Đêm về, những ngôi sao trời thêm rực rỡ, làm cho tâm hồn con người thư thái, bao la.
Mã Phong yêu thích nhất là những tháng ngày yên binh nơi thôn dã.
Nhưng biết đâu chừng, số mạng phải long đong.
Ngồi trước ngọn đèn dầu hiu hắt ngủ thiu thiu, cơn gió nhẹ thổi lùa qua trước mặt, những con đom đóm đèn vắng thưa ngoài bụi cỏ, cho tâm thức mơ màng, monv mỏi chuyện công danh.
Người muốn có công danh, nếu không là vì bản thân, ắt là vì người khác, lo cho người, sống cho người, làm tròn bổn phận, hi sinh hạnh phúc bản thân mình để thành toàn lợi ích chính đáng cho tha nhân.
Mã Phong nhớ lại lời dạy của ông nội:
- Con người sống ở trên đời, đừng theo danh lợi. Có đức rồi hãy có tài, bằng không thì sẽ có một ngày mang họa mà thôi!
Nhưng cũng đã đến tuổi thành nhân, nên ra đời mưu sinh lập nghiệp, không thể ở mãi chốn quê nhà, núp bóng mẹ cha.
Tất nhiên, không phải đứa con nào cũng thấy vui lòng khi phải rời xa cha mẹ, ân dưỡng dục sinh thành cao lớn biết dường bao.
Thị thành là nơi có nhiều xa hoa, cám dỗ.
Là người chính trực, thông minh, ắt phải nên tự biết giữ thân mình trong sạch, thẳng ngay.
Tuổi trẻ mới vào đời luôn luôn ngỡ ngàng, chờ đợi.
Chờ đợi điều gì?
Câu trả lời hay nhất không nhất định là một cuộc sống đủ đầy, vật chất, văn minh.
Gia đình của Mã Phong muốn anh thi vào đại học Bắc Kinh, rồi theo đuổi tới cùng mục đích trở thành được một người tột đỉnh giàu sang.
Học thì đã xong, tiêu tốn của gia đình một số bạc tiền nhất định.
Bây giờ muốn lên Bắc Kinh, rồi xin vào trong công ty làm việc, còn phải có hầu bao.
Một cái phong bì màu đỏ, hơi nhỏ một chút, trong đó bắt buộc phải có một ít tiền để lo lót cấp trên, bằng không cho dù có chạy rã chân thì cũng khó mà xin việc được.
Tục lệ này từ đâu mà ra, nói chung là hủ bại!
Ngày quốc tế lao động 01/05/2016, ở Nam Kinh.
Mã Phong đi xe khách một mình xuống miền nam, gặp lại một vài người họ hàng của mình là Cao Thanh, Thành Nhân, Công Tôn Mỹ Lệ...
Họ muốn vào làm cùng một công ty nổi tiếng ở nơi này là tập đoàn Lương thị, nơi đang có hơn 21.000 người đang làm việc tại đây.
Với bằng cấp của Mã Phong thì chắc không cần phải lo lắng quá nhiều về tiền lương, ít nhất cũng sẽ được làm quản lý của ba trăm người, đủ ăn đủ mặc.
Mới đến nơi đất lạ quê người được một tuần lễ, còn phải lo đủ thứ chuyện trên đời, từ đi thuê phòng trọ, mua thêm vài ba bộ quần áo, chạy xe đạp đi vòng quanh khu phố một vòng để ghi nhớ thuộc lòng cảnh vật ở xung quanh, sắm sửa thêm nồi cơm điện, tủ lạnh mi-ni...
Lần đầu tiên Mã Phong đi xe ta-xi, có một cô gái hành nghề mại dâm ngồi cùng, làm ra trò bậy bạ với anh, mới đầu thì giả bộ ngủ quên, nghiêng người qua lại để dựa dẫm, sau đó thì đặt tay lên đùi, vuốt tóc, nắm tay...
Họ Mã vô cùng lo sợ, vì từ trước tới nay anh chưa từng bị một người phụ nữ nào ve vãn, mà trong ánh mắt của cô gái gọi này đầy dẫy sự tà dâm.
Mặt đẹp như hoa, mà đức hạnh thấp hèn, không lo tu dưỡng, chẳng lẽ nơi đô thành ai cũng như vậy hết sao?
Ông già lái ta-xi cũng khổ lòng dữ dội, chẳng qua chỉ vì miếng cơm manh áo lúc tuổi già, cho nên mới miễn cưỡng cam đành nhìn cảnh tượng suy đồi phong hóa này thôi.
Khi đã tới khách sạn, kiều nữ xuống xe, ông tài xế mới dám nói:
- Xin lỗi cậu thanh niên! Tôi chỉ vì cuộc sống mà thôi! Sau này cậu ra đường thì nên cẩn thận một chút sẽ hay hơn! À mà tốt nhất là cậu nên đi học võ phòng thân, tại vì đời bây giờ có rất nhiều tội phạm. Như cô gái vừa rồi, là gái gọi hạng sang, hay đi cùng mấy ông lớn. Hơn nữa, bọn chúng có quen biết và cấu kết với các phần tử giang hồ, thế lực xã hội đen, tốt nhất là không nên đụng chạm để tránh tai họa sau này! Cậu phải nhớ kỹ đó.
Nghe sao mà buồn quá!
Con người trên thế gian, nếu như ai cũng không có dũng khí đương đầu với thử thách, cam go, thì cái đạo con người sao mà tròn cho được.
Thời hiện đại, khi khoa học vật chất ngày một phát triển, thì đạo đức con người suy bại nhiều thêm.
Những tụ điểm ăn chơi như quán nhậu, quán karaoke, làng nướng, vũ trường... khiến cho tâm trí con người điên đảo mê ly.
Có câu đa tửu hại tâm, đa dâm hại thận.
Tinh thận là chủ của sanh mạng. Người hay dâm dục thì sức khỏe ngày một tổn hao, giảm sút tinh thần và động lực học hành, làm việc...
Hiệu suất lao động giảm, cuộc sống kém chất lượng, tâm hồn như thêm chai sạn trước những cảnh đời nghèo khó quanh ta.
Chỉ muốn được hưởng thụ thật nhiều mà không màng luật pháp, ban đầu là đi mua dâm, rồi sau là cưỡng hiếp, phạm pháp, ở tù, hối hận có muộn không?
Mã Phong là con nhà gia giáo, không tránh khỏi đau lòng cho những cảnh tượng trên.
Vào đời, cũng trầy da tróc vảy, chứ đâu phải đi chơi, nếu như không có đủ đạo đức để kiềm chế những ý niệm dâm tà, thì thân bại danh liệt không chừng, sao có thể vang danh!
Muốn làm nên sự nghiệp, thì trước phải thành nhân, thì ngày sau sẽ gặt hái được nhiều thành công, hứa hẹn.
Cho nên, quân tử trên đời, phải khéo biết tu thân.
Cha của Mã Phong là người hoài cổ.
Mã Phong cũng là một người con hiếu thảo, luôn yêu những nét đẹp văn hóa truyền thống của quê hương mình, một dạ sắc son.
Phù Dung hiện giờ vẫn chưa đến Nam Kinh, còn ở tại quê nhà lo cho hàng xóm.
Trong thôn cô ở, có người đàn bà họ Lưu bị bệnh suy thận, không đủ sức khỏe đi làm để nuôi nấng các con.
Họ hàng đều ngoảnh mặt, chẳng có ai lo.
Trưởng thôn thì cũng không biết phải làm gì để giúp đỡ cho gia đình của bà ấy.
Chẳng lẽ cứ đứng giương mắt nhìn, mà không giúp ích được gì cho một cảnh đời bất hạnh hay sao?
Cô đi học để làm gì?
Tất nhiên là để giúp ích cho đời, cho đạo, cho ta.
Cho dù là một kẻ mù chữ, thì Phù Dung cũng sẽ không bao giờ bỏ rơi bất kỳ một người nào đang trong hoàn cảnh khó khăn, cần được giúp đỡ, động viên tinh thần, cho họ sớm vượt qua.
Sáng tinh mơ, khi đang ngồi một mình, giặt áo ngoài bờ sông, thấy bà Lưu từ xa đi tới, sắc mặt có vẻ đỡ hơn nhiều, thong thả ung dung, Phù Dung cất tiếng hỏi:
- Bác thấy ổn rồi phải không? Thuốc nam của nhà chùa thật sự rất có công hiệu, vừa không tốn tiền, vừa trị được bệnh lâu dài... rất tốt phải không?
Nói xong, cô cười như đứa trẻ lên năm, hồn nhiên như thiên thần hạ thế, ai nghe thấy cũng vui lòng, yêu quý trong tim.
Bà Lưu đưa tay ra chào, đáp lại:
- Con gái à! Cũng may là có con chỉ đường cho bác tới chùa, bắt mạch, hốt thuốc về nhà sắc uống. Nếu không, chắc bây giờ... chết luôn rồi đó! Hì hì!
Một vài người đang cắt cỏ cho bò ăn xung quanh cũng xem đây là niềm hạnh phúc thật sự trên thế gian, chỉ cần mình có sức khỏe, thì cuộc sống này mới thật sự có ý nghĩa, mơ chi vàng bạc đầy nhà mà nằm một chỗ rên đau vì bị bệnh này bệnh kia hành hạ thân thể.
Họ nhìn nhau, vừa cười vừa nói:
- Phải rồi! Sức khỏe là tài sản lớn nhất của đời người.
Từng giọt nắng vàng trong đu đưa cành lá, gió thổi qua như làm mát dạ mát lòng của những con người chân chất thôn quê.
Nét môi tươi rói của Phù Dung là liều thuốc đơn thuần, nhưng vô cùng ý nghĩa, đẹp xinh.
Tối về, trong những suy nghĩ trọc trằn cho tha nhân khốn khổ, cũng lo cho quãng đời của mình sau này, liệu có được ấm no, còn cả một bầu trời ước mơ cao xa vời vợi, trên mọi nẻo đường của kiếp sống nhân sinh, Phù Dung tự nhiên muốn viết một lá thư dài gửi đến Mã Phong, nhưng với tâm lý thẹn thùng của một người con gái mơn mởn xuân xanh, cho dù có nói ra điều gì, thì chắc cũng có lẽ là tiếng sáo ru buồn trong khát vọng thành gia.
Gấp chi việc dựng vợ, gả chồng, sinh con, đẻ cháu.
Đời ai còn nhiều việc phải làm, trinh nữ biết không?
Đêm hôm đó, khi nằm xuống để ngủ, Mã Phong mơ thấy mình sau này phải sống kiếp ăn xin, nằm dài ở nơi hoang vắng, không một bóng người, chỉ có lũ quạ ở trên trời làm bạn mà thôi.
Không biết đó là điềm gì, giấc ngủ như không! Rồi tự thấy cuộc đời bao hi vọng, căng tràn nhựa sống, vui vẻ đi lên.
Con đường phía trước dài đằng đẵng, chỉ có những con người trong sáng, hiền lành, mới có thể vượt qua những hố hầm đầy chông gai, cám dỗ, ánh quang minh chói lọi trên đầu, soi sáng trái tim ta.
Qua một tuần lễ suy tư như đứa trẻ xa nhà không nơi nương tựa, trong tâm hồn của Mã Phong bây giờ có thể đã lớn khôn.
Từ nhỏ, anh đã thích làm một ông cụ non giữa rừng con nít vây quanh. Tuy là nô đùa với những đứa bạn cùng tuổi, nhưng không ai biết trong đầu của đứa trẻ này đang nghĩ chuyện chi.
Lúc đó, chắc Phong đã từng nói:
- Tôi muốn sau này khi lớn lên rồi, sẽ đi khắp bốn phương trời, tham quan học tập, rồi sau đó mới quay trở lại quê nhà, gầy dựng cơ ngơi.
Rồi trong đám bạn học này, có người trêu chọc rằng:
- Bạn nói thật hả? Nếu như thật sự có ngày này, thì không biết cha mẹ bạn có còn trên dương thế hay không nữa đó? Thế gian này rộng lớn như vậy, làm sao mình có thể đi hết được chứ! Còn gầy dựng cơ ngơi, để làm gì nữa vậy? Bạn Mã Phong ơi! Mình nghĩ cả đời này bạn chỉ có thể làm một con người bình thường mà thôi, chứ nhà nghèo mà còn đòi đi đó đi đây, thật là phóng đại quá à! Hí hí hí!
Cậu bé Phong ngay lúc đó đã đứng dậy, chỉ tay phải lên trời mà nói:
- Tôi nhất định sẽ làm được!
Ánh mắt đầy tự tin và chân thành đó đã khiến cho cô bé Huệ Mẫn tôn thờ, cũng nói to lên:
- Được, cả đời này mình sẽ luôn bên bạn, sẽ không bao giờ xa rời nhau, có được không?
Năm tháng trôi đi, dòng thời gian không ngừng và khắc nghiệt như bánh xe, cán lên ký ức ngọt ngào trong tâm trí tuổi thơ.
Giờ đây, nếu như nói Mã Phong trong lòng hay sầu muộn thì cũng chẳng phải đâu!
Có chăng, vết thương chưa lành trong quá khứ như tri kỷ giữa con đường đầy bụi bám rêu phong.
Tuổi thơ cứ trôi qua như những gì trong giấc mộng, thấy đó rồi quên đó, ai biết khi tỉnh hồn, sẽ nhớ được niềm vui?
Hôm nay là một ngày đẹp trời, con nắng long lanh hơn những giọt sương vàng đọng trên chiếc lá, Mã Phong bắt đầu viết đơn xin việc làm, ứng tuyển với công ty.
Trong buổi phỏng vấn, khi được hỏi là nếu như được nhận vào làm ở bộ phận (marketing), với mức lương trung bình, hơn nữa còn phải ký hợp đồng trong ít nhất năm năm, thì anh có đồng ý hay không?
Nét mặt của con người đang tuyển dụng nhân sự đó không có chút cảm tình, thô cứng như chai, nhìn anh như đang cười giễu cợt, khiến cho chàng thanh niên vừa mới vào đời có đôi ba phần hụt hẫn, chơi vơi, nhất thời không muốn trả lời thêm bất kỳ một câu hỏi nào nữa.
Người đàn ông ngoài năm mươi tuổi họ Tiền tên Tệ ấy lại lạnh lùng dọa nạt:
- Nếu như cậu không chịu làm ở bộ phận này, thì có thể xin làm ở những nơi khác. Nhưng tôi nói trước, theo vật giá hiện giờ, thì với mức lương này đã là khá lắm rồi. Và với tấm bằng tốt nghiệp đó của cậu, thì khó mà xin được việc làm ở những nơi khác hơn là ở đây. Chào cậu!
Nói rồi, ra dấu cho người tiếp theo vào để trả lời phỏng vấn, mà không có một chút quan tâm hay ngó ngàng gì tới cảm nhận của Mã Phong, khiến cho anh ba phần tức giận vì bằng cấp của mình đã bị coi thường theo một cách ngông cuồng và không thể chấp nhận được.
Anh cố gắng kiềm chế nỗi hận lòng, hít thở thật sâu ba lần, cúi mặt, nhắm mắt, mỉm cười. Sau đó, đứng dậy vui vẻ chào tạm biệt đàng hoàng, bình thản ra đi.
Khi đi chừng mười bước, thì có cô gái tiểu thư con nhà giàu tên là Mễ Sở do quá vội vàng khi chạy vào phỏng vấn, đã vấp ngã bởi chưa quen đi trên đôi giày cao gót mới mang được ba ngày, suýt chút nữa là đã đập đầu vào cạnh bàn, sợ hãi la lên:
- Người gì đâu mà đi đứng kỳ cục quá? Nè! Anh kia, bộ anh không thấy tôi đang gấp, còn không biết nhường chỗ nữa hay sao! Sao cứ đứng hoài vậy hả?
Rõ ràng là cô ta tự mình vội vội vàng vàng, còn trách được ai?
Rồi Mã Phong cười hiền, chạy qua đỡ cô tiểu thư này đứng dậy, hỏi:
- Sao cô ăn mặc có vẻ sang trọng như vầy, tôi nghĩ nhất định phải là con nhà giàu, mà còn phải đi kiếm việc làm nữa hay sao? Hay là chỉ muốn đi tìm chồng? Cách này xưa quá rồi, trên phim truyền hình cũng có chiếu. Thật mà!
Thấy Mã Phong là người đẹp đẽ, cao lớn lại ăn nói sắc sảo, khôi hài, cũng có thể rất thông minh vì đôi mắt ngời sáng, giọng nói ôn hòa, đắc cách quý nhân, trong lòng Mễ Sở có đôi phần rung động, quên đi là mình vẫn đang được chờ phỏng vấn, nói:
- Quê quán của anh ở đâu? Tên họ là gì? Bao nhiêu tuổi? Chiều cao bao nhiêu? Phong cách thời trang thế nào? Thấy tôi có đẹp không? À quên, anh đã có vợ con gì hay chưa? Làm ơn cho người đẹp như tôi xin số điện thoại để kết bạn chuyện trò trên Weibo, có chịu không?
Mã Phong liền đỏ mặt khi Mễ Sở vừa nhìn anh sâu sắc, vừa lấy tay mình rờ lên bụng của anh, mỏ chu dài như em bé, răng trắng môi hồng, má đỏ như say, lại còn không hề để ý gì tới thái độ của mấy mươi người xung quanh đang nhìn mình chằm chằm.
Anh cúi xuống phủi ống quần mặc dù không bị dơ bẩn gì, như một thói quen, đưa mắt nhìn ông già trung niên tên Tiền Tệ đang dùng tay trái tự vuốt mái đầu hói chỉ còn le que vài sợi tóc, vừa khinh thường trợn mắt nhìn mình, biết nơi này cũng không phải là chỗ đáng để lưu tình, xoay người một vòng, lặng lẽ bỏ đi.
Lần này cũng như lần trước, mới đi được khoảng chừng vài ba mươi bước, Mã Phong lại phải dừng vì có người vấp ngã cạnh anh.
Cô gái đó tên là Sở Tuyết, mặt mũi hiền lành, chân ngắn eo thon.
Sở Tuyết bị người thanh niên tên là Thành Luân chen lấn, xô đẩy từ phía sau mà ngã lăn nhào ra mặt đất, máu chảy đỏ hai tay vì trong lúc mất thế, cô đã dùng hai tay của mình chống vào bụi hoa giấy gần đó, gai đâm lủng thịt, nhăn mày khóc mếu than đau.
Những người xung quanh chạy lại, quan sát kỹ càng rồi nói:
- Anh gì đó ơi! Anh muốn tìm việc làm để có tiền, nhưng mà chúng tôi nhận thấy là trong hoàn cảnh hiện giờ, anh nhất định phải tốn một số tiền không nhỏ để đưa cô gái này đi nằm nhà thương rồi đó! Thiệt tình!
Thành Luân không phải là cố tình xô ngã Sở Tuyết, chẳng qua là trong lúc bị dòng người xô đẩy phía sau, anh cũng chỉ là xuôi theo dòng nước mà thôi, cơ thể bị hết người này tới người kia xem như là bao cát, ra sức thúc đòn, thậm chí còn có người dùng kiềm gõ mạnh lên lưng, anh do bị giật mình mà lao tới, vô tình làm Sở Tuyết bị ngã.
Cũng không biết vì sao, trong đám đông cả mấy ngàn người đi xin việc, lại có kẻ dùng kềm, đâu phải thợ mộc đang xây nhà xây cửa cho ai?
Về sau, mỗi khi nhớ lại chuyện này, cả bốn người Mã Phong, Thành Luân, Sở Tuyết và Mễ Sở đều chỉ biết lắc đầu, cười tủm tỉm cho qua.
Lúc đó, Mã Phong thấy Thành Luân sắp bị một vài anh chàng xăm trổ đầy mình muốn ra tay ngang tàng đánh đập, tiến vào giữa dòng người đang chen lấn để bảo vệ cho anh chàng thanh niên kém may mắn này, cũng như nhờ gọi điện báo cảnh sát, nhưng lại bị một vài người mặt mũi khó coi ký đầu sỉ nhục, họ nói:
- Anh kia! Tên không có mắt này đã đi đứng không đàng hoàng, làm bị thương cô gái đó. Chúng tôi là người trong giang hồ, chỉ muốn đòi lại công bằng cho giai lệ mà thôi, có được không?
Mễ Sở từ bên trong phòng trả lời phỏng vấn chạy ra xem thử, thấy Thành Luân sắp bị ăn đòn, liền lớn tuyến khuyên can, nói với đám người tự xưng mình là những tay anh chị ở trong giang hồ:
- Mấy người là ai vậy? Người ta chỉ là vô tình thôi, chứ đâu có cố ý! Hơn nữa, người bị thương là cô gái đang ngồi dưới đất đằng kia, chứ đâu phải mấy người, mà nói muốn đánh anh chàng này, có biết tự trọng không?
Thật ra, Thành Luân cũng là thiếu gia con nhà giàu có, võ nghệ đầy mình, học tới đai đen, chẳng qua anh không muốn chấp nhất với đám côn đồ du đãng kia thôi, chỉ bình thản đỡ Sở Tuyết đứng lên, nói:
- Xin lỗi! Là tôi đã làm cô bị thương! Đưa hai bàn tay ra cho tôi xem thử vết thương có sâu không?
