Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính


Ngày nghỉ chính thức kết thúc lúc mười hai đêm, vừa qua không giờ là xem như kết thúc thời gian nghỉ ngơi, tất cả các thành viên một lần nữa chuẩn bị huấn luyện.

Nhạc Thiên bố trí bài tập cho bọn họ.
“Mid với Jungle leo rank, Mid chỉ huy, bất kể thắng thua, hết thời gian là ngừng.”
“Bot tách ra leo rank, mỗi ngày nhất định phải thắng mười trận.”
“Top leo rank một mình, không được dùng một tướng liên tục hai trận, lấy được mười cái MVP là nghỉ.”
Sắp xếp bài tập xong, phản ứng lớn nhất là nhóm Đường dưới, Tống Hòa lập tức gào lên kêu cứu, “Huấn luyện viên, tha cho em đi, SP leo rank một mình khó lắm.”
Nhạc Thiên ôm cánh tay, lười biếng nói: “Ngược lại, tôi thấy SP đánh xếp hạng một mình dễ thắng nhất.”
Tống Hòa choáng váng xây xẩm, yên lặng liếc mắt nhìn Thường Văn Nguyệt, Thường Văn Nguyệt nhún vai một cái bày tỏ thương lắm mà không giúp được gì.

Hắn và Tống Hòa mới debut không lâu đã hợp tác với nhau, phối hợp không có vấn đề gì lớn, đánh rank đơn thì đơn thôi, hắn không sao cả.
Trần Tuyết Thanh không ý kiến, cho dù Phương Chẩm Lưu có ý kiến thì cũng biết Doãn Nhạc Thiên hoàn toàn không quan tâm đến mình, cho nên hai người xoay qua chỗ khác lập tức bắt đầu đánh xếp hơn chung.
Dư Phi Tường kích động nói: “Em muốn lấy được hai mươi cái MVP!”
Nhạc Thiên: “…” Xem ra đánh máu gà vẫn chưa mất đi hiệu lực.
Năm người bắt đầu làm bài tập của mình, Nhạc Thiên cũng miễn cưỡng mở máy tính ra, từ sau khi làm Doãn Nhạc Thiên đến giờ cậu chưa từng chơi game bao giờ.
ID “Mày nhìn mẹ nhà mày” này thật ra là acc clone của Đới Đãng Vân trước đây, thường được dùng để luyện một vài tướng game kỳ lạ và ít phổ biến, Doãn Nhạc Thiên còn có một acc đôi với hắn, tên là “Mày nhìn cha nhà mày”.

Sau khi Đới Đãng Vân qua đời, Doãn Nhạc Thiên đã không còn chơi acc của mình nữa, chỉ chơi acc của Đới Đãng Vân.
Vừa vào trận đầu tiên, Tống Hòa đã thét lên một tiếng thảm thương, “Phương ca, có phải anh là đối thủ của em không?”
Trần Tuyết Thanh liếc nhìn một cái, cười nói: “Hình như vậy đó.”
Tống Hòa nghiêng mặt sang bên, tội nghiệp nói: “Hai anh trai có thể thả cho em trai nhỏ này một con ngựa không?”
Trần Tuyết Thanh cười nói: “Có lẽ là không được rồi, huấn luyện viên cũng chung với bọn tôi.”
Tống Hòa: “…”
Nhạc Thiên ngồi phía sau năm người họ, bình tĩnh nói: “Bắt Đường dưới.”
Tống Hòa: “…”
Vừa vào cửa sổ game, Nhạc Thiên cảm thấy tay mình như có ý thức riêng.

Rất tự nhiên điều khiển nhân vật trong game chạy lên bên trái bản đồ, tướng cậu chọn là sát thủ thiên hướng Đường trên.
Tống Hòa vừa nhìn thấy đã kêu, “Huấn luyện viên, thầy đi Top cứ yên tâm farm đi, làm ơn đừng đi xuống Đường dưới nha, AD bên bọn em ngố tàu, mới vào ra tín hiệu réo rồi.”
Nhạc Thiên không nói chuyện, dứt khoát gõ chữ trong team.
[Đường trên] Mày nhìn mẹ nhà mày: Đường dưới ATM (1), cấp ba bắt.

