Nguyệt lung hàn sa1.
Gió lạnh như lưỡi dao sắc bén rít trên mặt, Vinh Khô rụt cổ, túm chặt bì sưởng, cước hạ không quá gấp gáp, chậm chạp lại từ tốn, thong thả từng bước ngắn.
Quân doanh thực im lặng, hắn có thể nghe thấy thanh âm lách tách của củi bị thiêu đốt.
Ngẩng đầu nhìn về phía thành lâu ở tận phía xa khuất trong bóng hoàng hôn, kia là biên quan trọng trấn mà Đại Hạ quốc đã mất đi.
Ánh trăng treo tại đầu thành, sáng rực một mảnh, lại lộ ra vẻ vắng lặng sầu lãnh.
Bất giác cước bộ dừng lại, Vinh Khô trong thoáng chốc có chút ngây ngẩn mà nhìn về phía tường thành đến xuất thần.
Sau khi bị bắt đến quân doanh Lưu Việt quốc, hắn cũng không hề bị khi nhục như đã tưởng. Mấy ngày nay, Thác Bạt Hoàn cũng không thường đến gặp hắn như trước, cho nên hành động của hắn không còn bị trói buộc nhiều lắm.
Vinh Khô có thể tự do đi lại trong quân doanh Lưu Việt quốc, nếu như muốn vào thành ngắm nhìn, Thác Bạt Hoàn cũng sẽ không ngăn trở, chỉ tăng một số người đi theo hắn.
Vinh Khô không rõ mục đích của những kẻ này là gì. Mất nhiều tâm tư tinh lực như vậy chỉ vì bắt hắn làm nhân chất, tựa hồ có phần quá mức xem trọng hắn.
“Vương gia. . .” Vinh Khô đứng đó được một lúc thì, hán tử vẫn luôn đi theo hắn đang đứng bên cạnh mở miệng “Đại mạc về đêm rét lạnh càng đậm, tình trạng quân lý gian khổ, ngày vẫn là tránh gió đi một chút.”
Vinh Khô không lên tiếng trả lời, chỉ là xoay người, hứng lấy một cơn gió thổi đến, cất bước trở lại doanh trướng của mình.
Tuy không rõ kế hoạch của Thác Bạt Hoàn, nhưng hắn vẫn có thể thấy rõ, nam nhân dã tâm bừng bừng kia, không chỉ có được phiếu hãn2 cùng dũng mãnh của hán tử Đại mạc, hơn nữa lại còn có trí mưu xuất sắc cùng tâm tư kín đáo.
Chiến tranh giữa Lưu Việt quốc và Đại Hạ quốc, từ thưở hai nước kiến quốc đến nay chưa từng có lần nào bình ổn.
Trong dĩ vãng, mỗi hồi Lưu Việt đoạt được lãnh địa của Đại Hạ thì sau đó, đều tận lực sưu quát lỗ lược3, gây ác chồng chất. Bách tính biên thành cũng chính vì vậy mới đối với Lưu Việt vừa thống hận lại vừa e sợ.
Song lần này Lưu Việt lại hoàn toàn thay đổi tác phong, dù chiếm hơn trăm dặm cương thổ cùng hai tòa thành trấn của Đại Hạ, quân đội Thác Bát Hoàn tuyệt không hề gây ra bất cứ hành động nào xâm nhiễu dân sinh.
Động thái đó, tất nhiên là hữu ích đối với bách tính. Cũng chính vì thế, càng hiển lộ rõ dã tâm cùng âm mưu Thác Bạt Hoàn lớn cỡ nào.
Áp xuống những suy nghĩ lung tung, Vinh Khô bước vào doanh trướng, ngay lập tức cảm thấy rét lạnh quẩn thân đều tan đi. Lô tử trong doanh trướng đang hừng hực cháy, ấm áp đến mức khiến người ta cảm thấy có chút mệt mỏi, khốn ý mãnh liệt tràn đến.
Dư quang liếc nhìn thị vệ cao lớn, Vinh Khô trầm mặc ngồi lên tháp thượng, cầm lên thư tịch lúc sớm vẫn chưa xem xong, bắt đầu mở ra xem
Chỉ là. . .không thể nào chuyên tâm được, tầm mắt đặt trên văn tự, nhưng suy nghĩ đã bay đến tận đâu.
Mấy ngày nay, đại để hắn đã đi dạo một vòng quanh quân doanh Lưu Việt, phòng bị nơi này nhìn thoáng qua có vẻ lơi lỏng, nhưng trên thực tế Vinh Khô lại không tìm được biện pháp nào có thể thoát ra ngoài.
Mà cho dù trốn được ra khỏi quân doanh, từ nơi này đến chỗ trú địa của quân Đại Hạ ở Thanh Sa Quan, ít nhất cũng hơn mười dặm lộ trình. Ngoại trừ sa mạc ra, còn có một tòa núi không nhỏ chắn ngang ở giữa ——cũng chính là nhân tố tự nhiên khiến hai đạo quân trì hoãn không có động tĩnh nào, hình thành nên thế giằng co hiện tại.
. . .dựa vào thực lực bản thân mà thành công trở về Đại Hạ, là hi vọng cực kỳ xa vời.
“Bốp!”
Vinh Khô chậm rãi cúi đầu, nhìn thư quyển rơi xuống cạnh chân, ánh mắt có chút phức tạp. . .
Từ lúc nào, trong lòng hắn bắt đầu coi mình như một phần tử của Đại Hạ?
Nếu như. . .nếu như là dĩ vãng, hắn mặc dù có bị bắt đến đây đi nữa, bất quá cũng chỉ tùy ngộ nhi an4, đừng nói là phí tâm suy nghĩ ra cách bỏ trốn. . .
Chung quy, là bị ảnh hưởng rồi sao?
Đến tột cùng là từ lúc nào, tâm kia vốn vẫn tĩnh mịch, một lần nữa lại xuẩn xuẩn dục động5 rồi sao?
Vinh Khô hốt hoảng nhớ lại, nam nhân bá đạo kia đã từng dùng ngữ khí chí tại tất đắc6 mà nói, nếu y đã muốn có thứ gì, muốn làm chuyện gì, không có bất cứ ai, bất cứ thứ gì ngăn trở được. . .
“A. . .”
Khom thắt lưng nhặt thư bản lên, nhẹ nhàng vuốt đi lớp tro bụi bên trên, Vinh Khô nhịn không được mà hé môi, lộ ra mạt cười nhàn nhạt nhưng lại chân thực.
Một người vốn dĩ đả chết tâm, lại một lần nữa có được hi vọng cùng khát vọng, đã thế. . . cứ vậy mà tóm lấy thứ hi vọng kia, tranh thủ để bản thân khát vọng thứ gì đó đi. . .
Còn sống, chung quy cũng phải có một phần ký thác.
• • •
Sau khi cho các đại thần lui ra, Hoàng đế lưu lại một mình Thân Văn Bân.
Để Thân Văn Bân tọa hạ rồi, Hoàng đế vẫn không hề mở miệng nói lời nào, chỉ khóa mi suy tư mông lung. Thân Văn Bân đợi một lúc, thấy Hoàng đế tựa như không có ý định mở miệng, có chút kềm chế không được “Phụ hoàng, nhi thần. . .”
Hoàng đế thản nhiên đảo mắt liếc y một cái “Thiếu kiên nhẫn như vậy, làm sao thành đại sự!”
Sắc mặt Thân Văn Bân cứng đờ, liền áp chế nôn nóng trong lòng xuống, thấp giọng đáp lời “Phụ hoàng giáo huấn rất phải, nhi thần chỉ là nông nóng.” dứt lời, y liền im lặng ở một bên chờ đợi, nhìn sắc mặt Hoàng đế vẫn bình tĩnh mà lật xem tấu chương.
Rút ra một điệp quyển tông7 , Hoàng đế đứng dậy bước đến trước mặt Thân Văn Bân, đối phương cũng vội vàng đứng lên.
“Những ngày không có mặt trẫm, chuyện trong triều toàn quyền ngươi phụ trách.” Hoàng đế cầm thứ trên tay đưa cho người nọ có chút giật mình, thanh âm băng lãnh “Kinh kỳ tam kỵ8 cùng Ngự lâm quân tùy ý ngươi điều phối, nếu có kẻ phạm thượng tác loạn. . . Cách sát vật luận9!”
Thân Văn Bân đột nhiên quỳ xuống đất, giọng nói nặng nề “Nhi thần không hiểu được!”
Hoàng đế sắc mặt lãnh túc, kéo Thân Văn Bân đứng dậy, xoay người trở lại tọa ỷ “Ngươi chỉ cần nghe theo mà làm” ánh mắt dừng lại trên người đối phương, lời nói không chút cảm tình “Chớ để cô phụ kỳ vọng của trẫm.”
“Nhưng mà Ngũ Hoàng đệ. . .”
“Chuyện Vinh Khô, sau này ngươi không cần bận tâm nữa!” Hoàng đế lạnh lùng ngắt lời Thân Văn Bân “Trẫm tự sẽ bảo hộ hắn chu toàn, còn ngươi, chỉ cần đừng làm trẫm thất vọng, giang sơn Đại Hạ tự nhiên sẽ thuộc về ngươi.”
Thân Văn Bân dần dần trấn định trở lại, sắc mặt có chút sầu khổ, mang theo vài phần không tình nguyện, cuối cùng đành vô lực mà nói “Nhi thần nhất định sẽ không khiến phụ hoàng thất vọng.”
Hoàng đế khẽ gật đầu, đạm thanh nói “Mấy thứ này ngươi trở về từ từ mà xem, có cái gì không rõ ràng, trước lúc trẫm xuất chinh cứ đến hỏi.”
“Phụ hoàng!” Thân Văn Bân có chút lo lắng, nhíu mi nói “Người thật sự muốn thân chinh? Nhưng mà quá nguy hiểm. . .”
“Ý trẫm đã quyết, không cần khuyên nữa. Lui xuống đi!” Hoàng đế lãnh đạm cất lời, không cho Thân Văn Bân cơ hội khuyên bảo nữa, cầm một quyển tấu chương lên bắt đầu phê duyệt.
• • •
Đang lúc nửa tỉnh nửa ngủ, Vinh Khô bỗngcảm giác một trận áp lực bức nhân. Không đợi hắn mở mắt ra, đã bị thân hình người nọ nặng nề áp trụ.
Tránh né hai lần, nhưng kẻ áp lên người hắn lực đạo thật sự lớn, cánh tay như thiết kiềm, quấn cả người hắn gắt gao đến mức vô pháp cử động.
Vinh Khô cũng chẳng làm việc hoài công nữa, nghiêng mặt tránh thoát đôi môi đang áp sát xuống, trầm mặc nằm đó.
“A, xem ra Vinh Khô có vẻ không thích đãi kiến cô a!” Thác Bạt Hoàn cắn vành tai hắn, thấp giọng cười “Mấy hôm nay, ở nơi này của cô so với hoàng cung nặng nề kia hẳn là hảo hơn chứ?” vừa nói, ngón tay không an phận mà lướt khắp người Vinh Khô “Chờ đánh trận xong, cô mang ngươi hồi đại mạc, ngươi nhất định sẽ càng thích hơn!”
Vinh Khô thủy chung bảo trì trầm mặc.
Thác Bạt Hoàn tự mình nói cười đến vui vẻ, hơn nửa ngày vẫn không có được hồi ứng của Vinh Khô, liền bắt đầu có chút bất duyệt, khẽ nắm lấy mái tóc của người nọ “Thế nào, nghĩ việc gì mà nghĩ đến xuất thần như thế?”
Nói xong, đột nhiên y kỳ dị nở nụ cười “Đừng bảo là ngươi còn đang trông ngóng phụ hoàng ngươi đến cứu ngươi? A, cô vậy mà suýt nữa đã quên. Vinh Khô. . .phụ hoàng ngươi thật đúng là yêu thương ngươi a, nghe nói hắn thống lĩnh mười vạn tinh binh, từ kinh xuất phát đến đây để cứu ngươi.”
_______________
1 Nguyệt lung hàn sa : Trăng bao trùm lên cát lạnh (chắc tả cảnh ở sa mạc)
2 Phiếu hãn : nhanh nhẹn lại gan dạ, túm lại từ này tả mọi, a nhầm tả anh hùng
3 Sưu quát lỗ lược : sưu quát = cướp đoạt; vơ vét; đục khoét; rúc rỉa / lỗ lược = bắt người cướp của; bắt cóc cướp giật
4 Tùy ngộ nhi an : thích ứng trong mọi tình cảnh; thoả mãn trong mọi tình cảnh; gặp sao yên vậy
5 Xuẩn xuẩn dục động : rục rịch; chộn rộn; rục rịch ngóc đầu dậy (từ này là nói bắt đậu không ở yên mà động đậy = =|| để rục rịch nghe nó thiếu mất từ dục động, mà để rục rịch ngóc đầu dậy nghe nó vô duyên quá thể)
6 Chí tại tất đắc : đã muốn tất sẽ làm được
7 Quyển tông : hồ sơ, tài liệu, này là cổ ngữ = =|| em nó không có can đảm tương hai chữ hồ sơ vào
8 Kinh kỳ tam kỵ : ba đạo kỵ binh ở kinh kỳ
9 Cách sát vật luận : giết chết không cần luận tội
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...