Sở Tuyết mím môi cười, nhìn tất cả mọi người xung quanh rồi nhìn Thành Luân, nói:
- Tôi cũng từng đi học võ ở dưới quê nhà! Đây cũng chỉ là vết thương ngoài da thôi, chắc là không sao đâu! Hì! Mà anh tên là gì vậy? Hay là làm bạn với tôi đi, thấy sao hả?
Nhìn thấy Sở Tuyết vừa đẹp, vừa hiền, ăn nói có duyên, Thành Luân chợt thấy tim mình rung động, nơi đôi mắt xuân tình đã tràn ngập từ lâu, chẳng lẽ đây là ý trời se mối tơ duyên, biết đâu tri kỷ không tìm, tự nhiên gặp được.
Thành Luân thẫn thờ nhìn Sở Tuyết, như ngắm trăng thu, cả ba phút đồng hồ trôi qua mà ánh mắt của hai người không rời nhau, không chớp, như muốn soi hồn mình trong đôi mắt của nhau.
Mọi người xung quanh đứng lặng nhìn, cười mắc cở kiểu trẻ con, mà cặp đôi không hề hay biết, cho đến khi Mã Phong tằn hắng lên mấy tiếng, thì cảnh tượng phong tình này mới chấm dứt.
Những tên côn đồ lúc nãy vẫn chưa đi, đứng trợn mắt gần đó, càng hung hăng ngang ngược muốn kiếm chuyện, pha trò, đòi chút tiền tiêu, tên cầm đầu là Bạc Sự láo cá nói:
- Thời buổi kinh tế khó khăn! Chẳng qua hành hiệp trượng nghĩa trên giang hồ, kiếm chút cơm ăn! Rõ ràng ai cũng nhìn thấy là anh chàng đẹp trai này đã bất cẩn làm cô gái đó bị thương, rồi còn nhìn nhau tình tứ nãy giờ, chắc là đang diễn tuồng rồi, không phải thật đâu. Theo tôi nghĩ, chắc là họ muốn gây sự chú ý, hoặc đơn giản chỉ là một cú lừa ngoạn mục mà thôi. Muốn được nhiều người thương hại, bố thí chút tiền, mua thẻ nạp game... chắc là như vậy! Hứ!
Một vài người xung quanh cũng ba phải nói đùa theo Bạc Sự, pha thêm nụ cười và ánh mắt nhìn đểu, không biết đúng sai, nói:
- Cặp đôi trai gái này chắc là hai tên cầm đầu đường dây lừa đảo việc làm qua mạng, trong mấy tờ báo có nhắc tới rồi, đánh chúng nó đi! Đánh!!!
Ông già bảo vệ nãy giờ mắc đi vệ sinh, bây giờ mới chạy lại, giải tán đám đông, cười hiền, nói nhỏ giọng:
- Trời ơi! Mọi người thông cảm giùm đi! Muốn kết tội người này người kia thì nhất định phải có bằng chứng cụ thể. Sao có thể lạnh lùng mà vu oan cho hai người này được, không nên chút nào, thật mà!
Mễ Sở cũng cảm nhận được bằng trực giác của phụ nữ, rằng Thành Luân và Sở Tuyết đều là người hiền lành, chính trực, thông minh, sẽ không liên quan gì đến đường dây môi giới lừa đảo việc làm, cướp của giết người, mất hết lương tri, nên lấy từ trong ví của mình ra một số tiền kha khá, ném thẳng vào mặt của Bạc Sự, rồi lớn tiếng mắng chửi:
- Cái gì cũng có giá của nó! Vu oan cho người hiền lành thì sẽ bị điên, muốn đánh đập người ta thì phải là cha mẹ. Nè! Họ Bạc gì đó kia! Khôn hồn thì cúi xuống nhặt đống tiền này lên rồi chuồn đi, còn bằng không thì đừng trách bổn cung cho người xử tử. Xem phim cổ trang nhiều quá rồi phải không? Gì mà giang hồ? Gì mà hành hiệp trượng nghĩa? Cút, cút mau!!!
Bạc Sự là kẻ lưu manh, rày đây mai đó, không có nghề ngỗng gì, cả Nam Kinh này có ai mà không biết hắn.
Hắn chỉ thích tiền, không thích làm ăn. Thật là đáng khinh khi cho con người dơ bẩn.
Thấy số tiền không làm mà có, đủ để ăn chơi xả láng với đám đàn em trong mấy ngày, tất nhiên là y phải nhún nhường, giả vờ ra vẻ thông minh, thong thả ngồi xuống lượm tiền, hai mắt sáng trưng như đèn pha ô tô, ai thấy cũng chê cười, nói nhiều với hạng người này có lẽ cũng như không!
Mã Phong từ nãy đến giờ vui buồn lẫn lộn, vui vì đã sớm nhận ra một phần sự thật của cuộc đời dâu bể đa đoan, đồng tiền là tất cả.
Anh đưa mắt ngắm nhìn con người, phong cảnh nơi đây, thật là hiện đại, văn minh phát triển cao vời, vật chất cũng lên ngôi.
Những tòa nhà cao tầng san sát nối liền nhau, đường sá tráng nhựa rộng dài, giao thông thuận tiện, quán ăn quán uống cũng nhiều, nhân khẩu đông vui, ngoài đường lúc nào cũng ồn ào, náo nhiệt tiếng nói của con người nói chuyện với nhau, tiếng xe và tiếng hát, trai xinh gái đẹp đi trên đường vui vẻ nắm tay nhau, mà có phần xa lạ với hoàn cảnh lang thang, vất vưởng của những mảnh đời bất hạnh, ăn xin. Họ xem người nghèo như rác rưởi, chẳng chút ngó ngàng, bước vội qua mau. Một đồng cũng không thèm bố thí, máu lạnh vậy sao? Hay là cuộc sống hôm nay nhiều điều tội lỗi?
Nếu như nền văn minh đương đại đã rực rỡ huy hoàng như ánh đèn trên phố về đêm, thì đạo đức nhân luân biết tìm nơi đâu nữa?
Hỏi sao lòng quân tử lại không đau?
Ít ra thì ngày đầu tiên đi xin việc làm, cũng đã được ông trời an bày ra như vậy, cho thấy những con người đốn mạt vô tri, để về sau không phải quá ngỡ ngàng khi sự nghiệp chưa thành như giấc mộng đầu hôm.
Cái vui này là cái vui của một con người thoát tục tầm trung, người nào sớm nhận ra được chân lý của cuộc đời giả tạm này, sẽ không bao giờ bị đồng tiền che lấp lương tâm, sống hiền như đứa trẻ, cơm ăn vừa đủ bụng, giường nằm vừa đủ thân, mơ ước chi quá xa xôi, cho linh hồn càng sa đọa!
Mã Phong buồn vì có không ít người hiện đang đứng xung quanh mình vô cảm đến khó tin.
Họ chỉ biết trơ mắt đứng nhìn người bị tai nạn giao thông nằm hôn mê trên vũng máu, không phát lòng lành, chở nạn nhân lên đường đi cấp cứu...
Ba ngày trước, chính cảnh tượng chua xót này đã làm Mã Phong bật khóc ngay giữa đường trong vô vọng.
Lúc đó, anh đã phải chạy tới chạy lui la hét đến cả nửa tiếng đồng hồ để cầu xin những người đi đường mở lòng giúp đỡ cho cụ già bị xe cán qua người, nằm bất động hôn mê.
Cũng may, là có một vài tu sĩ xuất gia tình cờ đi ngang qua, đã cùng với Mã Phong đưa cụ già đáng thương vào phòng cấp cứu trong bệnh viện, còn bằng không thì chắc đã chết đi một linh hồn trong trắng, thơ ngây.
Cho đến hôm nay, chỉ mới trôi qua có ba ngày, lại thấy nhiều vô số chuyện, từ ông Tiền Tệ coi khinh người đi xin việc, cho đến tên Bạc Sự tham tiền, láo cá, lưu manh... rồi nam nữ thanh niên bên kia con đường không có lòng thương xót ăn xin.
Chưa kể, sáng nay tầm bốn giờ, khi vừa thức dậy, Mã Phong nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy có bốn cô gái chân dài hàng nghề gái gọi đang đứng đợi khách ở gần trạm xe buýt trước cổng khu nhà mình đang thuê trọ, lấy tay vẫy vẫy chào mời, váy ngắn sát đùi, áo hở khoe thân.
...
Nói chung, cũng không chắc Mã Phong là người đa sầu đa cảm, nhưng cốt cách thanh kỳ, hay nghĩ hay lo.
Anh cứ đứng gần chậu hoa mẫu đơn mà suy nghĩ dông dài về kiếp sống nhân sinh, thở dài trong hụt hẫng.
Tiếng la hét, đánh nhau ở bên kia đường kéo dòng suy nghĩ của anh trở về thế giới thực, như người vừa tỉnh giấc chiêm bao.
Có một đám thanh niên trẻ trâu lao vào đánh nhau vì tranh giành địa bàn hoạt động bảo kê, thu tiền bất hợp pháp của những người làm ăn lương thiện trên địa bàn mà chúng tự cho là đất của tổ tiên ông bà cha mẹ mình để lại, có quyền tự phong hầu, phong tướng, phong vương.
Có ba anh cảnh sát mặc thường phục tóm gọn bọn này, đem về đồn để lấy lời khai.
Trẻ con vì sợ mà bỏ chạy vào trong nhà, không dám ló mặt ra.
Người già một phen run rẩy vì lần đầu trong đời, họ thấy cảnh đao kiếm đâm xuyên qua bụng một người, máu chảy đỏ đường đi.
Mã Phong chưa có đủ tiền mua điện thoại di động, nhờ Mễ Sở gọi xe cứu thương, đưa người đàn ông đang nằm ngất lịm dưới gốc cây đi bệnh viện, sẵn tiện muốn đem Sở Tuyết đi cùng, nếu cần thì băng bó lại hai tay, vì lỡ như vết thương từ gai hoa giấy đâm phải bị nhiễm trùng, thì sau này có thể sẽ phát sinh những triệu chứng bệnh tật không mong cầu, ảnh hưởng đến thân tâm.
Mễ Sở gọi xe cứu thương xong thì thắc mắc:
- Ủa, sao kỳ lạ quá vậy? Chẳng phải cảnh sát nào cũng mang theo điện thoại trong người, để liên lạc với đồng đội của mình khi cần thiết hay sao? Tại sao ba anh chàng cảnh sát lúc nãy chỉ đưa đám côn đồ chuyên đi thu tiền bảo kê lên xe rồi chạy về, mà không gọi xe cứu thương cho người đàn ông trung niên đó? Chẳng lẽ họ không dùng điện thoại, hoặc đã hết tiền, hết pin, hay là họ không nhìn thấy nạn nhân bị kiếm đâm xuyên qua người vậy hả?
Thành Luân và Sở Tuyết cũng không biết phải hiểu chuyện này như thế nào.
Người dân nghe nói có giang hồ thanh trừng lẫn nhau ngay giữa ban ngày, cũng ùn ùn xúm lại, bàn tán xôn xao, không khí rất ồn ào, hỗn loạn, đa mang.
Một lát sau, các nhân viên y tế đến nơi, làm tròn chức trách của họ.
Cảnh sát cũng tới để phong tỏa hiện trường, nhập cuộc điều tra.
Mã Phong lắc đầu, muốn quay về khu trọ, không muốn lên xe buýt, anh cứ đi bộ một quãng đường dài ba cây số, đôi mắt đỏ ngầu, khóc sướt mướt trong mưa.
Sở Tuyết được Thành Luân dùng xe hơi của mình đưa đến bệnh viện gần nhà để thăm khám vết thương.
Mễ Sở từ ánh nhìn đầu tiên, thì đã trót đem lòng yêu thương Thành Luân, cô cũng lái xe hơi được đậu ở gần đó chạy theo Thành Luân về nhà để được nói chuyện với anh nhiều hơn.
Buổi sáng ngày hôm đó, có lẽ trong cả cuộc đời này, Mã Phong sẽ không bao giờ quên đi được.
Tối về, Mã Phong ngồi lặng lẽ trong bóng đêm, thu mình hơn cả những khi ông trời làm cơn giông bão.
Mưa rơi càng nặng hạt
Người hiền lại càng lo
Xót xa cho nhân thế
Bao giờ hết nhỏ to.
Lời qua cùng tiếng lại
Nghi ngờ lẫn nhau chi
Than ôi! Thời hiện đại
Tâm người tham sân si.
Tiếng mưa rơi trên nóc nhà, mang theo tất cả nỗi niềm sâu xa ẩn kín.
Nghe gió thổi cây đèn, tâm trí có ngã nghiêng?
Cúp điện làm cho khu nhà trọ hiu hắt tối đen, tiếng quạ kêu nơi đô thành sao giống báo hung tin chốn quê nhà năm đó.
Mã Phong đã nghĩ quá nhiều, mê ngủ lúc cô đơn.
Nỗi cô đơn đến với linh hồn không nơi nương tựa, có khi hết lo lại buồn vì những chuyện xa xăm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...