[Đường giữa] Một vùng tuyết: ok.
[Đi rừng] Mồ côi cả ba đường: Cấp hai đi liền.
Nhạc Thiên suýt chút nữa đã bật cười thành tiếng rồi, Phương Chẩm Lưu không nói tiếng nào âm thầm xấu tính xấu tính.
Trận này Tống Hòa bị huấn luyện viên, Mid và Jungle của mình bắt đến mất cả mộng mơ, AD chỉ hận không thể ra cửa chết luôn, hỏi chấm như phát điên.

Tống Hòa hoàn toàn không bảo vệ được, Nhạc Thiên đi Top còn ác hơn cả Dư Phi Tường nữa, thu binh rồi đi thẳng xuống đi Đường dưới cướp Trụ, giết Tống Hòa rồi còn đứng đó múa múa cà khịa.
Tống Hòa: …tui tưởng huấn luyện viên nhà mình là con người đứng đắn.
Mọi người ai cũng là game thủ bậc cao, Tống Hòa đánh liên tục ba trận, không đụng trúng Nhạc Thiên thì gặp Mid Jungle, đến trận thứ tư cuối cùng cậu ta cũng không nhịn được nữa, “Lịt pẹ nhà cái thằng AD ngu này, bố mày mặc xác mày, mày đi Bot còn ngu hơn chó nữa.”
Thường Văn Nguyệt nghe thế phì cười, “Cậu tưởng ai cũng như tôi à? Nhanh chuồn đi, tiếp lane khác còn có được hỗ trợ.”
Tống Hòa cả giận nói: “Kệ nó, tôi đưa xích chó cho nó làm lá chắn, thằng đấy thì hay rồi, chạy về một chơi năm, tầm này người ta chơi game không mang óc à?”
Mãi đến hai giờ, Tống Hòa đánh tổng cộng năm trận, chỉ thắng được một, toàn thân tê liệt.
Thường Văn Nguyệt leo rank một mình cũng tương đối thuận lợi, đánh bốn thắng hai, có điều chơi rất vất vả, SP qua đường không được ăn ý lắm, hắn cũng không làm gì được.
Dư Phi Tường hơi tìm cảm giác năm xưa, lấy được MVP.
Trần Tuyết Thanh và Phương Chẩm Lưu là nhất, đánh sáu trận, có ba trận đối thủ thấy tới giờ là đầu hàng luôn.

Phương Chẩm Lưu nghe Trần Tuyết Thanh chỉ huy, gần như ở Đường giữa hết, Mid chiếm ưu thế, hai người xuống Đường dưới bắt qua bắt lại.

Trần Tuyết Thanh không hề khách sao xem Phương Chẩm Lưu như tool man.
Sau khi kết thúc, Trần Tuyết Thanh nở nụ cười với Phương Chẩm Lưu, “Mid có cha Jungle là khỏe ngay.”
Phương Chẩm Lưu không quen giao lưu với người khác sau game, mà thật ra thì trong game hắn cũng là người tương đối im lặng.

Hắn tháo tai nghe nói: “Anh cũng không tệ.”
Tống Hòa nhào lên trên lưng Thường Văn Nguyệt oa oa giả khóc, “Nguyệt Nguyệt, không có cậu tôi phải sống sao đây, tại sao huấn luyện viên lại muốn chia rẽ đôi uyên ương số khổ chúng ta chứ.”
Thường Văn Nguyệt vỗ vỗ vào mu bàn tay núc ních thịt của cậu ta, “Ly hôn rồi, đừng nhắc nữa, ai gặp nhau rồi cũng có lúc chia tay cả, đừng dây dưa níu kéo.”
Dư Phi Tường chưa đã ghiền, “Huấn luyện viên, solo một trận rồi đi ngủ, được không?”
“Tôi mệt rồi, đi ngủ luôn đây.” Nhạc Thiên lấy tai nghe xuống, cậu cảm giác tay mình hơi run lên, rất nhỏ, nhưng cảm giác tồn tại rất mạnh.
Tất cả mọi người không ai để ý, kề vai sát cánh xuống dưới ăn khuya, Phương Chẩm Lưu trước giờ không ăn, từ chối lời mời của Trần Tuyết Thanh, chờ bốn người còn lại đi xuống dưới rồi, ánh mắt của hắn rơi lên tay Doãn Nhạc Thiên.

Đứng dậy đi tới, nói: “Lần trước anh nói rất đúng, cách phân tích game của tôi có vấn đề.”
Ban nãy đánh xếp hạng chung với Trần Tuyết Thanh, Phương Chẩm Lưu có thể cảm nhận được va chạm suy nghĩ của cả hai rất rõ ràng.


Lúc hắn đi theo Trần Tuyết Thanh, hắn Đi rừng không còn nhẹ nhàng như trước nữa, nhưng thắng lại nhanh hơn.
Sự chuyên nghiệp của Phương Chẩm Lưu không thể chê được.

Nếu như những gì Doãn Nhạc Thiên nói tới là đúng, cho dù trước đó hắn rất không thích Doãn Nhạc Thiên, thì vẫn sẽ tiếp nhận Doãn Nhạc Thiên ý kiến.
Huống chi hai người đã nói rồi, Doãn Nhạc Thiên do có bệnh mới phải chọn xuất ngũ.

Bây giờ Phương Chẩm Lưu không có ác cảm gì quá to lớn đối với Doãn Nhạc Thiên, thái độ bình thường, tất cả cũng là vì thi đấu.
“Hiểu được là tốt rồi, Trần Tuyết Thanh có kinh nghiệm rất phong phú, đi theo cậu ta tìm thêm cảm giác.” Nhạc Thiên uống một hớp nước chậm rãi đứng lên.
“Tay thế nào?” Phương Chẩm Lưu hỏi cực nhanh, bởi vì nói được quá nhanh, ba chữ nói ra thành một chữ, nếu không có hệ thống bất đắc dĩ nói lại cho Nhạc Thiên, Nhạc Thiên còn thật sự không biết Phương Chẩm Lưu đang nói cái gì.
“Không sao cả.” Nhạc Thiên nói, rồi ngay dưới mí mắt Phương Chẩm Lưu tay run lên.
Hệ thống: …biết diễn thật đấy.
Phương Chẩm Lưu cau mày, “Anh bớt chơi đi.”
Ban nãy họ leo rank hai tiếng, Doãn Nhạc Thiên ở đằng sau họ cũng leo hai tiếng theo, không có huấn luyện viên nào lại như vậy cả.
Nhạc Thiên không nói nữa, đi lướt qua bên cạnh hắn lên lầu.
Phương Chẩm Lưu nhìn cậu lên lầu, bước chân kéo lê, cả người như que kem sắp tan chảy dưới ánh mặt trời, chẳng còn chút tinh thần nào.
Phương Chẩm Lưu thu mặt bàn lộn xộn một lúc, cũng đi lên lầu theo, vừa mở cửa phòng ra đã nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm, lại lần nữa không thể kiềm được hồi tưởng lại hình ảnh không nên nhớ về.
Phương Chẩm Lưu khẽ mắng một tiếng, đang với tay lên cởi áo hoodie, chợt nghe phòng tắm vọng ra một tiếng “bịch”.

Phương Chẩm Lưu luống cuống tay chân kéo áo hoodie xuống, nhanh chân bước tới trước cửa phòng tắm, vặn chốt cửa xong lại đứng yên, trầm giọng hỏi: “Này, không sao chứ?”
“Không có chuyện gì…”
Bên trong truyền ra giọng nói khàn khàn rất không có sức sống của Doãn Nhạc Thiên.
Phương Chẩm Lưu vẫn quyết tâm vặn cửa phòng tắm ra.

Doãn Nhạc Thiên đang ngồi trên ghế nhỏ trong phòng tắm, áo sơmi cởi một nửa, hờ hờ hững hững khoác trên cánh tay thon gầy trắng nhợt.

Trên mặt không còn chút màu máu, hơi dựa lưng vào tường, tóc mái che mắt cậu, đôi môi đỏ tươi khô khốc chậm rãi thở ra từng hơi.
“Sao thế?” Phương Chẩm Lưu đi tới, thử chạm vào trán cậu, nhiệt độ vẫn bình thường, “Có phải là hạ đường huyết không?”
Nhạc Thiên thở ra một hơi, “Không có chuyện gì.”
Tuy là tuổi Phương Chẩm Lưu không lớn lắm, nhưng bởi vì cha mẹ ly dị nên đã quyết định tự lập từ rất sớm, mười sáu tuổi đã bắt đầu con đường game thủ rồi, quen một mình độc lai độc vãng, hành sự rất có chủ kiến riêng, hắn nói thẳng: “Tôi đi gọi đội y tế.”
“Đừng đi.” Nhạc Thiên bỗng nhiên bùng nổ sức lực, bắt lấy tay Phương Chẩm Lưu, cả người dựa hết vào cánh tay Phương Chẩm Lưu, khó nhọc nói, “Một lát nữa tôi sẽ đỡ thôi.”

Cánh tay Phương Chẩm Lưu áp sát vào lồng ngực lành lạnh của Doãn Nhạc Thiên, bình tĩnh nói: “Còn một tháng nữa là giải đấu bắt đầu rồi, tôi không muốn đến lúc thi đấu không có huấn luyện viên.” Cánh tay còn lại của hắn cũng đỡ tay Doãn Nhạc Thiên, hòng muốn đỡ cả người cậu lên.
Toàn thân Nhạc Thiên không còn bao nhiêu sức, gần như chưa phản kháng được gì đã bị Phương Chẩm Lưu kéo lên, cậu dựa vào người Phương Chẩm Lưu, hai tay nắm bả vai của hắn nắm thật chặt, hơi thở dồn nói: “Tôi không đi, không phải tôi nói tôi không sao mà.”
Ngón tay tái nhợt siết vào vai hắn, gần như muốn lún sâu vào trong da thịt hắn vậy, Phương Chẩm Lưu tức giận hỏi: “Anh xem mình có giống không có gì không?”
“Muốn tôi nói bao nhiêu lần?” Nhạc Thiên ngước mặt lên, ngửa đầu đối diện với Phương Chẩm Lưu, “Không sao cả, nghe hiểu không?”
Phương Chẩm Lưu cúi đầu xuống, trong mắt là khuôn mặt trắng đến không còn màu máu nào của Doãn Nhạc Thiên, ngoại trừ nốt ruồi son đỏ tươi ở đuôi mắt, thì ngay cả môi người này của đã trắng bệch, trông yếu ớt như thế, nhưng đôi mắt vừa sáng ngời sắc bén, lại vừa lạnh lùng nhẫn tâm không tình cảm.
Phương Chẩm Lưu hít sâu một hơi, “Được, anh không sao, tôi không gọi đội y tế, tôi dìu anh lên giường nằm một lúc được chưa?”
Nhạc Thiên buông mắt, bàn tay đang siết chặt cánh tay Phương Chẩm Lưu thả lỏng, mặc mình đổ lên người hắn, ngầm đồng ý lời đề nghị của Phương Chẩm Lưu.
Phương Chẩm Lưu vừa mắng thầm trong bụng vừa đỡ Doãn Nhạc Thiên đi ra khỏi phòng tắm, chân Nhạc Thiên hơi dựa vào cạnh giường là lập tức nặng nề ngã xuống.
Phương Chẩm Lưu nhìn thấy áo sơmi của Doãn Nhạc Thiên rộng mở để lộ ra mảng ngực lớn, thầm nói: Mẹ nó, dưới hồng phấn, trên cũng hồng phấn, loại đàn ông thế này mà tính cách còn ương bướng như vậy nữa.
Tiện tay ném chăn trên giường mình lên người Doãn Nhạc Thiên, bọc cả người cậu lại.

Phương Chẩm Lưu mắt không thấy tâm không phiền chạy xuống lâu.
Dưới lầu một, bốn thành viên còn lại đang vừa ăn mì hoành thánh vừa thảo luận về mấy trận đánh xếp hạng hôm nay.

Trần Tuyết Thanh đang khen Phương Chẩm Lưu, “Thao tác của cậu ta thật sự rất mượt.” Thấy Phương Chẩm Lưu mặt mày tối sầm chạy xuống, hỏi: “Ăn khuya à?”
“Ừm.” Phương Chẩm Lưu thấp giọng trả lời.
Tống Hòa ngạc nhiên kêu lên: “Phương ca, anh không cần tám múi cơ bụng của mình nữa hả?”
“Tám múi?!” Dư Phi Tường suýt chút nữa phụt ra, “Đậu má, cậu có tám múi cơ bụng? Đỉnh vậy anh em.”
Thường Văn Nguyệt yên lặng múc một chén cho hắn, “Huấn luyện viên có ăn không?”
“Chuyện không liên quan đến tôi.” Phương Chẩm Lưu lấy mì hoành thành xong đi lên lầu.
Trần Tuyết Thanh nhìn bóng lưng hắn, cười nói: “Thật ra do cậu ta không thích nói chuyện thôi, chứ mấy cậu nói, cậu ta vẫn nghe lời.”
Dư Phi Tường ăn cái rột, “Trùm Đi rừng như vậy cả, cao quý lạnh lùng hiểu không?”
“Tôi đã nói với mấy cậu là Phương ca cũng tốt tính mà.” Tống Hòa yên lòng thoải mái múc thêm một chén nữa, dù sao thì Phương Chẩm Lưu cũng đã phá công rồi, cậu ta còn giảm cân cái gì nữa, cứ ăn thôi.
Phương Chẩm Lưu bưng một chén mì hoành thánh nóng hổi đặt lên chiếc tủ đầu giường ỡ giữa giường hai người, nói với Doãn Nhạc Thiên đang chôn trong chăn: “Này, dậy ăn chút gì đó đi.”
“Tôi không ăn…” Nhạc Thiên thấp giọng nói, Doãn Nhạc Thiên nghiện thuốc lá nặng, tố chất cơ thể cũng không tốt.

Hôm nay cậu phơi nắng ngoài đường lâu quá, tối lại chơi game với cường độ cao, hơi choáng, còn ăn khuya ai lại đi ăn cái này, cậu muốn ăn gà rán à!
Hệ thống: …thích gà rán đến mức nào thế không biết.
Phương Chẩm Lưu nói: “Anh không ăn tôi đi gọi đội y tế.”
Nhạc Thiên chậm rãi vén chăn lên, Phương Chẩm Lưu liếc mắt một cái lại nhìn thấy hai điểm màu hồng phấn, nhắm mắt lại thấy Doãn Nhạc Thiên vén chăn lên.

Mắt cậu nửa khép hờ, dáng vẻ không dậy nổi, thầm mắng trong lòng một lúc, im lặng bước lên đỡ Doãn Nhạc Thiên dậy, một tay quơ lấy cái gối cho cậu dựa vào.
Phương Chẩm Lưu chỉ chỉ vào mì hoành thánh trong tay Doãn Nhạc Thiên, “Ăn.”
Nhạc Thiên mở mắt ra cố sức liếc mắt nhìn hắn, điệu bộ không thể nhấc nổi một ngón tay.
Phương Chẩm Lưu bị nhìn sững sờ, đôi mắt sâu lóe lên mấy cái, nghiến răng nghiến lợi nói: “Không lẽ anh muốn tôi đút cho anh ăn đó chứ?”
Nhạc Thiên không nhúc nhích, yên lặng nhìn hắn.

Phương Chẩm Lưu tức giận nói: “Anh có bị liệt không?”
Nhạc Thiên dứt khoát nhắm mắt lại, hàng mi thật dài lay động như cánh bướm.
Phương Chẩm Lưu sắp tức chết, vò đã mẻ không sợ nứt bưng bát mì hoành thánh lên.

Xây dựng tâm lý xong xuôi rồi mới múc một muỗng đưa đến bên bờ môi gần như không còn chút hồng nào của Nhạc Thiên, “Há miệng, không ăn tôi gọi người thật đấy.”
Nhạc Thiên chậm rãi hé miệng, Phương Chẩm Lưu thẳng tay thô lỗ nhét cái muỗng vào trong miệng cậu.

Không ngờ là mặt Doãn Nhạc Thiên lập tức nhăn lại đau đớn, mở mắt lườm Phương Chẩm Lưu một cái như oán hờn, đầu lưỡi đỏ tươi nhè ra từ bờ môi tái nhợt, thở dốc nói: “Nóng.”
Phương Chẩm Lưu thật sự thua rồi, chưa từng thấy ai lắm chuyện hơn Doãn Nhạc Thiên, nhất thời muốn bỏ mặc cậu, lại không thể kệ luôn đi.

Đây là huấn luyện viên của hắn, hơn nữa chỉ có một mình hắn biết bí mật về bệnh của Doãn Nhạc Thiên.
Cam chịu số phận múc một muỗng, thổi mấy lần, Phương Chẩm Lưu mới đưa cái muỗng đến bên miệng cậu, Nhạc Thiên yên lặng nuốt vào.
Sau khi ăn nửa bát, sắc mặt Nhạc Thiên hồng hào hơn hẳn, “Đủ rồi.”
Phương Chẩm Lưu để xuống, thấy Doãn Nhạc Thiên rướn người định đứng dậy, vội đè vai cậu, “Làm gì vậy?”
“Tắm rửa.” Nhạc Thiên lạnh nhạt nói.
Bỗng nhiên trong đầu Phương Chẩm Lưu xuất hiện một cục màu hồng phấn, cúi đầu che giấu khuôn mặt đỏ lên của mình, “Không được, còn ngất nữa tôi gọi đội y tế.”
“Rửa mặt được chưa?”
Phương Chẩm Lưu do dự trong chốc lát, “Tùy anh.”
Chờ cho Doãn Nhạc Thiên đi vào trong phòng tắm, Phương Chẩm Lưu kê đầu trên gối, ánh mắt liên tục dán vào cửa phòng tắm, mãi đến khi Doãn Nhạc Thiên mệt mỏi đi ra, chầm chậm ngã xuống giường mới dời mắt mình đi.
Phương Chẩm Lưu mở điện thoại ra, dưới bài weibo “Sinh nhật vui vẻ”, chỉ có một cái bình luận được like nhiều là không có mắng Doãn Nhạc Thiên.
Trong bình luận còn có một bức ảnh.

Đới Đãng Vân mười tám tuổi ôm vai Doãn Nhạc Thiên cũng mười tám tuổi, cánh tay Đới Đãng Vân quàng trên cổ Doãn Nhạc Thiên cười xán lạn, Doãn Nhạc Thiên giơ tay đẩy mặt Đới Đãng Vân lệch sang bên, vẻ mặt đầy phiền chán nhưng lại là vui vẻ thật lòng.
“together” đã mất “happy” rồi, cầu xin mọi người tha cho anh ấy đi, có được không?
Phương Chẩm Lưu nghiêng đầu nhìn thoáng qua Doãn Nhạc Thiên đang nằm trên giường một cái.

Tấm chăn màu tro bao trọn lấy cơ thể mảnh khảnh của cậu, không một chút sức sống.
__
(1) Đường dưới ATM: 下路提款机,
ATM – 提款机chỉ người luôn bị người luôn bị đối thủ giết, giết xong người ta còn có vàng.

Tức là trình quá kém, cứ đưa đầu cho đối thủ xong còn giúp đối thủ giàu thêm.
Ngoại trừ Đường dưới ATM (Bot ATM) ra còn còn Đường trên ATM (Top ATM), Đường giữa ATM (Mid ATM),…
 
------oOo------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận