Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính


Trong phòng đen kịt một màu, sau khi bị cướp mất thị giác, thính giác chợt nổi bật hơn hẳn, tiếng thở gấp đè nén chầm chậm chầm chậm len qua khe cửa, thoát ra.
Phương Chẩm Lưu cũng là đàn ông, nên tất nhiên hắn biết tại sao Doãn Nhạc Thiên lại như vậy, lúc này hắn đáng lẽ phải nên quyết đoán đóng cửa lại, lặng yên không một tiếng động trở về giường, xem như chẳng có chuyện gì xảy ra cả..
Thế nhưng chốt cửa lạnh lẽo dính chặt vào tay Phương Chẩm Lưu cứ như là nhựa cao su vậy, khiến cho cả người hắn cứng đờ lại.
Chất giọng khàn khàn như làn khói hư hư thực thực, tiếng rất nhỏ, nếu không phải Phương Chẩm Lưu đang đứng dựa ngay khe cửa, thì chắc chắn hắn sẽ không nghe thấy được.
Trong đầu hắn từ từ hiện lên hình ảnh màu hồng phấn mà hắn từng nhìn thấy.
Ngón tay trắng nhợt ấy sẽ lướt qua như thế nào, liệu có dùng đầu ngón tay mềm mại đó chầm chậm vuốt ve không? Trên khuôn mặt u buồn uể oải liệu có còn xanh xao nữa không? Hay sẽ khó kiềm được ửng hồng lên?
Phương Chẩm Lưu miệng đắng lưỡi khô bằng tưởng tượng của mình, trước khi hắn kịp nhận ra, hắn đã nhẹ nhàng đẩy cửa vào thoáng mở rộng khe cửa, tầm mắt như bị hút vào trong phòng tắm.
Quá tối, chẳng thấy rõ gì cả.
Rèm cửa ngoài ban công không kéo kín, ánh trăng nhạt màu bò qua khe cửa, lại từ dưới chân Phương Chẩm Lưu tràn vào trong phòng tắm, thông qua tấm gương lớn trên bồn rửa tay phản chiếu lại từng chút ánh sáng một.
Cuối cùng thì chỉ bằng chút ánh sáng đó, mắt của Phương Chẩm Lưu cuối cùng cũng quen được với bóng đêm, mờ mờ ảo ảo trông thấy được dáng người gầy gò đang ngồi trên băng ghế, đôi chân dài mảnh khảnh banh ra.
Rất giống với khi cậu sắp ngất trong phòng tắm.
Phương Chẩm Lưu đột nhiên nhớ lại hôm đó cả lồng ngực Doãn Nhạc Thiên tựa sát vào cánh tay hắn, mềm mại, lành lạnh, mịn màng.

Lòng bàn tay đang siết nắm cửa của hắn ứa mồ hôi.
“Ưm…”
Doãn Nhạc Thiên khẽ rên một tiếng, dường như rất khó chịu.
Nhưng Phương Chẩm Lưu biết không phải là cậu thấy khó chịu, mà là sắp đến rồi.
Tiếng thở dốc càng lúc càng nặng, bàn tay nắm lấy chốt cửa của Phương Chẩm Lưu cũng càng lúc càng nóng lên.

Thậm chí trong một thoáng hoảng hốt hắn còn ngỡ thứ mình đang nắm không phải là nắm cửa, mà là một thứ gì đó khác.
“A…” Một tiếng thở dồn như khóc như kể vọng ra, tiếng thở của Dõa Nhạc Thiên khi há miệng ra thở rót vào trong tai Phương Chẩm Lưu.

Phương Chẩm Lưu có thể tưởng tượng ra được trên khuôn mặt trắng nhợt nhạt đó, chắc chắn lúc này đang hơi nhếch môi lên, đầu lưỡi đỏ tươi hơi dò ra từ hàm răng, giống như là cái lần cậu ăn nóng vậy.

Con người thường ngày vẫn hay chán chường sầu muộn bỗng nhiên đầy mê hoặc cám dỗ.
Những hình ảnh đã từng rất bình thường cũng chợt trở nên ướt át hơn trong tâm trí của Phương Chẩm Lưu vào thời khắc này.

Hắn nghe được âm thanh Doãn Nhạc Thiên rút giấy, kế đó là tiếng giấy ma sát, rồi tấm giấy đó bị vo ném vào thùng rác.
Doãn Nhạc Thiên chậm rãi đứng dậy, kéo quần lên, vặn vòi nước rửa tay.
Phương Chẩm Lưu biết mình nên lùi lại, nhưng chẳng hiểu vì sao mà chân không dời đi được, cứ đứng nghe tiếng bước chân không nặng không nhẹ của Doãn Nhạc Thiên tiến dần đến trước cửa.
“À, cậu dậy rồi à? Đi vệ sinh hả?” Doãn Nhạc Thiên kéo cửa ra, như là không biết Phương Chẩm Lưu đã đứng ngoài cửa bao lâu.
Phương Chẩm Lưu không đáp, lách người đi thẳng vào trong phòng tắm.
Nhạc Thiên: “…cậu ta thấy rồi đúng không?”
Hệ thống: “Không nói cho cậu biết.”
Nhạc Thiên: …hệ thống thật đúng là càng ngày càng không đáng yêu.
Bởi vì nguyên chủ Doãn Nhạc Thiên vô cùng muốn giành được quán quân, nên Nhạc Thiên dự định là sau khi nam chính giành được chức vô địch rồi thì trước X sau bai bai.

Nếu mà dụ được, lỡ đâu nam chính đắm chìm trong sinh hoạt tình dục lên sân khấu run tay thì làm sao bây giờ?
Nhạc Thiên tâm lý quay ngược trở lại, khom lưng áp tai vào cửa phòng tắm, trong phòng tắm rất yên tĩnh, không có một chút tiếng động nào.
Nhạc Thiên nghĩ thầm chẳng lẽ không nhìn thấy? Lại ngồi xổm một phút, mới nghe được động tĩnh, cửa phòng tắm bị Phương Chẩm Lưu thẳng tay kéo ra, Nhạc Thiên đang dựa vào trên cửa, thế là đâm đầu ngã vào người Phương Chẩm Lưu, do đang ngồi khụy dưới đấy, nên mặt vồ thẳng vào.
Nhạc Thiên: “…” Chú em ơi, chú cứng rồi.
Đôi môi mềm mại cách cái quần ngủ cotton đập vào người Phương Chẩm Lưu, hắn rên lên một tiếng, siết chặt vai Nhạc Thiên, trầm giọng nói: “Anh nhìn lén tôi.”
Nhạc Thiên: …mới thế đã trả đũa rồi?!
Nhạc Thiên giả bộ bình tĩnh nói: “Lúc đi tê chân nên ngồi nghỉ một lúc.”
Phương Chẩm Lưu nắm vai Doãn Nhạc Thiên, khuôn mặt tái nhợt vẫn còn đang tựa vào chỗ nào đó.

Đột nhiên, hắn thả Doãn Nhạc Thiên ra, nói với cậu: “Không được vào.” Rồi đóng sầm cửa phòng tắm lại.
Nhạc Thiên lưu luyến quay đầu lại liếc mắt nhìn, không cho vào, còn không cho nhìn luôn à? Ban nãy miệng cách cái quần mà cậu còn cảm nhận được.
Không hổ là người đàn ông có tám múi cơ bụng.
Nhạc Thiên chậm rãi bò lên trên giường, yên lặng nói: “Tao muốn giành chức vô địch.”
Hệ thống hiếm khi được nhìn thấy Nhạc Thiên thanh tâm quả dục như vậy, ngay cả quay tay cũng bớt, thái độ hơi hơi nhũn dần, “Tốt lắm, ngủ đi.”
Nhạc Thiên: “Muốn coi.”
Hệ thống: “… Không, cậu không muốn.”
Nhạc Thiên không phục, “Cậu ta xem của tao rồi, tại sao tao không được dòm của cậu ta chứ?”

Hệ thống: “Cậu dòm đi, không sợ bể hình tượng thì cậu cứ dòm đi, cứ đi lẹ lẹ đi.”
Nhạc Thiên bịt kín chăn đau thương mà khóc thành tiếng.
Phương Chẩm Lưu buồn bực muốn chết, thiếu niên mười chín tuổi sau khi cảm giác đến rồi thì chỉ có càng lúc càng dữ dội hơn.

Phương Chẩm Lưu nương theo bóng đêm nhìn băng ghế nằm sáy vách tường, thầm nhủ Doãn Nhạc Thiên yếu thật đấy, chuyện như vậy còn cần phải ngồi.
Tuy nghĩ thì nghĩ thế, nhưng bước chân hắn lại không kiềm được mà đi đến gần băng ghế đó, trong đầu lần lượt xuất hiện hình ảnh khuôn mặt tái nhợt, đôi môi đỏ tươi, ánh mắt mê ly và nốt ruồi giọt lệ xinh đẹp.
Phương Chẩm Lưu tự giận mình cởi quần.
Không đến một phút trước Doãn Nhạc Thiên vừa mới ngồi trên băng ghế đó, quần ngủ rộng thùng thình cởi một nửa, đôi chân dài mảnh khảnh hơi run run, khi sắp đến thì vòng eo gầy cũng cong lại.
Phương Chẩm Lưu nhắm mắt lại, đứng ở đó bắt đầu động tác.
Tưởng tượng trong đầu hắn càng lúc càng khác thường, lòng bàn tay cũng ngày một nóng lên, người đàn ông xanh xao tối tăm đó dường như vẫn còn ngồi trên băng ghế trước mặt, cánh môi đỏ tươi hơi hé ra, như lập tức sẽ hôn hắn.
Phương Chẩm Lưu thoáng nhíu mày, rất muốn gạt bỏ ảo tưởng của mình ra, nhưng giống như những gì hắn cố gắng trước đó.

Càng nói đừng nghĩ nữa, thì tâm trí lại càng không kiểm soát được nghĩ đến.
Cuối cùng, trong tưởng tượng của Phương Chẩm Lưu hắn đang tàn nhẫn đâm thẳng vào trong cái miệng lạnh lùng đó.
Từng tiến rên rỉ đè nén trong cổ họng, động tác của Phương Chẩm Lưu càng lúc càng nhanh, sau cùng, trong đầu trống rỗng, chờ khi hắn quay người lại, trên mặt băng ghế đã dính lốm đốm.
Dù trong căn phòng tối mờ sáng, Phương Chẩm Lưu vẫn nhìn thấy rất rõ ràng.
Hắn thế mà có suy nghĩ như thế với người đàn ông lạnh nhạt đó.
Đầu óc Phương Chẩm Lưu mơ mơ hồ hồ, không dám nghĩ, cũng không thể hiểu vì sao mình lại đột nhiên có nỗi xúc động như vậy, đi quá xa.
Nhạc Thiên trùm kín chăn nghe thấy tiếng Phương Chẩm Lưu đi ra, nằm lủi trong chăn móc điện thoại ra xem thời gian thử, “Uầy, lâu thế.”
Hệ thống: “Đúng là không nhanh như cậu.”
Nhạc Thiên: “…”
Nhạc Thiên: “Hứ, tao đã nói với mày rồi, lâu quá là bệnh.”
Hệ thống: “Nếu cậu ta có bệnh, vậy thì cậu đừng quan tâm đến nữa.”
Nhạc Thiên: “Khửa khửa, mày sai rồi, tốt bụng như tao tất nhiên phải chữa bệnh cho cậu ta rồi.”
Hệ thống: “…” Biết ngay mà.
Phương Chẩm Lưu phiền muộn mà nằm xuống, quay đầu liếc mắt nhìn thoáng sang cái giường ngay sát bên mình.


Trên giường có một cục gồ, cái con người gầy yếu như thế nếu như thật sự bị đối xử giống như trong tưởng tượng của hắn ban nãy, chắc là sẽ không thể phản kháng được, bật khóc nức nở.
Phương Chẩm Lưu phát hiện ra mình đã mấy lần tưởng tượng cảnh Doãn Nhạc Thiên khóc.
Kéo chăn lên, hắn lại một lần nữa cảnh cáo mình trong lòng, mày đang nghĩ cái gì vậy? Doãn Nhạc Thiên là đàn ông, cho dù là hồng phấn thì cũng là đàn ông! Mà anh ta còn là huấn luyện viên của mày nữa!
Nhưng mà càng nghĩ lại càng thấy được khó có thể chấp nhận được, Phương Chẩm Lưu cuộn mình lại, tim đập như trống chầu, trằn trọc khó ngủ.
Các buổi huấn luyện thi đầu trong hai tuần tiếp theo, Phương Chẩm Lưu luôn liên tục mất tập trung, mắc sai nhiều hơn hẳn, tuy nhờ sự hỗ trợ của đồng đội thì vẫn có thể thắng được, nhưng trạng thái cá nhân đúng là đã thụt lùi không ít.

Sau khi kết thúc một ngày tập huấn nữa, Trần Tuyết Thanh hỏi hắn: “Cậu làm sao thế, tối qua ngủ không ngon à? Quầng mắt xanh hết rồi kìa.”
Vẫn luôn không ngủ ngon, Phương Chẩm Lưu lạnh nhạt nói: “Không có chuyện gì.”
Trần Tuyết Thanh nói: “Có tâm sự? Nói ra đi, không phải chúng ta là anh em sao, là một đội.”
Phương Chẩm Lưu liếc hắn một cái, “Anh có bạn gái không?”
Trần Tuyết Thanh thoáng giật mình, không ngờ là Phương Chẩm Lưu lại hỏi mình chuyện này, lập tức phản ứng lại nói: “Cậu yêu đương?”
Phương Chẩm Lưu cứng rắn đáp: “Không phải.”
“Thế thì là chuyện gì?” Trần Tuyết Thanh không hiểu lắm, trả lời, “Tôi có bạn gái rồi, sắp kết hôn rồi.”
Lại là kết hôn nữa.
Phương Chẩm Lưu trầm mặc.
Trần Tuyết Thanh tiếp tục hỏi: “Cuối cùng thì cậu làm sao vậy? Có phải đang yêu qua mạng không?”
Do công việc này của bọn họ quá đặc thù, rất bận, nên rất khó có cơ hội tiếp xúc với người ngoài.

Nhưng tuyển thủ ai cũng là thanh niên máu nóng, tình cảm không chỗ xả, rất nhiều game thủ sẽ đâm đầu vào chuyện yêu qua mạng, cũng bởi vì chuyện yêu mạng đó mà gây ra không ít chuyện.
Trần Tuyết Thanh lo là Phương Chẩm Lưu cũng sẽ như vậy, tuy rằng Phương Chẩm Lưu thoạt nhìn có vẻ xa cách vạn dặm, nhưng bây giờ Trần Tuyết Thanh thân thiết với hắn hơn rồi, nên biết hắn thật ra là một người rất mềm lòng.
Phương Chẩm Lưu nói: “Không phải, thôi được rồi, không nói, phiền quá.”
Phương Chẩm Lưu không nghĩ là Trần Tuyết Thanh miệng rộng có thể thuật lại lời của Doãn Nhạc Thiên lại cho hắn, thì tất nhiên cũng có thể thuật lại lời của hắn cho Doãn Nhạc Thiên.
Huấn luyện buổi tối kết thúc, Phương Chẩm Lưu trở về phòng, thấy Doãn Nhạc Thiên đang ôm cánh tay ngồi nghiêm chỉnh trên giường, sắc mặt lạnh được như nước đá, “Cậu qua đây, chúng ta nói chuyện.”
Phương Chẩm Lưu yên lặng ngồi xuống giường mình, mặt hướng vào vách tường.
Nhạc Thiên nói: “Mặt đối mặt, nhìn tôi.”
Phương Chẩm Lưu hơi chần chờ một chút, xoay sang ngồi đối diện với Doãn Nhạc Thiên.

Hai cái giường cách nhau rất, Phương Chẩm Lưu chân dài không có chỗ để, không thể không đụng chân Doãn Nhạc Thiên, tuy cách hai lớp vải thật mỏng, nhưng Phương Chẩm Lưu vẫn cảm thấy mặt mình nóng lên.
“Tuần sau đã thi đấu chính thức rồi, tình trạng của cậu bây giò là như thế nào? Mấy ngày nay huấn luyện thi đấu cứ ngơ ngơ ngác ngác,” Nhạc Thiên sắc bén nói, “Trần Tuyết Thanh nói cậu đang yêu đương?”
Phương Chẩm Lưu lập tức ngẩng đầu lên kiên quyết phủ nhận, “Không có!”

Nét mặt Nhạc Thiên vẫn nghiêm túc như trước, “Vậy thì vì sao?”
Phương Chẩm Lưu cúi đầu không nói lời nào.
“Tôi nhớ tôi đã nói là mục tiêu của tôi là vô địch giải quốc tề, mà muốn tham gia giải đấu quốc tế, thì nhất định phải giành được quán quân hoặc á quân trong nước.

Với tình trạng của cậu bây giờ, thì đừng hòng nói đến giải quốc tế năm nay, muốn đội sổ à?”
“Phương Chẩm Lưu, tôi cần cậu mở cái đầu cậu ra, trạng thái của bốn người còn trong đội đang rất tốt, cậu muốn chân sau đồng đội của mình sao?”
“Cuối cùng là cậu đang nghĩ cái gì? Tôi là huấn luyện viên của cậu, cậu nhất định phải suy nghĩ của mình ra cho tôi biết!”
Đối mặt với Doãn Nhạc Thiên từng bước ép sát, rốt cuộc thì Phương Chẩm Lưu không thể nhịn được nữa, ngẩng đầu quát: “Im đi!”
Sắc mặt Nhạc Thiên đột nhiên sầm xuống, lạnh lùng nói: “Được thôi, vẫn còn thời gian một tuần nữa, tôi vẫn điều chỉnh được, ngày mai cậu chuẩn bị bắt đầu ngồi ghế dự bị đi.”
Phương Chẩm Lưu nhìn hai cánh môi lạnh lùng đó liên túc thốt ra những lời chanh chua, thế mà cảm xúc lớn nhất trong lòng hắn không phải là tức giận, mà là muốn được nghe thấy cái miệng đó phát ra những tiếng thở dốc, rên rỉ.

Cảm thấy mình thật sự là sắp hết thuốc chữa.
“Được, tôi nói.” Phương Chẩm Lưu cúi thấp mặt, bờ vai rộng mở ra, giọng nói trầm thấp như là thở ra.
Nhạc Thiên dịu giọng xuống, duỗi tay ra vỗ nhẹ vào bả vai rắn chắc của hắn, nhỏ giọng nói: “Như thế là được rồi, cậu nói đi, có khó khăn gì, tôi cũng sẽ giúp cậu, cậu là phần quan trọng nhất trong team.
Phương Chẩm Lưu cúi đầu nói: “Gần đây tôi không ngủ được.”
Nhạc Thiên: “Vì sao?”
“Vừa nhắm mắt ngủ, trong mơ toàn là một người đang lõa thể.”
Nhạc Thiên ngây ngẩn, hơi ho một tiếng, cũng cúi thấp đầu xuống, bàn tay đang vỗ vai của Phương Chẩm Lưu bắt đầu nóng lên, “Thì ra là thế, chẳng trách Trần Tuyết Thanh bảo cậu mới yêu đương.

Thích thì cứ theo đuổi thôi, nhưng tất nhiên là trên cơ sổ không ảnh hưởng đến thi đấu.

Lo mà thi đấu cho đàng hoàng, thì mới có thể làm người mình thích vui được, đừng suy nghĩ nhiều quá, cậu đẹp trai thế nào, có ai mà không theo đuổi được chứ.”
Phương Chẩm Lưu ngạc nhiên, “Thật không? Nhưng bây giờ tôi không ngủ được thì phải làm đây?”
Nhạc Thiên im lặng một lúc, mới nói nhỏ: “Cho cậu nghỉ ngày mai, cậu giải quyết chuyện đó xong, rồi về thi đấu cho nghiêm chỉnh.”
“Không cần ngày mai, ngay hôm nay luôn.” Phương Chẩm Lưu nhẹ giọng nói, kéo bàn tay đang đặt trên đầu gối của Nhạc Thiên qua, đè lên.
Nhạc Thiên kinh ngạc ngẩng đầu, một thời gian dài không cắt tóc, tóc mái ngổn ngang che khuất một nửa mắt cậu, nhưng tâm trạng bất ngờ vẫn bị lộ ra từ trong ánh mắt cậu.
Nhịp thở của Phương Chẩm Lưu chợt dồn lên, “Huấn luyện viên, giúp em.”
 
 
------oOo------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận