Edited by Bà Còm in Wattpad
Hành lang bên ngoài Ninh An Các lúc này đã là một mảnh hỗn loạn.
Lý di nương đầu tóc tán loạn, một bàn tay cầm chặt thanh chủy thủ chĩa thẳng vào ngực mình, thản nhiên không thèm để ý đến những nha hoàn bà tử đang cố gắng ngăn cản, một mặt uy hiếp các ngươi tới gần chút nữa ta liền chết cho các ngươi xem, một mặt lớn tiếng gào khóc than trời trách đất: "...!Trời cao chứng giám, ta là người luôn luôn an phận thủ thường, vì sao ông trời vẫn không muốn để ta được sống yên! Tam gia xưa nay tính tình hiếu thuận cầu tiến, chỉ từ khi có hai người ngoài vào phủ mới thông đồng hại Tam gia thất hồn lạc phách, vì thế mới làm ra rất nhiều sự tình không đứng đắn.
Ngay cả Nhị tiểu thư, ngày xưa lão tổ tông thương yêu nàng như tròng mắt, hiện giờ vì nghe người ngoài dị nghị mà muốn đuổi nàng về quê, con bé đã khóc đến ngất xỉu..."
Sở mụ mụ và Lại mụ mụ thấy Lý di nương càng nói càng quá đáng, vội vàng sai khiến bà tử bên cạnh đi lên muốn túm lấy ả, nhưng mấy bà tử đối mặt với chủy thủ sắc bén kia, tất cả đều không dám tùy tiện tiến lên, khiến hai ma ma cuống đến độ dậm chân.
Đúng lúc này, hai người nghe được sau lưng truyền đến một thanh âm lạnh lùng.
"Ngươi không ngại nói ra rõ ràng, là ai thông đồng Tam biểu huynh khiến hắn gây nên những sự việc trái khoáy, là ai nói xấu muốn đuổi Nhị tỷ tỷ về quê?"
Trước mắt bao người, Trương Kỳ đỡ tay Chương Hàm tiến lên, vẹt ra những nha hoàn và bà tử đang vòng trong vòng ngoài xem náo nhiệt.
Tuy là lần đầu tiên Trương Kỳ lên tiếng trong loại trường hợp này, nhưng nhờ nắm tay Chương Hàm thật chặt làm cô nàng cảm thấy như có một luồng dũng khí tràn ngập vào thân, khiến cô nàng có thể nói ra những lời xưa nay chưa từng bao giờ nghĩ tới mình có khả năng nói ra.
Lý di nương không dự đoán được Trương Kỳ và Chương Hàm lại hiện thân, sững sờ tại chỗ trong khoảng thời gian ngắn, nhưng lập tức lộ ra vẻ mặt oán hận, múa may chủy thủ the thé hét lên: "Có gì mà không dám nói, chính là hai người ngoài các ngươi tiến vào, lão tổ tông đối xử thiên vị với ngươi, thậm chí ngay cả nha đầu lai lịch không rõ kia..."
"Ngươi dám nói lại lần nữa?"
Trương Kỳ giận đến mức sắc mặt đỏ bừng, bật thốt lên một câu quở trách, thấy Lý di nương bị nghẹn họng sắc mặt có chút biến hóa, nàng cảm giác được Chương Hàm đang nắm chặt tay mình, bỗng nhiên càng có thêm lòng tin, lập tức cười lạnh nói: "Ta là ngoại tôn nữ của lão tổ tông, phụ huynh của Hàm muội muội là quan quân hiện giờ theo Triệu Vương ra chiến trường vì nước giết giặc, ngươi là cái thá gì mà cũng dám ở chỗ này 'chỉ cây dâu mắng cây hòe', còn cầm thứ đồ chơi kia gạt người, muốn hù dọa ai hả? Thật sự tìm chết thì chỉ cần một sợi dây thừng hay nuốt khối vàng là xong, có rất nhiều biện pháp tốt để chết cho nhanh gọn, cần gì phải đến nơi này la lối khóc lóc?"
"Ngươi...!ngươi dám nói ta la lối khóc lóc! Ta...!ta liều mạng với ngươi!"
Nhìn Lý di nương tức giận sắc mặt xanh mét, run run rẩy rẩy cầm chủy thủ hung hăng trừng mắt nhìn mình, lại chỉ cách mình có vài bước; nếu thật sự xông lên thì chủy thủ kia có lẽ thật sự sẽ đâm vào người mình, Trương Kỳ cảm thấy bắp chân run rẩy.
Nhưng thoáng nhìn ánh mắt cổ vũ của Chương Hàm bên cạnh, nhớ tới lúc trước khi Chương Hàm ở chùa Long Phúc quanh thân còn không có bất kỳ người nào có thể giúp đỡ, trong khi hiện giờ đám người của Sở mụ mụ và Lại mụ mụ nhất định sẽ không nhìn mình bị tổn thương, Trương Kỳ không khỏi hít một hơi thật sâu.
"Nếu ngươi muốn cho Tam ca và Nhị tỷ tỷ có một thân mẫu giả ngây giả dại hành hung giết người, vậy ngươi cứ tiếp tục gây náo loạn!" Trương Kỳ lại một lần nữa mạnh mẽ quát lớn một câu, thấy vẻ mặt Lý di nương đột nhiên biến đổi, Trương Kỳ nhàn nhạt nói, "Hiện giờ Tam ca tuy bị ngưng tước nhưng triều đình vẫn chưa phế đi tước vị Uy Ninh Hầu, có lẽ một ngày nào đó hắn còn có cơ hội được ban lại.
Nhưng hôm nay nếu vụ này lan truyền ra ngoài mới chân chính chặt đứt tiền đồ của Tam ca! Ngay cả Nhị tỷ tỷ, có một thân mẫu như ngươi thì danh môn thế gia nào dám cưới tỷ ấy? Rõ ràng chính bản thân ngươi đang đẩy bọn họ về hướng hố lửa!"
Hôm nay Lý di nương đánh cược thể diện tới đại náo một hồi chính là hy vọng Thái phu nhân có thể thu hồi mệnh lệnh đã ban ra; lúc nãy có rất nhiều người không dám tiến lên cản lại càng khiến tâm tư ả thêm kiên định.
Thế nhưng vị biểu tiểu thư theo lời đồn đãi là một đứa vô năng, lúc này chẳng những hiện thân mà còn liên tiếp nói ra câu nào cũng như nhát búa hung hăng nện vào tim ả.
Lý di nương rốt cuộc không cầm nổi chủy thủ kia nữa, đột nhiên buông lỏng tay, chủy thủ liền cứ thế "keng" một tiếng rơi xuống đất, kế tiếp cả người cũng lập tức xụi lơ.
Nhìn tình hình này, Sở mụ mụ và Lại mụ mụ đều thở phào nhẹ nhõm.
Sở mụ mụ lạnh giọng quát: "Tất cả đều là người chết rồi sao, còn không mau chóng 'hầu hạ' Lý di nương đứng lên!"
Mãi đến khi hai bên có người nắm chặt hai cánh tay dùng sức lôi ả từ trên mặt đất xốc dậy, Lý di nương mới phục hồi tinh thần, sửng sốt xong đột nhiên gào khóc: "Lão tổ tông, tỳ thiếp chỉ là hồ đồ nhất thời! Tỳ thiếp làm như vậy đều là vì Tam gia và Nhị tiểu thư, bọn họ quá oan uổng..."
"Lấp kín miệng nàng ta!"
Lúc nãy Lại mụ mụ cố kỵ Lý di nương thật sự lấy chủy thủ tự mình hại mình, vào lúc này hai ba bước chạy nhanh đến nhặt thanh chủy thủ rồi lập tức hô một tiếng.
Hai bà tử cuống quít móc ra khăn tay mạnh mẽ nhét vào miệng Lý di nương, Lại mụ mụ quay đầu liếc nhìn Sở mụ mụ một cái, thấy Sở mụ mụ hơi gật đầu liền phân phó: "Hầu hạ Lý di nương tìm một chỗ an tĩnh để hạ sốt, đợi lát nữa đưa về Đông phủ!"
Hai bà tử lôi Lý di nương đang liều mạng giãy giụa ra khỏi phạm vi Ninh An Các, Sở mụ mụ quét mắt liếc đám nha hoàn bà tử vây chung quanh, lạnh lùng nói: "Nhiệm vụ của mình không lo làm lại gom tới nơi này xem náo nhiệt, thật là quy củ tốt quá nhỉ! Tất cả đều cút trở về làm việc cho ta.
Nếu ta biết được ai dám ở sau lưng loạn ngôn nói bậy, đừng trách gia pháp vô tình!"
Các nha hoàn bà tử vây quanh lập tức tan tác như ong vỡ tổ.
Mãi đến lúc này, Trương Kỳ mới cảm thấy dũng khí trong người dần dần tiêu mất, mềm người dựa vào Chương Hàm.
Thấy Sở mụ mụ và Lại mụ mụ cùng nhau tiến đến hành lễ, nàng lắc đầu hứng thú rã rời nói: "Nơi này để lại cho hai vị mụ mụ xử trí, ta mệt mỏi rồi.
Muội muội, chúng ta trở về phòng thôi!"
Sở mụ mụ và Lại mụ mụ liếc nhau, nhìn theo hai tỷ muội chậm rãi trở về, Sở mụ mụ nhịn không được gật đầu khen: "Biểu tiểu thư về phủ lâu như vậy, mãi đến lúc này mới nhìn ra khí thế của Nhị cô thái thái năm đó."
"Đúng vậy, 'tượng đất còn có ba phần tính nóng', nếu không phải biểu tiểu thư từ nhỏ sức khỏe không tốt, thi thư lễ nghi cũng chưa học được cho xong, tính tình đâu đến mức khi thì cao ngạo khi thì mềm mại." Lại mụ mụ cũng phụ họa một câu rồi mỉm cười nhận xét, "Tuy hôm nay xảy ra vụ này quấy nhiễu Thái phu nhân, nhưng nghe được biểu tiểu thư một phen biểu hiện, nhất định Thái phu nhân sẽ cao hứng."
Thật đúng như Sở mụ mụ và Lại mụ mụ sau lưng nghị luận, khi Thái phu nhân nghe Bạch Chỉ bẩm báo toàn bộ tình hình bên ngoài, tuy vừa mới phục hồi cảm xúc sau một phen bạo nộ, nhưng trên mặt vẫn lộ ra nụ cười kinh hỉ.
Bà vẫn luôn cảm thấy tính tình Trương Du có chút quái gở, trước mặt người khác luôn khép mình câm như hến tạo ra cảm giác cao ngạo, nhưng một lần ở trước mặt bà đã đau khổ tường trần cõi lòng không muốn làm Vương phi, lần này lại ở trước mặt mọi người thu phục được Lý di nương la lối khóc lóc, đủ có thể thấy ngoại tôn nữ này không phải không có khí thế, chỉ là thỉnh thoảng mới biểu hiện ra ngoài đấy thôi.
Đối lập với Trương Du, trong trận đại náo vừa rồi cả hai thiên kim đại tiểu thư của Hầu phủ Cố Trừ Cố Ngọc đều không ra mặt, Thái phu nhân không khỏi thở dài một hơi thật sâu.
"Ai cũng cho rằng gia phong Cố gia nghiêm cẩn, chuyện này nói ra quả thực khiến người cười rụng răng!"
Chờ đến khi Sở mụ mụ và Lại mụ mụ xử trí xong hết thảy trở về bẩm báo, Thái phu nhân liền phân phó: "Đi đem khối đá Điền hoàng thạch lúc xưa Hoàng Hậu nương nương ban thưởng đưa đến tiệm, khắc lên bốn chữ 'Vinh Hoa Phú Quý' làm quà cho Du nhi!"
(Điền hoàng thạch: là loại đá được tạo thành trong môi trường đất ruộng thuộc tỉnh Phúc Kiến, trải qua một quá trình cả mấy trăm năm mới hình thành, vì thế loại đá này rất hiếm, được coi là quý hơn vàng.
Đá trong suốt như mật ong đông đặc, rất ấm, ẩm mịn và có màu vàng hấp dẫn.
Kể từ thời nhà Minh, đá này được xếp vào bốn loại đá quý nhất để làm con dấu cho vua nên còn được gọi là Thiên Hoàng thạch)
Hai vị ma ma đều biết khối Điền hoàng thạch kia chính là tiên Hoàng Hậu ban cho Thái phu nhân làm con dấu, chỉ là Thái phu nhân cực kỳ yêu thích không nỡ khắc chữ lên, vẫn luôn coi như trân bảo để trong tráp đặt bên gối, ai ngờ hiện giờ lại quyết ý tặng đi.
Tính tình Thái phu nhân xưa nay luôn 'nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy', ai cũng không dám tùy tiện khuyên bảo, chỉ thấu hiểu mà xu nịnh vài câu rồi lui xuống an bài.
Tuy hai ma ma không nhiều miệng nhưng rốt cuộc trong phòng vẫn còn có người khác, chờ tới chạng vạng thì việc này liền truyền khắp hai phủ của Cố gia.
Bà Còm edit, đăng tại Wattpad
Mấy hôm nay bệnh tình của Hồ phu nhân đã thoáng chuyển biến tốt đẹp hơn chút.
Đột nhiên nghe được nữ nhi ở trong phòng chăm sóc mình một lát thì Lý di nương liền chạy đến Ninh An Các của Thái phu nhân gây náo loạn, sau khi bị một phen hết hồn, Hồ phu nhân không khỏi đưa ánh mắt về hướng Cố Trừ, bỗng dưng mở miệng hỏi: "Vì sao làm vậy?"
Cố Chấn tên bại gia tử đã bị đuổi về quê, hiện giờ đám hạ nhân trong phủ không ai còn dám nịnh bợ đôi mẫu nữ kia, nếu không được Cố Trừ ngầm đồng ý thì đâu có ai dám thả Lý di nương ra ngoài!
Cố Trừ rũ xuống mí mắt, hồi lâu mới nhẹ giọng nói: "Con chỉ không muốn nhìn thấy bọn họ! Nếu lão tổ tông đã muốn đuổi đi Cố Phất thì sẵn dịp đuổi luôn kẻ làm nương kia một thể, như thế chúng ta có thể sống được một thời gian yên ổn!"
"Con...!thật ngu xuẩn, con cho rằng Thái phu nhân sẽ không biết màn tính kế vặt này của con?"
"Vậy lúc trước nương làm những chuyện đó, ngài cho rằng lão tổ tông sẽ không có một chút phát hiện nào?" Cố Trừ đột nhiên ngẩng đầu hỏi lại một câu, thấy Hồ phu nhân lập tức ngây ngốc tại chỗ, nàng mới duỗi tay qua cầm thật chặt tay mẫu thân, nghiêm túc nói, "Những chuyện nương hy vọng con đạt được thì con sẽ tận lực đi làm.
Chỉ là, con không muốn tiếp tục nhìn thấy những kẻ chướng mắt kia, một ngày cũng không muốn! Nếu không phải bọn họ ở trong nhà này, nương sẽ không bệnh thành bộ dáng này!".
Truyện Kiếm Hiệp
"Trừ nhi..." Hồ phu nhân sững sờ nhìn nữ nhi kiên quyết một cách dị thường, hốc mắt bỗng dưng đong đầy những giọt lệ.
Sau khi Vương phu nhân mang theo đám người Triệu mụ mụ hồi phủ, biết được đã xảy ra một sự kiện như vậy, Thái phu nhân còn đem khối Điền hoàng thạch tiên Hoàng Hậu ban thưởng đưa đi khắc chữ để trao cho Trương Du, bà không khỏi sầm mặt xuống.
Sau khi thỉnh an Thái phu nhân xong trở về Duyệt Tâm Trai, Vương phu nhân liền gọi Cố Ngọc vào phòng.
"Khi đó vì sao con không ra mặt?"
Cố Ngọc tức khắc có chút ngượng ngùng: "Lúc đó Lý di nương nổi điên đến mức cầm thanh chủy thủy xông loạn, con chỉ sợ ả ta lỡ tay..."
"Con đường đường là đại tiểu thư của Võ Ninh Hầu, loại sự tình này đã náo động tới trước mặt lão tổ tông, thế mà lại để một ngoại nhân ra mặt đàn áp xuống?"
Vương phu nhân đột nhiên đề cao thanh âm, thấy Cố Ngọc chán nản cúi đầu, bà chỉ cảm thấy muốn bao nhiêu hối hận đã có bấy nhiêu.
'Băng dày ba thước, không phải chỉ vì một ngày lạnh', muốn trông cậy chỉ bằng một phen dạy dỗ là có thể đánh thức nữ nhi, bà quả nhiên là đánh giá sự tình quá mức đơn giản!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...