quá nhiều sát thương, thì vẫn gấp gáp kêu Đi rừng mở đỏ nhào đến giúp mình tạo ưu thế trong thế.
Dư Phi Tường đi Đường trên rất bình tĩnh cho ra một bộ trang bị phòng ngự, biết đối phương đến bắt mình song không tránh, lười biếng nói vào mic: “Đi rừng ở trên.”
Phương Chẩm Lưu trầm ổn nói: “Nhận được.” Rồi đi thẳng đến Blue của đối thủ bắt đầu cướp rừng.
Dư Phi Tường rất không biết xấu hổ nhẹ nhàng đi tới trước mặt hai tên Jungle và Top, đối phương tung ra một đống kỹ năng, hắn chỉ hơi mất tí máu, mà Phương Chẩm Lưu đã thừa dịp đó thành công cướp được rừng của đối phương.
Bình luận viên không nhịn được cười.
“Kế hoạch bắt Top này của FDS e là không được sáng suốt cho lắm ha, tướng của Top bên KW dày thịt quá, không thể nào mà đánh nổi, mà trái lại còn để rừng của mình bị đối thủ cướp mất.”
Đi rừng của FDS bắt người không thành công, trở lại thì phát hiện ra rừng của mình bị cướp, lập tức bắt đầu điều chỉnh sách lược, “Không được, bên kia bốn giữ một chúng ta sang nhằm vào Đường dưới.”
Nhóm Đường dưới của FDS: …đánh không có lại.
Hi sinh tướng của mấy lane khác, ưu thế tự nhiên của Đường dưới lớn đến lạ kỳ, Bot của FDS hoàn toàn không ăn nổi.

Nhất là Tống Hòa, cứ như ma vậy, một lát thì thấy hình như đi mất rồi, nhóm Bot của FDS thử mò đến Thường Văn Nguyệt hai lần, thì đột nhiên lại thấy Tống Hòa dẫn Phương Chẩm Lưu từ trên trời rơi xuống dứt khoát bắt ngược lại.
“Ai da, ba người bên FDS này bị cái gì vậy!” Theo Phương Chẩm Lưu ra quân, bình luận viên cũng bất chợt kêu lên, Bị lừa rồi, KW ào đến không đổi hai, ADC một phát cầm đầu hai người, sắp bay lên (1) rồi.”
Tống Hòa nói: “ADC áp luôn đi, yên tâm, có bọn tôi bảo kê cậu.”
Thường Văn Nguyệt nắm được ưu thế rất lớn trong tay: “Rõ.”
Bình luận viên đã nhìn thấu dòng suy nghĩ của KW.
“KW chơi ác thật đấy, mọi người xem AD này cậu ta hoàn toàn chẳng sợ gì cả, một mình cậu ta đánh như hai người, quan trọng nhất là bạn còn không biết cậu ta có phải một người hay không nữa.

FDS muốn bắt Bot mấy lần rồi, tự nhiên thấy không đúng, thì ra lane này còn giấu thêm hai người nữa.”
“Xong rồi, Đường trên đẩy lẻ giết rồi! Tank này, Tank này dai quá, ôi trời đất ơi, khí thế của KW đã không thể áp đảo được nữa.”
“Nói thật, cùng là bốn giữ một, nhưng mà cảm giác hai đường Top Mid của KW vô cùng mạnh luôn, cứ như là không phải chỉ giải quyết một ADC là có thể giải quyết được vấn đề.”
“Huống chi ADC này còn có ba Tank dày thịt như vậy bảo vệ, e là ca này FDS khó qua rồi.”
“Tiết tấu của Jungle KW tốt quá đi, đối phương hoàn toàn bị cậu ta nắm mũi dẫn đi.”
Đáng tiếc là bình luận viên có thể thấy rõ, nhưng FDS lại không có góc nhìn Thượng Đế, hoàn toàn như con ruồi mất đầu, trái lại bất chấp luôn, gần như là nghiêng về một phía tan tác.
Định nhằm vào ADC bay lên, Top không bị nhắm vào cũng bay lên, càng kinh khủng hơn đó là hạt nhân của KW còn là Đi rừng!
Cuối cùng, KW ùa lên san bằng tất cả thẳng tiến lên giành lấy chiến thắng một cách dễ dàng.
“Nice!” Năm người cùng nhau hoan hô.
Trần Tuyết Thanh hưng phấn đến mặt đỏ rần, vừa tháo tai nghe vừa uống hớp nước, nói với mọi người: “Bình tĩnh lại một chút, còn một trận nữa.”
“Ừm.” Phương Chẩm Lưu gật đầu, hắn cũng rất hưng phấn, cảm giác mà thi đấu trên sân mang lại cho hắn vẫn luôn luôn mới mẻ kích thích như vậy.
Năm người trở về đến hậu trường, trên mặt Doãn Nhạc Thiên cũng mang theo nụ cười nhàn nhạt.

Ngắn gọn phục bàn một lúc, vạch ra vấn đề Trần Tuyết Thanh vẫn còn hơi sợ đầu sợ đuôi, khen Top Bot, dừng lại một chút rồi mới nói: “Đi rừng rất tốt, mạch suy nghĩ rất đúng, tiếp tục giúp Đường trên.”
Trong đôi mắt Phương Chẩm Lưu dường như có ánh sáng, nhẹ nhàng gật gật đầu với cậu, hai người trao đổi một ánh mắt hiểu ý.
Đối với thi đấu, cả hai người đều rất tập trung, Phương Chẩm Lưu không hề nói lời thừa nào trêu chọc Doãn Nhạc Thiên, tất cả cùng tra thêm đầu rồi lại lần nữa lên sân khấu.
Đeo tai nghe lên, Nhạc Thiên nói: “Lần này đối thủ chắc chắn sẽ điều chỉnh, nhằm vào Đường dưới của chúng ta sớm hơn.

Dư Phi Tường, lần này đánh Top, không được sợ, đánh cho bật ra ký ức cơ bắp của bọn họ, đừng quên lời tôi nói, làm cho họ thấy cậu là phải.”
FDS xây dựng tâm lý xong xuôi, chuẩn bí phá vỡ thùng sắt bốn giữ một của bên kia, khi nhìn thấy Dư Phi Tưởng nằm cuối cùng hàng thứ nhất chọn tướng Sát thủ quen thuốc thì tâm trạng của Top bên FDS hơi vỡ tan, “Thế… thế này thì đánh làm sao giờ?”
Huấn luyện viên cũng thấy hơi cáu, “Các cậu không phải sợ, bắt Top hoặc bắt Bot, sao cũng được, ứng biến linh hoạt.”
Các thành viên của FDS: …chỉ có kinh nghiệm bị đánh.

Trận này đánh còn cảm xúc dạt dào hơn cả trận đầu nữa, bình luận viên nhốn nháo cả lên.
“Dư Phi Tường trời ơi cái tên Top này! Thao tác quá mượt, một chấp hai giết ngược lại một, còn có tí máu rồi bỏ trốn, show quá show, hơi có cảm giác như năm cậu ta mới debut.”
“Top này giờ vô dịch rồi, FDS hai lần bắt Top thất bại, tôi cảm thấy bọn họ đang có ý định chuyển sang bắt Bot.”
“Vấn đề không phải là mạch suy nghĩ, mấu chốt là lane cũng khó bắt hết, bạn xem Đi rừng của KW xuất quỷ nhập thần, mày bắt đồng đội tao, chắc chắn tao bắt ngược lại mày, mày bắt đồng đội tao không chết, nhưng mà tao có thê bắt chết mày, thế này thì phải làm sao làm sao?”
“Thật sự là đúng là không công bằng.”
Đây là một trận đấu không công bằng, tất cả các fan bên dưới nhận thức điều này rất  rõ ràng, bởi vì ——KW thật sự quá mạnh!
Trước mặt bọn họ FDS không hề có sức đánh trả!
Khi FDS lại một lần nữa bị KW không người đẩy về Nhà chính, game kết thúc thì fan của KW đã kích động đứng lên, “KW vô địch!” “KW đỉnh vãi!” “A a a a a Phương Phương em yêu anh!”
Năm thành viên của KW cũng tháo tai nghe cười đùa, cùng nhau đập tay chúc mừng, “Trâu, Đi rừng trâu thật đấy!”
Nhìn thấy các đồng đội chân tâm thật ý đưa bàn tay ra với mình, cuối cùng thì Phương Chẩm Lưu cũng tìm lại được mảnh vỡ còn khuyết của mình rồi, mảnh vỡ ấy gọi là đồng đội, gọi là anh em.
“Bốp.” Bàn tay đám thanh niên vừa chạm đã tách ra, nụ cười trên mặt vẫn xán lạn như vậy.
Làm đại diện cho bên chiến thắng, Phương Chẩm Lưu phải trả lời một buổi phỏng vấn ngắn của bên chủ trì.
Fan bên dưới đều đang giơ bảng đèn, nhỏ giọng kích động kêu.
Người chủ trì cười vui vẻ nói: “Hôm nay rất vui vì có thể được phỏng vấn Jungle forever của KW, cũng chúc mừng KW đã có được khởi đầu tốt đẹp của cuộc thi năm nay.

Đối với chiến thắng của ngày hôm nay, forever có lời gì muốn nói không?”
Phương Chẩm Lưu mặt không cảm xúc đáp: “Cảm ơn đồng đội, cảm ơn huấn luyện viên.”
Người chủ trì tiếp tục hỏi: “Hôm nay có thể cảm nhận được dường như KW đã có thay đổi nào đó, hệ thống chiến thuật trở nên đa dạng hơn, dự đoán bên ngoài cũng rất là đề cao các cậu, đối với điều này cậu có gì muốn nói không?”
Phương Chẩm Lưu vẫn trả lời như trước: “Cảm ơn đồng đội, cảm ơn huấn luyện viên.”
Fan bên dưới đã cười ra tiếng, Phương Chẩm Lưu đích thị là đất đá trôi trong giới phỏng vấn, cũng là một trong những điểm dễ thương trong mắt các fan.
Người chủ trì cũng nở nụ cười, hỏi câu hỏi cuối cùng sắc bén nhất, “Thật ra có rất nhiều người trước đó không xem trọng thay đổi thêm người trong đội ngũ nhân viên của các cậu.

Nhất là trên phương diện có liên quan đến huấn luyện viên này, cậu có thể nói một chút về cách nhìn của mình với huấn luyện viên mới của KW không?
Đã có fan bắt đầu bất mãn, “Không cần nói!” “Phương Phương không cần nói!” “Người chủ trì không được đào hầm Phương Phương!” Các cô là fan cuồng của Phương Chẩm Lưu, không quan tâm đến sự tồn tại của Doãn Nhạc Thiên, nhưng rất để ý đến việc Phương Chẩm Lưu bị công kích bởi vì Doãn Nhạc Thiên, hiện tại thì mọi người vẫn chưa tiếp nhận Doãn Nhạc Thiên.
Phương Chẩm Lưu cứ cái điệu thích ra sao thì ra như cũ, thản nhiên đáp: “Huấn luyện viên của bọn tôi, trước đây là á quân Hỗ trợ, tương lai là huấn luyện viên của quán quân, chỉ thế thôi.”
Fan ở đây yên lặng trong chốc lạt, lập tức nổ ra tiếng thét chói tai thật to, Phương Chẩm Lưu đẹp trai quá đi!
“Phương Phương cố lên!” “KW tất thắng!”
Kết thúc phỏng vấn, Phương Chẩm Lưu cũng đồng thời về đến hậu trường, Tống Hòa ở phía sau khán đài quan sát phỏng vấn vừa nhìn thấy hắn trở về, lập tức nói: “Ha ha ha, cậu nói huấn luyện viên là á quân Hỗ trợ, cậu chết chắc rồi.”
“Cái gì cool ngầu cũng bị giành hết, mẹ nó, lần sau phỏng vấn tôi, tôi cũng muốn nói,” Dư Phi Tường hạ thấp giọng mình xuống, vẻ mặt nghiêm túc nói, ” Huấn luyện viên của bọn tôi, tương lai là huấn luyện viên của quán quân Đường trên.”
“Ha ha ha ha.”
Trong đội lại ngập tràn tiếng cười, không chỉ là bởi vì thắng trận đấu, càng là vì bọn họ có thể cảm giác được trạng thái của mình tốt vô cùng, giải vô địch năm nay vốn dĩ xa xôi đã là mục tiêu của bọn họ.
Phương Chẩm Lưu nhìn qua xung quanh, “Huấn luyện viên đâu?”
“Đi ra ngoài nghe điện thoại.” Trần Tuyết Thanh chỉ chỉ ngoài cửa.
Phương Chẩm Lưu xoay người cũng đi ra ngoài, Doãn Nhạc Thiên đang đứng ở khúc quanh cuối hành lang, một tay vịn lan can, một tay cầm điện thoại nghe, nụ cười trên mặt lại đầy dịu dàng.
“Cha, cha giỏi quá.” Giọng nói mềm mại của Đới Niệm Vân truyền đến, hôn Doãn Nhạc Thiên đến mấy lần trong điện thoại.
Nhạc Thiên cúi đầu cười nói chuyện với cậu bé, nói một lúc trong tầm mắt xuất hiện một đôi giày thể thao quen thuộc, cậu hắn ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Phương Chẩm Lưu, thấp giọng nói: “Bye bye, đi ngủ sớm một chút.”
Phương Chẩm Lưu thấy cậu cúp điện thoại, nói với cậu: “Huấn luyện viên, chúng ta thắng.”
“Ừm, thắng rất đẹp.” Nhạc Thiên nhẹ giọng nói.
Phương Chẩm Lưu cúi thấp mặt, tiếc nuối nói: “Tiếc là em không lấy được MVP.”
“Thần kinh.” Nhạc Thiên mắng khẽ.
Phương Chẩm Lưu vươn tay ra ôm eo Doãn Nhạc Thiên, cúi người tới gần trong nét mặt hốt hoảng của Doãn Nhạc Thiên.
Nhạc Thiên kinh hoảng nói: “Buông tay, sẽ có người nhìn thấy!”
Vẻ mặt Phương Chẩm Lưu hiện lên ý cười như mèo vờn chuột, “Vậy huấn luyện viên có thể dàn xếp một chút không? Mặc dù không có MVP, em cũng đã cố gắng, có thể được khen thưởng không?”
Nhạc Thiên nghiêng mặt sang bên tránh khỏi ánh mắt sáng quắc của hắn, thấp giọng nói: “Khùng.”
Đó là đồng ý rồi, Phương Chẩm Lưu đã rất hiểu phương thức nói chuyện của Doãn Nhạc Thiên, chậm rãi buông tay ra, xoay người về phòng trước.
Nhạc Thiên nhìn thấy bóng lưng cao ráo của hắn, “Bé ngốc, huấn luyện viên chắc chắn phải khen thưởng cho cưng rồi, tối nay là có thể như vậy như vậy với em trai rồi khà khà khà.”
Hệ thống: …Phương Chẩm Lưu chắc không thật sự cho rằng mình đang khống chế mối quan hệ giữa hai người đó chứ? Em trai ngây thơ thật sự.
Đã bảo là mời khách rồi, là mời khách thật luôn, quản lý đã đặt nhà hàng từ trước, cộng thêm công nhân viên, vừa đủ bao hết lầu hai của nhà hàng, cùng nhau vui vui vẻ vẻ chúc mừng chiến thắng đầu tiên.

Các thành viên không được uống rượu, cầm Coca đi kính Doãn Nhạc Thiên, để cậu uống rượu đỏ, Nhạc Thiên từ chối không được, rượu đỏ với ít Sprite, uống hai ly.
Láo nháo nửa tiếng, Nhạc Thiên không chịu nổi, đứng dậy đi vệ sinh, thấy bước chân cậu thoáng lung lay đi ra ngoài, Phương Chẩm Lưu im hơi lặng tiếng cũng đứng dậy đi theo.
Lầu hai nhà hàng có phòng vệ sinh, quét tước rất sạch sẽ, Nhạc Thiên hơi có tí men say đứng vững, hai tay hơi run cởi quần, hôm nay cậu mặc quần tây, khóa kéo hơi chặt.
Bỗng nhiên một đôi tay thon dài từ đằng sau lưng bao phủ tay cậu, vành tai cũng bị một ai đó cắn, “Huấn luyện viên, em giúp anh.”
Mặt Nhạc Thiên phút chốc đỏ lên, men say cùng cảm giác xấu hổ làm cho cậu bất an giãy dụa, thấp giọng quát: “Cậu lại phát bệnh?”
Phát bệnh có nghĩa là đồng ý, Phương Chẩm Lưu căn cứ theo cách hiểu đặc biệt của mình duỗi cái chân dài ra đá cửa.
Cửa phát ra một tiếng đóng không nhẹ không nặng.

Động tác đóng cửa của Phương Chẩm Lưu khiến Nhạc Thiên hơi run lên, cậu cố ép mình bình tĩnh nói: “Làm gì vậy?”
“Sao biết rồi còn phải hỏi nữa?” ?” Phương Chẩm Lưu thẳng tay kéo Doãn Nhạc Thiên qua, nhào lên hôn vừa mạnh vừa bất ngờ.

Hắn đã nhịn rất lâu, hôm nay ngay khoảnh khắc thắng trận đó, hắn đã muốn làm như vậy rồi, niềm vui của hắn chiến thắng của hắn, chỉ muốn chia sẻ với riêng mình Doãn Nhạc Thiên.
Nhạc Thiên vô lực bắt lấy áo của hắn, bị hơi thở của người thiếu niên phả ra gần như sắp phỏng, nhiệt tình đơn thuần cuộn trào mãnh liệt vờn quanh lấy cậu gần như muốn nhấn chìm cậu.
Phương Chẩm Lưu ôm cậu nặng nề dựa vào môn, tiện đó với tay ra khóa trái cửa, một tay vội vàng kéo quần của hai người.
Nhạc Thiên khẽ hừ một tiếng, cắn răng nói, “Quậy đủ chưa, buông ra.”
Phương Chẩm Lưu lại cúi người hôn Doãn Nhạc Thiên một cái sâu, vừa ôm vừa kéo cậu đi vào trong phòng riêng khóa cửa lại.

Dứt khoát kéo Doãn Nhạc Thiên qua, để cậu quay mặt lại nhìn về phía mình, đè người vào lồng ngực nặng nề hôn, thấp giọng nói: “Huấn luyện viên, em rất thích anh…”
Môi hôn của người này luôn hung hăng như vậy, tưởng như là muốn cướp hết sạch không khí của cậu.

Doãn Nhạc Thiên lại dễ dàng sa vào mơ màng, trong khoang mũi ngập tràn hương vị thiếu niên nồng cháy của Phương Chẩm Lưu.

Không khí xung quanh càng lúc càng nóng, Doãn Nhạc Thiên cũng càng thêm hoảng hốt.
Lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên có tiếng nói vọng vào, hình như là tiếng của một thành viên khác.

Doãn Nhạc Thiên tỉnh táo lại trong thoáng chốc, nhanh chóng đẩy Phương Chẩm Lưu ra, Phương Chẩm Lưu lại siết tay ôm cậu chặt hơn nữa, hôn cậu cũng sâu hơn nữa.
“Chỗ này sửa rồi.” Tống Hòa nấc một cái, gãi gãi khuôn mặt múp míp, “Đi, đi lầu một đi, có phải hai người huấn luyện viên cũng ở lầu một không?”
Thường Văn Nguyệt nói: “Không biết nữa, có lẽ hai người đó đi chỗ khác nói chuyện rồi.”
Hai người cười cười nói nói, chậm rãi đi xuống lầu dưới.
Dưới áp lực nặng đè trong lòng, Doãn Nhạc Thiên vẫn không nhịn được kết thúc, ngả lên bả vai Phương Chẩm Lưu nhỏ giọng hít thở.
Phương Chẩm Lưu thấy đủ là thôi, cúi đầu hôn hôn môi Doãn Nhạc Thiên, nói: “Em đi về trước, anh nghỉ ngơi thêm một lúc.” Đỡ Doãn Nhạc Thiên đang thất thần mặc quần áo tử tế cho cậu xong, một lần nữa cài lại từng chiếc cúc cho cậu, để cậu ngồi trên bồn cầu, còn mình thì bước ra phòng riêng trước.
Phương Chẩm Lưu chậm rãi rửa đi thứ dinh dính trên tay.

Tấm gương trong nhà vệ sinh rọi gương mặt vẫn chưa đủ thỏa mãn của hắn rất rõ ràng, ánh mắt vẫn còn lan tỏa ánh sáng nguy hiểm.

Khát vọng dành cho con người đang ngồi bên trong ngày một mãnh liệt, hắn đã không còn đợi nổi nữa.
Đợi đến khi Doãn Nhạc Thiên sửa sang quần áo xong xuôi rồi trở ra, bữa tiệc đã gần kết thúc.

Tất cả mọi người ai cũng hỏi han cậu bị sao, chỉ có Phương Chẩm Lưu như cười như không nhìn khóe môi bị rách của Doãn Nhạc Thiên.

Doãn Nhạc Thiên dùng sắc mặt tái nhợt nói mình hơi khó chịu, không có ai nghi ngờ gì, nhanh chóng thu dọn một chút rồi về căn cứ.

Theo như bình thường thì sau ngày thi đấu là ngày nghỉ, Trần Tuyết Thanh dứt khoát tạm biệt mọi người trở về nhà.
Tống Hòa và Thường Văn Nguyệt nói muốn ra ngoài chơi, Dư Phi Tường cũng đi theo, rủ Phương Chẩm Lưu, Phương Chẩm Lưu nói muốn về căn cứ.
Dư Phi Tường kêu: “Ai da, Trùm Đi rừng, đi cùng đi mà, có còn là anh em không?”
Phương Chẩm Lưu nói: “Huấn luyện viên không thoải mái, tôi về chăm sóc anh ấy.”

Dư Phi Tường lập tức không dây dưa, tặng một cái like cho Phương Chẩm Lưu, “Bạn cùng phòng tốt nhất Trung Quốc.” Khó có khi được nghỉ, hắn vẫn lựa chọn ra ngoài đi chơi.
Trở về căn cứ, Phương Chẩm Lưu đỡ Doãn Nhạc Thiên, bị Doãn Nhạc Thiên hung dữ trợn mắt liếc, “Buông tay.”
“Dìu anh lên lầu, đừng phản ứng lớn như vậy, quản lý nhìn thấy đó.” Phương Chẩm Lưu thấp giọng nói.
Doãn Nhạc Thiên vì để tránh gây hoài nghi, đành phải im lặng không nói lời nào, để Phương Chẩm Lưu tùy ý dìu lên lầu.

Vừa đi vào phòng, Phương Chẩm Lưu tức khắc bại lộ bộ mặt thật, ôm chầm Doãn Nhạc Thiên từ phía sau lưng, lăn thẳng lên giường mình.
Doãn Nhạc Thiên tức giận hỏi: “Không phải xong rồi sao?”
“Chỉ mới tay thôi, vậy sao tính được?” Phương Chẩm Lưu vội vàng cắn vào môi Doãn Nhạc Thiên, hai tay điên cuồng đi lôi kéo quần áo của hai người.
Doãn Nhạc Thiên bị sự sốt ruột của hắn làm cho sững sờ, cáu lên nói: “Sao một tên hai tên tên nào cũng như vậy, thắng trận cái là muốn phát rồ.”
Động tác của Phương Chẩm Lưu ngừng, hắn chống người lên, hai mắt trợn trừng trừng nói: “Ý gì, nói rõ ràng.”
Doãn Nhạc Thiên là nghĩ đến Đới Đãng Vân kết thúc thi đấu xong không kịp chờ đi hẹn hò với Từ Tĩnh, nhưng chuyện của Đới Đãng Vân cậu chưa bao giờ nói với bất cứ ai, thế là quay mặt sang lảng tránh đáp: “Không có gì.”
“Anh đang nói ai, có phải Đới Đãng Vân hay không?” Phương Chẩm Lưu bóp cằm Doãn Nhạc Thiên, mày kiếm cau lại, vẻ mặt rất giận, “Trước đó anh nói anh và anh ta không có quan hệ đó, có phải là nói dối em không?”
Doãn Nhạc Thiên cũng tức giận, giữa cậu và Đới Đãng Vân là tình anh em rất thuần túy, không thích bị người khác phỏng đoán như vậy.

Cậu đẩy Phương Chẩm Lưu một cái thật mạnh, ngồi dậy kéo dài khoảng cách với hắn, lạnh mặt nói: “Mắc mớ gì đến cậu?”
“Sao lại không liên quan đến em, em…” “em thích anh mà..” Phương Chẩm Lưu thấy Doãn Nhạc Thiên lạnh lùng bỗng nhiên xì hơi, hắn thích Doãn Nhạc Thiên, vậy thì thế nào?
Hắn chưa từng tham dự vào quá khứ của Doãn Nhạc Thiên, chưa từng ủng hộ cậu trong lúc cậu bàng hoàng bất lực, chưa từng cười chưa từng khóc cùng cậu, cũng chưa chắc được tham dự vào tương lai của Doãn Nhạc Thiên.

Ngay cả hiện tại, thì vẫn chỉ là bốn chữ “mập mờ không rõ”.
Đới Đãng Vân cùng là game thủ với cậu, dùng mạng cứu sống cậu.

Không cần nói đến việc Doãn Nhạc Thiên có gì với Đới Đãng Vân, thậm chí thật sự không có gì, thì địa vị của Phương Chẩm Lưu trong lòng Doãn Nhạc Thiên bây giờ cũng chưa chắc có thể vượt qua nổi Đãng Vân.
Sao mà hơn được?
Hai người trầm mặc nhìn nhau, vẻ mặt của cả hai đều rất lạnh, cuối cùng vẫn là Phương Chẩm Lưu mềm lòng trước, vươn tay ra ôm Doãn Nhạc Thiên lại đột nhiên bị Doãn Nhạc Thiên đẩy ra.

Lặp đi lặp lại ba lần như vậy rốt cuộc cũng ôm được Doãn Nhạc Thiên mặt lạnh vào lòng, Phương Chẩm Lưu quấn lấy cậu như con koala, thấp giọng nói: “Huấn luyện viên, em thích anh.”
Doãn Nhạc Thiên hơi giật mình một chút, thấp giọng nói: “Cút.”
Phương Chẩm Lưu không hề bị lay động, “Huấn luyện viên, chúng ta làm đi.”
“Làm cái đầu cậu, cút.” Doãn Nhạc Thiên nói mà tê cả da đầu.
Phương Chẩm Lưu không nói hai lời cúi đầu hôn luôn.
Quần áo của hai ngươi rơi xuống đất trong lúc lôi kéo, người Phương Chẩm Lưu đầy cơ bắp chống trên người Doãn Nhạc Thiên, “Huấn luyện viên, em tìm hiểu rồi, có thể sẽ hơi đau đó, anh nhịn một chút nhé.”
Doãn Nhạc Thiên lại mắng câu thần kinh, nhưng không thể nào chống cự được tiếp xúc thân mật của cậu thiếu niên, Phương Chẩm Lưu từ từ tới gần, hôn lên môi Doãn Nhạc Thiên trước.
Một tiếng rít lên đã bị Phương Chẩm Lưu nén vào trong cổ họng.
Thể lực và tốc độ của thiếu niên rất đáng sợ, sau đó Doãn Nhạc Thiên gần như không có cả sức để kêu.
“Đủ rồi đủ rồi!” Doãn Nhạc Thiên gào khóc, “Ngừng lại…”
Sao Phương Chẩm Lưu có thể cam lòng nhả miếng thịt khó khăn lắm mới vào miệng ra được.
Phản ứng trúc trắc của Doãn Nhạc Thiên lấy lòng hắn vô cùng, bất kể thế nào, Đới Đãng Vân cũng không có được người này, là hắn chiếm được.
Người trong căn cứ đã vào giấc mộng đẹp sau bữa tiệc chúc mừng, chỉ có căn phòng cuối cùng trên lầu ba vẫn đang trong đêm hoan lạc.
Tiết trời tháng ba nóng lạnh luân phiên, nhiệt độ cơ thể Doãn Nhạc Thiên bẩm sinh thấp, Phương Chẩm Lưu lại vừa khéo trái ngược, nóng hừng hực.

Doãn Nhạc Thiên sắp bị ngọn lửa đó đốt đến phát điên rồi.
Cuối cùng thì cũng đến lúc Phương Chẩm Lưu kết thúc, Doãn Nhạc Thiên nằm lỳ trên giường ngay cả thở cũng thành cố sức.
Người Phương Chẩm Lưu ra đầy mồ hôi, nhơm nhớp dính dính ôm Doãn Nhạc Thiên nửa hôn mê hài lòng hôn lấy hôn để.
Nhưng hắn rất nhanh lại sa vào cảm giác không vừa lòng, trong trong tiếng khóc của Doãn Nhạc Thiên đã mơ mơ màng màng lại một lần nữa đè lên.
Sáng sớm, quản lý bắt gặp Phương Chẩm Lưu mặt mày tươi cười bước chân nhẹ nhàng ở dưới lầu, chào hỏi: “Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.” Phương Chẩm Lưu mỉm cười nói, nhanh chóng lấy hai phần điểm tâm rồi đi lên ngay.
Quản lý ngậm bánh bao trong miệng lầm bầm: “Làm gì chứ, vội vội vàng vàng.”
Phương Chẩm Lưu đẩy cửa đi vào, đặt bữa sáng lên tủ đầu giường, nhào lên trên giường ôm Doãn Nhạc Thiên đang chùm chăn, bờ môi cạ qua cạ lại gò má tái nhợt của cậu, “Huấn luyện viên, tỉnh lại đi, ăn sáng nào, ăn sáng xong rồi ngủ tiếp.”
Cả người Nhạc Thiên như muốn rã ra từng mảnh.

Bộ xương Doãn Nhạc Thiên mảnh mai không góp sức là một chuyện, thiếu niên mười chín tuổi quá mạnh mới càng là một chuyện ớn hơn.
Lần đầu tiên mà làm đến trời tờ mờ sáng thật đúng là đáng sợ, quá đáng sợ.
Phương Chẩm Lưu thấy Doãn Nhạc Thiên vẫn nhắm hai mắt như trước, một tay lặng lẽ chui vào trong chăn mò, “Huấn luyện viên chưa chịu dậy nữa, em ngủ cùng với huấn luyện viên đó.”
“Đừng nhúc nhích,” Giọng Nhạc Thiên khàn đến gần như không thể nghe, cánh mi run rẩy đạo, “Tôi dậy.”
Nhạc Thiên ráng chống cánh tay nhỏm người dậy, lại bởi vì cơ thể bủn rủn mà không giữ được đổ người ra sau, Phương Chẩm Lưu lanh tay lẹ mắt đỡ cho.


Trên mặt Phương Chẩm Lưu hiện lên chút áy náy, “Huấn luyện viên, hay là để em đỡ anh ăn đi.”
Nhạc Thiên tàn nhẫn lườm hắn một cái, Phương Chẩm Lưu chột dạ bưng cháo đút cho cậu.

Nhạc Thiên không phản kháng, ăn nửa bát đã muốn nằm xuống, Phương Chẩm Lưu không cho, “Huấn luyện viên, đi tắm một cái, giữ lại bên trong sẽ bị bệnh đó.”
Nhạc Thiên rốt cuộc không nhịn được mắng: “Cút con mẹ cậu đi.”
Chơi game được bao người ăn nói văn minh thích lễ phép, Doãn Nhạc Thiên chẳng qua là bởi vì tự khép mình nên có vẻ lạnh lùng cao sang.

Phương Chẩm Lưu bị cậu mắng mà trái lại cười, cúi đầu hôn cậu một cái thật sâu, suýt chút nữa đã hôn đến biến dạng mặt của Doãn Nhạc Thiên, “Ngoan chút nào, huấn luyện viên.”
Phương Chẩm Lưu dứt khoát ôm người từ trong chăn ra.

Tuy hắn quần quật cả một đêm, sáng sớm còn đi ra ngoài chạy bộ, mà thần thái thì vẫn cứ là sáng láng, nào như Doãn Nhạc Thiên nằm lỳ trên giường của hắn làm kẻ tàn phế.
Phương Chẩm Lưu cởi hết quần áo của hai người, dời ghế đến chỗ vòi sen trong phòng tắm, để Doãn Nhạc Thiên ngồi, rồi giúp cậu tắm rửa.
Nước ấm đổ xuống, Phương Chẩm Lưu đứng sau lưng cậu vừa tắm cho cậu vừa cà chớn: “Lần trước anh ngồi trên băng ghế tuốt, em nhìn thấy rồi.”
Nhạc Thiên: …biết cậu thấy từ sớm rồi, nhóc con.
Phương Chẩm Lưu nói: “Sau đó em cũng tuốt một phát vào băng ghế.”
Nhạc Thiên: “Hệ thống, mày có nghe không, cái con người này còn có thể tuốt với cái ghế nữa, có phải còn quá đáng hơn tao không!”
Hệ thống: “…” Vẫn cảm thấy không ai quá đáng hơn con voi này cả.
Doãn Nhạc Thiên im lặng không nói, chỉ là cổ dần bắt đầu ửng hồng.
Phương Chẩm Lưu giúp cậu tắm xong, thấp giọng nói: “Huấn luyện viên, em lại muốn nữa rồi.”
“Cậu câm miệng!” Doãn Nhạc Thiên tức muốn nổ phổi quát.
Phương Chẩm Lưu yên lặng không nói, ngày mai phãi huấn luyện, đúng là không thể làm quá đáng được.

Nhưng mà sức hấp dẫn từ cơ thể gầy gò của người trước mắt thật sự quá mạnh mẽ đối với hắn, hắn cúi người lặng lẽ cắn vào vành tai Doãn Nhạc Thiên, “Đeo bao được không?”
Doãn Nhạc Thiên dứt khoát quay mặt sang cho hắn một cái tát, lực tay quá nhỏ, không có khác biệt gì quá lớn so với gãi ngứa.
Phương Chẩm Lưu tuân theo nguyên tắc không từ chối tức là ngầm đồng ý, lau khô Doãn Nhạc Thiên vừa tắm rửa sạch sẽ rồi mặc đồ ngủ nhét vào trong chăn.

Mình thì nhanh chân chạy xuống lầu đến siêu thị trong khu.
Nhạc Thiên mơ mơ màng màng ngủ thẳng đến trưa, hắn vừa mở mắt dụi mắt, Phương Chẩm Lưu đã ngồi dậy ngay tức khắc, “Huấn luyện viên, ăn chút gì đi.”
Nhạc Thiên không từ chối, dù sao thì từ chối cũng vô dụng, ngồi dậy bưng cháo trên tủ đầu giường lên ăn.

Cậu rất đói bụng, ăn hết cả một bát vào bụng, vừa tính nằm xuống ngủ tiếp, Phương Chẩm Lưu đã trở mình mò đến.
Nhạc Thiên quay đầu hung hăng nguýt hắn một cái nói: “Cậu làm gì đó, ngày mai phải huấn luyện.”
“Em đeo bao.” Phương Chẩm Lưu vén chăn lên chui vào.
Nhạc Thiên tức giận nói: “Đây không phải là vấn đề đeo hay không đeo.”
“Vậy thì không đeo cũng được.” Phương Chẩm Lưu đã gặm vào môi Doãn Nhạc Thiên.
“Ưm… tên khùng này…” Nhạc Thiên tóm chặt tóc ngắn Phương Chẩm Lưu, dưới môi hôn của Phương Chẩm Lưu, sức lực trên tay vơi đi, dùng chút lý trí còn sót lại nói, “Vậy thì cậu đeo bao…”
Buổi tối, quản lý nhìn thấy Phương Chẩm Lưu xách túi rác đi xuống dưới, hắn dùng vẻ mặt đần thối hỏi: “Hôm nay cậu với Nhạc Thiên làm gì trên đó thế, cả ngày không xuống, vứt rác à? Tôi vứt giùm cho.”
Phương Chẩm Lưu tránh khỏi cánh tay của quản lý, thản nhiên đáp: “Thảo luận về thi đấu, tôi nói không đúng, huấn luyện viên phạt đi vứt rác.”
Quản lý vui mừng nói với bóng lưng cao gầy đang đi của Phương Chẩm Lưu: “Tiểu Phương thật đúng là được Nhạc Thiên dạy càng ngày càng ngoan, còn giành đi vứt rác.” Thiếu niên nhi đồng không hòa nhập ngày một cởi mở hơn, công của Doãn Nhạc Thiên không thể không kể.
Phương Chẩm Lưu vứt rác, rồi nhanh chóng trở về căn cứ, chạy lên lầu như gió trước mặt quản lý, quản lý thầm nghĩ quá là có tinh thần nghề nghiệp, ngày nghỉ mà cũng không bỏ một giây bàn chuyện thi đấu với huấn luyện viên.
Phương Chẩm Lưu lên lầu, cởi áo khoác lủi vào giường Doãn Nhạc Thiên, “Buổi tối bên ngoài hơi lạnh.”
Doãn Nhạc Thiên không thèm quan tâm hắn, cổ họng quá đau.
“Mới dùng một nửa, còn dư một nửa,” Phương Chẩm Lưu ôm Doãn Nhạc Thiên kề tai nói nhỏ với cậu.

Thấy nãy giờ Doãn Nhạc Thiên không nói gì, hắn bèn nhẹ giọng hỏi, “Huấn luyện viên muốn sau này đến ngày nghỉ dùng hết một lượt, hay là mỗi ngày dùng một cái?”
Nhạc Thiên nói giọng khàn khàn: “Tôi muốn cậu cút.”
Phương Chẩm Lưu nói: “Không chọn thật à? Hai cái không chọn tức là chọn cả hai.”
Nhạc Thiên không thể nhịn được nữa dùng cùi chỏ thụi một cái vào lồng ngực Phương Chẩm Lưu, mơ mơ hồ hồ nói: “Cái thứ hai.”
“Được.” Phương Chẩm Lưu hôn cái chụt lên khuôn mặt lành lạnh của cậu, thở ra một hơi nóng, “Chúng ta hứa rồi đấy.”
Nhạc Thiên chậm rãi nhắm mắt lại, không nói nữa, đi ngủ, cậu sợ mình sẽ vui quá không khép được mồm.
__
(1) bay lên: 起飞, trong game, từ này có nghĩa là trong khi trang bị và cấp lên đủ rồi thì bắt đầu đi khè người ta, bắt đầu lên con đường carry (gánh team).
Lược từ:
------oOo------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận