Vinh Hoa Phú Quý Phủ Thiên


Edited by Bà Còm in Wattpad
Tiểu Vi thị đột nhiên vọt ra khiến Triệu Vương Phi và Công chúa Gia Hưng đều cảm thấy ngoài ý muốn.

Chương Hàm liếc mắt nhìn bàn tay đang nắm lấy cánh tay mình, không lộ thanh sắc chỉ lặng lẽ tránh thoát, lúc này mới mỉm cười đứng dậy thi lễ: “Thái Bình Hầu Thế tử phu nhân.”
Trí nhớ nàng rất tốt, bất kỳ nhân vật nào Công chúa Gia Hưng nhắc qua với nàng thì nàng đều nhớ rõ không sai chút nào, càng đừng nói trước đó Công chúa Gia Hưng đặc biệt nhấn mạnh vị Thái Bình Hầu Thế tử phu nhân này là muội muội ruột của Tần Vương phi.

Thái độ kính cẩn nhưng lãnh đạm của Chương Hàm làm tiểu Vi thị nghẹn họng, nhíu mày một chút rồi lại nở nụ cười.

“Ngươi cũng thiệt là, cô nương tuổi còn trẻ đến những yến hội này càng nên gặp người nhiều hơn, thế mới có thể tăng thêm kiến thức hiểu chút chuyện đời.

Hơn nữa, các cô nương tụ tập chung với nhau luôn nói về đề tài ngày thường thích nghe ngóng, nếu hợp ý lẫn nhau cũng có thể kết thêm được vài khuê mật không phải sao?” Một tràng dài nói ra nghe rất hợp tình hợp lý, nếu tiểu Vi thị không phải là muội muội ruột thịt của Tần Vương phi Vi thị, có lẽ Chương Hàm sẽ cảm kích đối phương có ý tốt nhắc nhở, nhưng lời nói từ miệng tiểu Vi thị thốt ra, nàng đâu thể nào tin đó là thật?
Thấy Triệu Vương Phi và Công chúa Gia Hưng cũng chưa có ý kiến, Chương Hàm không kiêu ngạo không siểm nịnh đáp: “Đa tạ ý tốt của Thái Bình Hầu Thế tử phu nhân.

Chỉ là dưỡng mẫu vừa qua đời mới mấy tháng, tiểu nữ sớm nguyện giữ đạo hiếu một năm vì dưỡng mẫu, yến tiệc này vốn dĩ không nên tới.

Các vị tiểu thư hiếm khi có dịp được ra giải sầu, nếu tiểu nữ tùy tiện thêm vào, đột nhiên có người ít khi nói cười sẽ khiến người khác không thú vị, nhưng nếu cười đùa vui vẻ thì làm trái với hiếu đạo, nên tiểu nữ mới ở chỗ này làm bạn với Công chúa.”
Chương Hàm chẳng những đem đạo lý nói ra một cách chặt chẽ không lọt một giọt nước, hơn nữa ngầm chỉ điểm hôm nay Tần Vương phi mời mình tới đây thật không hợp tình hợp lý.


Tiểu Vi thị vốn muốn mượn cơ hội này kéo Chương Hàm ra một bên dò xét để giải tỏa một chút nghi vấn, đồng thời thăm dò xem tính tình của cô nương này thế nào, hiện giờ bị từ chối dứt khoát như vậy, trên mặt không khỏi toát ra vài phần không hài lòng.

Nhưng khổ nỗi hiện giờ đang ở ngay trước mặt Triệu Vương Phi và Công chúa Gia Hưng, tiểu Vị thị có tức đầy bụng cũng phải cố nén, chỉ có thể nặn ra nụ cười nói mát: “Xem ra là ta đã xen vào chuyện người khác rồi!”
Công chúa Gia Hưng không thích Tần Vương phi Vi thị, tất nhiên cũng chẳng có hảo cảm gì với tiểu Vi thị, chứng kiến nàng ta bị quê mặt cảm thấy rất thống khoái, nghe vậy liền cười như không cười nói: “Lời này của Thái Bình Hầu Thế tử phu nhân thật có ý tứ.

Vừa rồi ngươi nhất định muốn lôi Hàm muội muội đi, không thèm để ý ta và Tam tẩu đang nói chuyện với nàng.

Chẳng lẽ vì nàng là một cô nương nên phải tụ tập với đám đại tiểu thư kia, không nên làm bạn với ta và Tam tẩu là phụ nhân đã kết hôn?”
“Công chúa nói đùa, thần phụ đâu bao giờ có ý như vậy...!Ôi trời, bên kia Vương phi vẫy tay kêu rồi, để thần phụ đi xem có chuyện gì!” tiểu Vi thị biết Công chúa Gia Hưng xưa nay tính tình thẳng thắn, sợ nếu cứ ngốc ở đây lại gặp phải quở trách gì đó, bèn cười gượng vài tiếng rồi lập tức tìm cớ chuồn mất.

Nàng ta vừa đi, Triệu Vương Phi mỉm cười chọc Công chúa Gia Hưng: "Thập nhị nương, muội vẫn là tính nết này, vừa thấy người không vừa mắt liền tung ra lời nói cứ như phóng dao nhỏ.”
"Muội có sao? Hơn nữa đâu cần nàng ta giả tốt bụng, vừa rồi không phải Tam tẩu đang hỏi chuyện Hàm muội muội? Người ta không muốn đi xem náo nhiệt, nàng ta lại cứ nhất định phải lôi kéo, đâu có đạo lý nào kỳ cục như vậy.”
Triệu Vương Phi cũng quen với tính tình này của Công chúa Gia Hưng, chỉ cười lắc lắc đầu.

Thấy Chương Hàm bưng một hộp điểm tâm lại mời, đúng là mấy món điểm tâm mới vừa rồi bà nhấm nháp, Triệu Vương Phi mỉm cười gật đầu tiếp nhận, lại không nói gì khác.

Công chúa Gia Hưng vẫn luôn quấn lấy Triệu Vương Phi hỏi về phong cảnh nhân tình ở phía Bắc, bà kiên nhẫn giải thích từng chút một.


Mỗi khi thoáng nhìn Chương Hàm ngồi yên một chỗ, an tĩnh đến mức dường như không hề để ý không ai nói chuyện với mình, Triệu Vương Phi nhớ tới lúc xưa khi chưa xuất giá có gặp qua Cố phu nhân vài lần, thực sự kinh ngạc một người ngạo khí thích khoe khoang như vậy lại dạy dỗ ra một dưỡng nữ an tĩnh ổn trọng đến thế.

Triệu Vương Phi lại nhìn lướt qua hàng tịch mai nở rộ bên ngoài, trong lòng đột nhiên sinh ra một ý niệm -- -- Trong bầu không khí ầm ĩ náo động như vậy, vị cô nương trẻ tuổi nhẹ nhàng kia thật giống như một gốc tịch mai, dưới trời đông giá rét vẫn lặng lẽ nở rộ những đóa hoa thanh nhã.
Mong được ủng hộ ở nhà bacom2, wA.ttp.Ad
Chương Hàm ngồi ở chỗ đó nhưng tâm tình đã sớm bay đến chín tầng mây.

Khi thì nghĩ tới không biết hiện giờ Trương Kỳ đang ở nhà làm cái gì, khi thì lo lắng về vụ cha huynh được điều đến nơi mới không biết có mau hòa nhập được với các đồng liêu hay không, khi thì hồi hộp không biết người Triệu Phá Quân phái đi có thành công cứu ra mẫu thân và đệ đệ...!Mãi đến khi nghe được một tiếng gọi lí nhí bên cạnh, nàng mới ngẩng đầu lên.

Đứng bên người chính là một nha hoàn cụp mi rũ mắt dị thường cung kính, trong tay nâng một khay trà, nhưng khi nàng tiếp nhận chén trà, nha hoàn kia lại nhanh chóng nhét vào tay nàng một viên giấy vo tròn rồi nhỏ giọng thì thầm: “Chương cô nương, có một vị Triệu Bách hộ đi theo Triệu Vương Phi muốn truyền lời, nói rằng có sự tình cấp tốc cần gặp cô nương để báo, xin cô nương đi một chuyến đến cửa sau của Vương phủ.

Đây là bản đồ hướng dẫn đường đi tới đó.”
Nha hoàn kia nói xong liền muốn xoay người rời đi, Chương Hàm liếc một cái về phía Công chúa Gia Hưng chắc vừa nghe được chuyện gì thú vị đang ngã vào lòng Triệu Vương Phi cười ngặt nghẽo, đột nhiên đưa tay chộp lấy cổ tay nha hoàn kia, ngay sau đó lôi xềnh xệch đứa nha hoàn mặt mày kinh hãi tới trước mặt Triệu Vương Phi.

Nhìn thấy vậy, Triệu Vương Phi vô cùng kinh ngạc, Công chúa Gia Hưng cũng vội vàng ngồi thẳng người lên hỏi: “Hàm muội muội, đây là...”
Chương Hàm liếc xéo nha hoàn kia, thấy vẻ mặt nha đầu xanh mét liền thoải mái hào phóng đưa viên giấy vo tròn kia cho Triệu Vương Phi, lại không hề buông tay nha hoàn, cứ thế mà thuật lại từng câu từng chữ những lời nha hoàn kia mới nói: “Triệu Vương Phi minh giám, tiểu nữ và Triệu đại ca lúc trước tuy gặp qua mấy lần nhưng đều là quang minh lỗi lạc.


Huống hồ tuy tiểu nữ ở tại Cố gia nhưng Thái phu nhân đã cho phép -- nếu có việc gì thì có thể đi gặp cha huynh và Triệu đại ca bất cứ lúc nào.

Triệu đại ca xưa nay rất ổn trọng, nếu tin tức này thật là huynh ấy truyền vào, đó chính là huynh ấy hành sự không thoả đáng; nhưng nếu không phải do huynh ấy truyền vào...”
Cho dù Chương Hàm không tiếp tục nói hết câu nhưng hàng mày của Triệu Vương Phi đã gắt gao nhíu lại, ánh mắt cũng toát ra vài phần lạnh lẽo sắc bén.

Dưới ánh mắt soi mói của bà, nha đầu rốt cuộc chịu không nổi, hai đầu gối liền khuỵu xuống khóc nức nở nói: “Nô tỳ chỉ nhận được tin do một gã sai vặt truyền tới, nói là Triệu Bách hộ đi theo Triệu Vương Phi nhắn cho hắn.

Vì thế chỉ truyền lại cho Chương cô nương y nguyên những gì được nhờ cùng với tờ giấy kia, ngoài ra cái gì cũng không biết.”
Triệu Vương Phi nhìn chằm chằm nha đầu kia một hồi lâu, sau đó mới từ từ mở viên giấy trong tay ra, thấy rõ ràng phía trên phác họa ra toàn bộ bố cục bên trong của phủ Tần Vương, cuối cùng ở một chỗ đánh dấu là cửa sau, khóe miệng Triệu Vương Phi nhếch lên, chợt duỗi tay vẫy tới hai ma ma đứng hầu xa xa, phân phó cho một người: “Ngươi đi tìm một chút xem Tần Vương phi ở nơi nào, thỉnh Vương phi lại đây nói ta có việc cần gặp.” Thấy người đáp ứng một tiếng đi rồi, Triệu Vương Phi mới dặn dò người kia: “Đi đến trước cổng nhìn một cái, xem Triệu Bách hộ hôm nay theo ta tới đây ở đâu, bảo hắn ở nhị môn chờ lệnh.”
Mắt thấy hai ma ma đều đi, nha đầu kia quỳ gối chỗ đó run như cầy sấy, Triệu Vương Phi nhàn nhạt nói: “Gã sai vặt truyền tin cho ngươi chắc ngươi phải nhận ra.

Chờ lát nữa Vương phi các ngươi tới, nếu ngươi nói không ra căn nguyên của sự việc thì hậu quả như thế nào chính ngươi nên biết.”
Ngay lúc này, Công chúa Gia Hưng cũng đã nếm ra vài phần tư vị.

Lúc xưa trong cung có Hoàng Hậu nhìn rõ mọi việc, hiện tại Cố Thục Phi cũng là người vô cùng khôn khéo, thế mà vẫn không thể ngăn chặn toàn bộ những vụ tính kế quỷ quyệt kiểu như vậy.

Ngay cả trong phủ Công chúa, nàng và Cố Trấn 'phu xướng phụ tùy' mà cũng không tránh khỏi có tiểu nhân quấy phá, dùng đủ loại thủ đoạn khiến người khó lòng phòng bị.

Vì thế, nàng hung hăng trừng mắt lườm nha đầu kia, nhịn không được hừ lạnh một tiếng: “Có hậu quả gì? Nhị tẩu xưa nay trọng nhất sĩ diện, nếu biết việc này thì một nha hoàn làm sao có kết cục tốt!”
Chương Hàm thấy nha hoàn kia mặt xám như tro tàn, đột nhiên bộp bộp bộp dùng sức dập đầu, nàng liền trầm giọng quát: “Vị tỷ tỷ này, nếu ngươi không muốn bày ra cho tất cả mọi người người đều biết, vậy thì ngừng nghỉ chút đi!” Triệu Vương Phi thấy đã có người chú ý tới động tĩnh bên này, đang muốn quát bảo ngưng lại thì nghe Chương Hàm nói thế, bà liền gật đầu khen ngợi.


Một hồi lâu, Tần Vương phi dẫn theo ma ma Triệu Vương Phi sai đi tìm người, mặt mày kinh ngạc lại đây.

Vừa thấy bên này một nha đầu trong phủ đang quỳ dưới đất, trên trán vừa xanh vừa tím bèn hiểu lầm là nha hoàn đắc tội Triệu Vương Phi, có chút bực bội nói: “Có chuyện gì thế, là hạ nhân không biết cách hầu hạ đắc tội Tam đệ muội và Thập nhị nương à?”
“Không phải đắc tội ta.” Triệu Vương Phi tiện tay đưa tờ giấy đang cầm cho Tần Vương phi, thấy Vi thị tiếp nhận rồi cau mày ý hỏi, bà nhàn nhạt giải thích, “Là nha đầu này giao tờ giấy đó vào tay Chương cô nương, nói cái gì mà Triệu Bách hộ theo ta tới đây nhờ đưa tới, bảo có sự tình cấp tốc cần thương lượng, mời Chương cô nương theo bản đồ trên tờ giấy đi đến cửa sau.”
Tần Vương phi nghe vậy sửng sốt, vốn định nói chuyện này đâu có liên quan gì tới ta, nhưng chờ thấy rõ ràng tờ giấy kia vẽ ra bố cục Vương phủ của nhà mình, ánh mắt Vi thị lập tức lập loè.

Triệu Vương Phi khẽ cười nói: “Trong kinh thành Vương phủ của các nhà đều do Công Bộ giám định xây cất, không giống với Vương phủ ở đất phong mỗi nhà một kiểu, ngược lại bố cục các Vương phủ trong kinh thành không khác gì nhau.

Ta không nhớ rõ, cửa sau của Tần Vương phủ từ khi nào lại đổi thành một vị trí kỳ quái như vậy? Nơi được gọi là cửa sau, còn không phải cũng cùng chỗ với thư phòng trong hậu viện hay sao?”
Thư phòng trong hậu viện!
Chương Hàm nghe vậy hít hà một hơi, thầm nghĩ may mắn bản thân không hề lâm cảnh "quan tâm quá sẽ bị loạn", nếu không cứ ngỡ Triệu Phá Quân có tin tức của mẫu thân và đệ đệ nóng lòng muốn tìm mình thương lượng, tùy tiện đi theo bản đồ tìm đến "điểm hẹn", vậy thế nào cũng phải dính vào một tai họa ngập trời!
Sắc mặt Công chúa Gia Hưng đột nhiên lạnh hơn vài phần, nhịn không được mỉa mai: “Tam tẩu, thứ này phải tra cho thật kỹ.”
Vừa rồi, tiểu Vi thị mới quay lại giận dữ mắng Chương Hàm dầu muối không ăn, Tần Vương phi cũng không thèm để trong lòng, thầm nghĩ cùng lắm chỉ là một dân nữ bé nhỏ không đáng kể, sau này vận mệnh chẳng phải cũng đành để mặc người bài bố, nhưng trăm triệu lần không ngờ bỗng dưng lại xảy ra chuyện như vậy trong phủ của mình.

Nếu thật sự thành công cũng liền thôi, khổ nỗi ngay cả nhân chứng và vật chứng đều đưa vào trong tay Triệu Vương Phi! Chuyện đi tới mức này, Vi thị chỉ có thể cố gắng cười cười lấp liếm: “Có lẽ là người này trong tình thế cấp bách đã vẽ sai rồi? Nhị đệ muội không đi tìm hỏi hộ vệ kia sao?”
Đúng lúc một ma ma khác được giao nhiệm vụ ra ngoài cũng đã vội vàng quay lại, thi lễ thật sâu với các vị quý nhân rồi bẩm báo: “Vương phi, nô tỳ phụng mệnh đi nhị môn hỏi thăm, Triệu Bách hộ đang tụ tập với các hộ vệ quanh phượng kiệu, xung quanh còn có rất nhiều hộ vệ của Vương phi và Công chúa khác.

Bao nhiêu người đều có thể làm chứng, Triệu Bách hộ chưa từng rời khỏi vị trí một bước nào.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui