Bốn người ở trong hẻm núi, không chỉ Nguyên Trạch muốn chết mà Kim Sung Hyun cũng mắt tròn mắt dẹt.
Duyên phận thật magical.
Ở khu thi đấu Hàn Quốc, fan đang theo dõi trận đấu và cổ vũ hết mình cho các oppa.
Sau khi Kim Sung Hyun đánh đơn gặp phải Vệ Kiêu, anh vẫn tiếp tục đấu đơn chứ không ghép đội với Lee Heran, Lee Heran cũng vậy.
Lee Heran đã chờ từ trước, Kim Sung Hyun vừa mới đấu xong một trận với Vệ Kiêu thì tiếp tục tìm đối thủ ngay và luôn.
Ai ngờ hai người lại hợp rơ như vậy.
Bên phía FTW, tất cả mọi người đều đang đấu đôi.
Pro lại không phải vậy, CP cá Koi (*CP của Lee Heran và Kim Sung Hyun) quả là xứng danh mà, đấu đơn mà vẫn bị hệ thống đẩy thuyền thành đồng đội.
Đúng vậy…
Trận này tuy là đấu đôi, nhưng cả 4 tuyển thủ đều là người đấu đơn được hệ thống sắp xếp vào.
Kì diệu ở chỗ, đối thủ, đồng đội, người yêu… gì cũng có!
Fan ở khu thi đấu Trung Quốc khi thấy Kim Sung Hyun và Lee Heran nhân duyên ngàn dặm nhưng vẫn kết nối với nhau bằng sợi chỉ đỏ đã spam bình luận liên tục, khi thấy tên đối thủ thì spam càng hăng.
Oan gia ngõ hẹp!
Thành viên của chiến đội thần thánh tập hợp với nhau ở tổ A kì tập huấn mùa đông bằng cách này thật sự là…
Ảo ma (Amazing gút chóp)!
Thú vị hơn nữa là Kim Sung Hyun vừa mới bị cuồng tặc và mục sư ánh sáng hợp tác áp chế, tâm trạng không ổn chút nào.
Tuy rằng trận đó anh thắng nhưng bị thế hệ sau ghìm chặt như thế thì vẫn khó chịu chứ.
Thú vui ác tính của Hyun thần ai cũng biết, bị tên đi rừng nào ngược thì kiểu gì cũng phải trả đũa.
Nhưng phải làm sao bây giờ, phải bắt đầu từ việc ghi nhớ lại thao tác của người đó thôi.
Vì vậy khi Kim Sung Hyun và Lee Heran chọn tướng (lúc này không thấy được đối thủ) Kim Sung Hyun chọn ngay cuồng tặc
Ván trước Lee Heran không chơi với anh, nhưng vẫn đoán được nguyên nhân: “Cuồng tặc của ai?”
Kim Sung Hyun: “Quiet”
Lee Heran: “Tuyển thủ đường trên mới của FTW?”
Kim Sung Hyun: “Đúng”
Lee Heran: “Thua à?”
Kim Sung Hyun: “Sao có thể!”
Tuy không thua nhưng Kim Sung Hyun nghi ngờ có ngày mình sẽ chết trong tay cuồng tặc này, vì thế phải có chuẩn bị trước, thăm dò cách chơi của Vệ Kiêu, sau này tái đấu phải ngược cậu ta khóc hu hu mới chịu cơ.
Lee Heran tiện tay chọn mục sư ánh sáng
Tính phối hợp giữa mục sư ánh sáng và cuồng tặc rất cao.
Cho nên khi thi đấu, người luôn dùng xạ thủ như Kim Sung Hyun dùng cuồng tặc.
Anh không nghĩ đây là chuyện gì to tát, xét toàn bộ tuyển thủ tổ A, anh và Lee Heran là tôt hợp hai người thi đấy gặp ai cũng không phải lo.
Đâu cần phải lấy xạ thủ bắt nạt bạn nhỏ, dùng cuồng tặc là tốt rồi.
Sau đó.
.
Kim Sung Hyun hết hồn: “Anh à, em đang hoa mắt đúng không?”
Nguyên chó già và Close?
Cái tổ hợp ác mộng gì thế này?
Đây đâu phải hoa mắt nữa, mù cmnr!
Lee Heran: “…”
Kim Sung Hyun đứng dậy: “Lão Phác, cho anh dùng cuồng tặc chơi chút này!”
Huấn luyện viên Pro ấn anh về chỗ: “Lo mà đánh đi”
Kim Sung Hyun: “…”
Thường dạo sông sao lại không ướt giày, Kim Sung Hyun không ngờ có ngày mình lại sợ đấu đôi đến vậy!
Vệ Kiêu tinh mắt: “Hyun thần dùng cuồng tặc kìa, xem ra trận trước cuồng tặc của em làm ổng vui lắm”
Lục Phong nhìn chằm chằm vào đội xanh trên màn hình: “Trận trước đụng phải à?”
Vệ Kiêu: “Đúng ạ, Hyun thần đấu đơn, em có chăm sóc ổng rất chu đáo”
Lục Phong: “Thắng?”
Vệ Kiêu ảo não nói: “Thua, thợ săn mưa của ổng biết bay”
Lục Phong: “Chết mấy lần?”
Vệ Kiêu: “Ba lần”
Lục Phong: “Anh hỏi em chết mấy lần?”
“Em á,” Vệ Kiêu ngại ngùng nói: “Bốn lần”
Lục Phong: “Ừm”
Vệ Kiêu tò mò đội trưởng hỏi cái này làm gì, chỉ thấy thần chiến trên màn hình được BUFF thêm mấy lớp, cây thương dài cắm ngoài tháp phe địch, Lục Phong chỉ nói với Nguyên Trạch một chữ: “Lên đi”
Nguyên Trạch đã nghe hết cuộc trò chuyện của Lục Phong và Vệ Kiêu: “…”
Lão Kim, xin chia buồn!
Kị sĩ tử thần cũng là tướng đường trên, nhưng lại thuộc dạng bộc phát sức mạnh ngay từ đầu trận, là loại Nguyên Trạch hay dùng.
Kị sĩ tử thần và thần chiến là sự kết hợp tốt nhất cho hai tuyển thủ đường trên.
Thần chiến thiên về phụ trợ, làm mồi nhử; kị sĩ tử thần xông lên kiếm điểm, mặc dù có nhiều thiên địch nhưng để xử lý cuồng tặc của Kim Sung Hyun thì không thành vấn đề.
Cho dù là quán quân thế giới thì nếu dùng tướng mình không am hiểu thì vẫn phải ăn hành.
Huống gì bên họ lại có tuyển thủ chuyên đi rừng Close nhắm mắt cũng biết cách ngược cuồng tặc thế nào.
Nguyên Trạch vọt vào trong tháp, đánh vài chiêu về phía Kim Sung Hyun.
Kim Sung Hyun chửi đổng: “Súc vật!”
Mặc dù không quen dùng cuồng tặc, nhưng ý thức của tuyển thủ chuyên nghiệp vẫn còn đó, hơn nữa lại có Lee Heran bảo vệ, Kim Sung Hyun không đến nỗi vừa vào game đã bị giết.
Anh nghĩ thế…
Thao tác cũng không đến nỗi nào
Hẳn là vẫn còn đường sống
Cây thương cắm ngoài tháp của thần chiến bỗng chuyển động, là tướng đường trên chuyên dụng, thần chiến phải hi sinh rất nhiều tài nguyên để đổi lấy công kích tầm xa.
Cây thương rơi trên đất khi nhấc lên có thể gây ra sát thương lớn.
’
Thần kinh của Kim Sung Hyun căng ra: “Không ổn!”
Kinh nghiệm nhiều năm bị gọt đã nuôi ra trực giác mạnh mẽ của anh.
Cây thương từ một biến thành ba, xuyên qua thân thể Nguyên Trạch, nhắm thẳng về phía Kim Sung Hyun.
First blood!
Kim Sung Hyun ngã xuống đất.
Kênh xem chiến điên rồi!
[Thần chiến đẹp trai quá!]
[Close daddy làm ơn dạy con chơi thần chiến đi!]
[Ngầu đét, nắm bắt thời cơ chuẩn không cần chỉnh, không chút sai lệch nào, quan trọng là hắn dự đoán chính xác vị trí của cuồng tặc]
[Nhìn hiểu nhưng không làm được, bye bye]
[Ừm… mấy người có thấy là khi thần chiến dùng chiêu ấy có xuyên qua người Nguyên thần rồi nhằm vào Hyun thần không, giống như một thương xuyên hai người vậy]
[… …]
[…]
Trong hẻm núi, kỹ năng của tướng sẽ không gây tổn thương cho đồng đội, chỉ xuyên qua người thôi.
Nguyên Trạch bị thương của thần chiến đâm trúng, nửa điểm máu cũng sẽ không rơi, nhưng con người ngồi trước máy tính thì…
Cảm thấy sát khí của nhóc Close
Khụ…
Lão lươn lẹo đau tim quá.
Đã qua nửa trận, Kim Sung Hyun đã chết được 4 lần.
Cả bốn lần đều là do Lục Phong.
Nguyên Trạch tặc lưỡi nói: “Cưng chiều người ta thế”
Chắc chắn là đang trả thù Kim Sung Hyun vì tội giết Quiet bốn lần.
Lục Phong đeo trai nghe, người khác không nghe được Nguyên Trạch nói.
Lục Phong không để ý tới anh.
Nguyên Trạch biết không ai nghe thấy mình, vì thế gõ:
[Cậu chơi thần chiến được đấy]
Lục Phong lạnh lùng: “Ừm”
Vệ Kiêu ngồi cạnh thấy thế lớn tiếng nói: “Mạnh hơn anh đấy!”
Nguyên Trạch: “…” Thằng nhóc này!
Nguyên Trạch tiếp tục nhắn: [Sao cậu không thi đấu đi, ngồi đây làm gì?]
Vệ Kiêu sợ Nguyên Trạch không nghe được, ghé sát Lục Phong, gần như là dán vào mặt hắn, nói vào tai nghe: “Tôi đang học tập từ đội trưởng” Giọng nói rất đắc ý, tỏ vẻ khoe khoang rõ ràng.
Đầu ngón tay Lục Phong run lên, không chớp mắt cấm Nguyên Trạch nói.
Vinh Quang có hệ thống cấm nói, có lúc thi đấu gặp phải mấy tên miệng như tép nhảy thì có thể dùng cấm nói, mắt không thấy tâm không phiền.
Đương nhiên là chức năng này chỉ khiến Lục Phong không nghe không thấy được chứ không phải là Nguyên Trạch không nói được.
Nguyên Trạch đánh chữ: [Sao không đến L&P học hỏi tôi]
Nguyên chó già chỉ đang đùa giỡn với bạn nhỏ để cân bằng tâm lí thôi: “Lúc anh đây chơi thần chiến thì đội trưởng của cậu còn chưa lớn bằng cậu đâu”
Gõ lạch cạch một đống nhưng không thấy Vệ Kiêu phản ứng gì cả, Nguyên Trạch mở bảng tài nguyên xem xét…
Ồ, thì ra bị Close tắt rồi.
Emmm
Kênh theo dõi vẫn có thể nhìn thấy lời Nguyên Trạch.
Fan sắp chết vì cười rồi!
Bọn họ không biết hai bên nói gì với nhau, chỉ thấy Nguyên Trạch tự biên tự diễn.
Cảnh này quá là hề hước luôn
Sau đó có người cắt nối biên tập, đăng lên mạng, hầu hết bình luận đều là ha ha ha ha ha ha.
Video đó được đặt tên là ——
Sao không đến L&P cùng Nguyên thần học là trúa hề.
Lục Phong nhẹ nhàng cấm nói, tạo thêm một trang mới nổi bật trong lịch sử đen tối của Nguyên Trạch.
Cái này để sau nói.
Cuộc nội chiến vẫn chưa kết thúc.
Lục Phong: “Thế anh có đánh nữa không?”
Trong lòng Nguyên Trạch căng thẳng: “Có đánh”
Lục Phong: “Ồ”
Nguyên Trạch vẫn khá hiểu hắn, lắm miệng hỏi một câu: “Nếu như anh không muốn chơi nữa…”
Lục Phong: “Vậy tôi không cần coi anh là người nữa là được”
Nguyên Trạch: “…Đụ”
Giống như dự đoán!
Khi Close không gặp phải đội hai người mạnh thì có thể lấy một địch hai.
Làm sao để lấy một địch hai ư?
Đó là quăng mọe giống loài của đồng đội.
Nguyên Trạch nghĩ thầm: ĐM, bây giờ cậu cũng không xem anh là người đúng không?
Ý chí chiến đấu của anh tăng lên, năm đó anh không theo kịp thằng nhóc thối này, chẳng lẽ bây giờ cũng như vậy?
Bình thường anh thường ghép đội với lão G, đã sớm thích ứng phối hợp với đạo tặc.
Nhưng mà…
Hôm nay Close dùng thần chiến, anh mới là chủ lực.
Sau khi nhận ra điều này Nguyên Trạch ngạc nhiên.
Nửa sau trận đấu, sai khi Lục Phong giết Kim Sung Hyun 4 lần, chiến cuộc bắt đầu thay đổi.
Thần chiến lúc trước đậm phong cách Lục Phong, rất ngột ngạt, đằng đằng sát khí, như một con báo đagn chăm chú theo dõi con mồi.
Chuyển động linh hoạt, một đòn kết liễu.
Đây đúng chuẩn đại ma vương rồi!
Lúc này, thần chiến bây giờ bắt đầu giống thần chiến.
Cây thương dài không dùng để đâm thọc kẻ địch nữa mà là dùng để bảo vệ đồng đội.
Áp lực ép chặt đối phương giăng kín hẻm núi tản đi, đổi lại thành một tấm màn bảo vệ che phủ mình không góc chết.
Nguyên Trạch sững người, chờ khi anh giết cuồng tặc dễ như ăn cháo mới phản ứng được ——
Close thay đổi rồi.
Thiếu niên đã từng như lưỡi đao sắc bén đâm vào quân địch đã lớn rồi.
Sấm chớp tắt dần, trời xanh quang đãng hiện ra.
Rộng lớn, dịu dàng, càng ngày càng mạnh mẽ.
Bốn năm trước, Nguyên Trạch lớn hơn hai tuổi không hiểu cách phối hợp với thành viên út.
Thiếu niên 17 tuổi càng không biết cách thu liễm tài năng.
Sau đó bọn họ rời đi.
Để lại Close một mình chống đỡ FTW đã sụp đổ.
Thời gian và thử thách đã lắng đọng thành tính cách của Lục Phong bây giờ.
1 giờ sáng, Kim Sung Hyun gửi cho Nguyên Trạch một tin nhắn: “…Tôi muốn đăng kí đấu đơn”
Nguyên Trạch cầm điện thoại ngẩn người một lúc, trực tiếp đi qua phòng anh gõ cửa: “Cậu…”
Kim Sung Hyun thở dài: “Thực sự tôn trọng thì không thể né tránh”
Kim Sung Hyun nói: “Close đã nói với tôi như vậy”
Nguyên Trạch giật mình.
Kim Sung Hyun lại nói: “Năm đó chúng ta đều tự mình rời đi, đừng làm bộ làm tịch tiếc nuối làm gì”
Đêm trước khi FTW giải tán, trong lòng rối ren.
Close muốn mua lại FTW nhưng hắn không muốn nói cho đồng đội biết.
Không phải là muốn lừa gạt mà là không thể nói.
Close không chắc có thể mua lại câu lạc bộ, không phải là vì không có tiền mà là việc này quan hệ rất phức tạp, tiền quyền không thể thiếu được.
Close không nói cũng vì họ thôi.
Bởi khi nói ra rồi, họ phải làm sao?
Không đi tìm câu lạc bộ mới rồi sau đó thu mua thất bại, bị FTW đưa đi đày sao?
Bọn họ không đủ sức để mạo hiểm, cho nên Close mới không nói, chỉ tự mình nỗ lực.
Bọn họ thực sự không biết sao?
Sao có thể, ít nhất Nguyên Trạch đã biết.
Anh đã biết từ trước gia cảnh của Close không tầm thường, tuy hắn chưa từng kể chuyện nhà mình nhưng nhà họ Lục tuyệt đối không phải chỉ là một gia đình tầm thường.
Cho nên khi Close nói chờ hắn thêm một thời gian, Nguyên Trạch đã đoán được.
Nhưng anh không đợi.
Anh không dám đợi, cũng không muốn đợi.
Giống như Kim Sung Hyun nói, mỗi người bọn họ đều tự mình quyết định rời đi, sau đó là ra vẻ tiếc nuối.
Cho ai xem?
Cho Close xem à.
Có lẽ là để che giấu bản thân tàn nhẫn
——một bản thân đã vứt bỏ đồng đội, từ bỏ đội ngũ, thiêu rụi hết toàn bộ nỗ lực và thành tích.
Nguyên Trạch không tham gia đấu đơn, là nhường Close sao?
Không phải, anh chỉ sợ phải đối mặt với Close.
Sợ phải đối mặt với Close bị nghiền nát.
Sợ phải đối mặt với Close thất bại hoàn toàn.
Sợ phải đối mặt với Close mà bọn họ đã cùng phá hủy.
Bây giờ…
Trận đấu đôi bất ngờ này đã khiến Nguyên Trạch nhận ra.
Close chưa từng gục ngã.
Hắn một mình đứng trên đống phế tích, dùng bả vai thiếu niên nâng đỡ một vùng trời sáng rực.
Một mảnh trời xanh lam rộng lớn, ôn nhu, thoáng đãng, thuộc về FTW mới, thuộc về đồng đội của hắn!
Thực sự tôn trọng sẽ không né tránh.
Nguyên Trạch nhẹ giọng nói: “Close, năm nay anh sẽ đăng kí đấu đơn”
Lục Phong hơi run, giọng nói bình tĩnh: “Được”
Đã qua ba năm, chiến đội thần thánh sắp nghênh đón một màn quyết chiến muộn màng.
Không phải đồng đội cũng không sao.
Làm đối thủ cũng phải dùng hết sức mình!
Trận đấu đôi này kết thúc bằng việc Hyun thần ngã xuống.
Đường đường là vô địch thế giới, đường đường là ông vua đấu đôi, đường đường là Kim daddy, lại thua rối tinh rối mù.
Kim Sung Hyun cả giận: “Em không thua hai người họ, em thua…”
Không nói thêm nổi câu nào, đội trưởng Lee chém cho một đao: “Thua cuồng tặc”
Kim Sung Hyun: “???”
Lee Heran tiếp tục nói: “Cuồng tặc của Quiet”
Kim Sung Hyun bi phẫn: “Anh à”
Lee Heran quay đầu nhìn anh: “Không phải sao? Quiet sẽ là đi rừng mới của FTW”
Kim Sung Hyun: “… … …”
Là thanh mai trúc mã với nhau, Lee Heran hiểu anh rất rõ.
Mỗi câu đều đâm thẳng vào tim Kim Sung Hyun.
Hôm nay khi thấy cuồng tặc của Vệ Kiêu, anh đã nghĩ ngay đến điều đấy.
Lục Phong phải đổi tuyến, nhóc điên này sẽ là đi rừng mới.
Cho nên anh mới chăm chăm muốn dùng cuồng tặc đến vậy, kết quả đụng phải Nguyên Trạch và Lục Phong, bị ngược lên ngược xuống.
Kim Sung Hyun hít hơi thật sâu, dựa vào ghế: “Rốt cuộc là ai nhường ai vậy”
Close thích đi rừng sao? Khi hắn về đội, chỉ còn trống mỗi đi rừng.
Bọn họ luôn tự xưng là hội anh trai của hắn nhưng họ thật sự đã hiểu hắn sao?
Ngày thi đấu tự do đầu tiên kết thúc.
Thành tích của FTW bấp bênh, tổng điểm xếp thứ 7.
Lục Phong đánh được 7 trận, lấy được 21 điểm.
Bạch Tài và Vệ Kiêu điểm cứ nhấp nhô, khó khăn lắm mới kết thúc bằng điểm 6.
Vận may của Việt Văn Nhạc và Ninh Triết Hàm kém, âm điểm.
Thần Phong không dạy bảo hai đứa nhỏ này, nhóc Ninh bị lạc giữa bầy cầm thú như thế là bình thường, Việt Văn Nhạc tính tình cao ngạo, phát huy không tốt cũng không có gì là.
Có tiến bộ là tốt rồi, mới ngày đầu tiên thôi mà.
Ba vị trí đầu trên bảng xếp hạng theo thứ tự là: L&P, Pro, 3U
Năm nay 3U rất mạnh, hơn nữa người ta còn thông mình, mới đầu không hề cầm quân mình đánh quân mình, bọn họ dành thời gian hợp lí để đấu đôi, A Thụy và Tòng Dật đánh đôi toàn thắng, rất giỏi.
Ba vị trí đầu có thể chọn đội để đấu tập.
Vì tiền thưởng, bọn họ nên chọn đội đứng thứ tư thứ năm và thứ sáu.
Bởi vì ba đội này có nhiều điểm nhất, đánh với họ, chỉ cần thắng là có thể kiếm thêm nhiều điểm tích lũy.
Tất cả các đội đều nghĩ như vậy, FTW cũng có hai tuyển thủ nghĩ vậy.
Ninh Triết Hàm nói nhỏ với Việt Văn Nhạc: “Anh Nhạc, tí nữa hai ta tiếp tục đấu đôi đi”
Tuy rằng thi đấu tự do đã kết thúc, nhưng mọi người vẫn có thể tiếp tục chơi kiếm thêm điểm.
Việt Văn Nhạc: “Được”
Hai người vừa nói xong, trên màn ảnh hiện lên công bố đội bị chỉ định thi đấu.
Ba đội đứng đầu đều chọn qua APP, sau đó sẽ được công bố cùng lúc.
L&P: FTW.
Pro: FTW.
3U: FTW.
Toàn trường ồ lên: “???”
Vệ Kiêu vui vẻ, thúc cùi chỏ vào người Bạch Tài: “Lão Bạch, công sức của hai ta được báo đáp rồi kìa!”
Bạch Tài: “… … …”
Công sức của mày thì có!!!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...