Ngôi viện ở tận cùng của Tây lộ trong phủ Triệu Vương vốn không có tên.
Xét cho cùng, Triệu Vương là một hùng binh trên chiến trường, nhưng đối với mấy vụ văn thơ thì không có bao lớn hứng thú, cứ xem ba chữ Bạch Hổ đường của chính sảnh trong vương phủ là có thể nhìn ra manh mối.
Trần Thiện Chiêu thì tất nhiên yêu sách thành si, nhưng không có thói quen bạ đâu cũng thích đặt ba cái tên phong nhã như đám văn nhân mặc khách.
Vì thế trong toàn bộ vương phủ, ngoại trừ những đình đài lầu các ngay trung tâm, còn lại hơn phân nửa đều không có tên.
Nhưng sau khi vào cửa tối hôm qua, Vương Lăng đặt tên cho ngôi viện của tân phòng ngay lập tức, sáng sớm đã sai người đi làm tấm biển.
Uyển Bình Quận vương Trần Thiện Duệ vô cùng hài lòng với ba chữ Bằng Dực quán, biết Trần Thiện Chiêu và Chương Hàm tất nhiên không can thiệp vào chuyện này nên cho phép hành động của thê tử.
Sau khi trở về từ Bạch Hổ đường, Trần Thiện Duệ hứng chí bèn nói muốn đến Diễn Võ Trường luyện kiếm, Vương Lăng mỉm cười tiễn bước.
Khi quay vào phòng nhìn tráp đựng đối bài đặt trên bàn, vẻ mặt cô nàng bất giác lộ ra vài nét suy tư.
Nha hoàn Dao Quang đứng bên cạnh thấy vậy bèn cười nịnh nọt: “Đại tiểu thư, may mắn vị Thế tử phi kia đang mang thai, nếu không nghe nói Triệu Vương điện hạ đích thân giao quyền quản lý nội vụ vương phủ cho vị kia, chắc chắn ngài không tiện nhúng tay, hiện giờ lại danh chính ngôn thuận.
Hôm nay khéo léo lấy được đối bài vào tay, trong vòng mấy tháng, chỉ cần ngài dùng chút thủ đoạn thì toàn bộ vương phủ chẳng phải sẽ coi ngài như Thiên Lôi sai đâu đánh đó? Mặc kệ vị kia hiện giờ đắc ý, chuyện mang thai vẫn có rất nhiều rủi ro, còn không biết đứa bé có thể bình an chào đời hay không...”
Nha hoàn Dao Quang còn chưa nói xong thì đột nhiên thấy Vương Lăng quay lại giáng cho một cái tát thật mạnh.
Nó gần như chưa kịp phản ứng thì trên má nghe một cái bốp, lảo đảo bật lui về phía sau vài bước bèn bất chấp trên mặt nóng rát đau đớn, cuống quít quỳ xuống liên tục dập đầu: “Nô tỳ nói sai, nô tỳ đáng chết!”
“Niệm tình ngươi lần đầu tiên phạm phải, một cái tát này cho ngươi khắc vào trí nhớ.
Nếu còn lần sau thì không may mắn như vậy!” Vương Lăng mày liễu dựng ngược, nhìn sang hai nha hoàn khác đang đứng im như ve sầu mùa đông răn dạy, “Tất cả đều nhớ kỹ cho ta, hiện giờ đây là phủ Triệu Vương chứ không phải phủ Định Viễn Hầu, nếu bất kỳ ai đám nói năng lung tung chỉ trích Thế tử hoặc Thế tử phi, vương phủ có gia pháp gì thì sẽ thi hành gia pháp đó! Còn nữa, phải nhớ bỏ đi ba chữ 'đại tiểu thư', từ nay về sau, ta chỉ là Uyển Bình Quận Vương phi mà thôi.”
“Nô tỳ nhớ kỹ.”
“Vậy cút hết đi!” Thấy ba nha hoàn nơm nớp lo sợ lui ra, Vương Lăng mới ngồi xuống nhuyễn tháp, thấy hai ma ma hồi môn một người bưng trà một người bưng nước rón rén lại gần không dám thở mạnh một tiếng, nàng bực bội nói: “Sau này các ngươi nhớ phải quản giáo ba đứa nó thật đàng hoàng.
Cha cũng kỳ, bọn Toàn Cơ ta đã dùng quen thì giữ lại hết trong phủ, nhất định muốn ta mang theo ba đứa không biết trời cao đất dày nhập vương phủ! Cha đâu phải không biết vương phủ không thể so với chỗ khác, phía trên tuy không có cữu cô, nhưng ta vẫn còn bị đè nặng bởi vị Đại tẩu ngay cả Hoàng Thượng cũng phải khen ngợi kìa!”
Biết Vương Lăng đang nói đến vị Thế tử phi Chương Hàm, Võ mụ mụ bèn cười giả lả, bưng hộp mứt hoa quả đưa tới trước mặt Vương Lăng rồi khuyên: “Quận vương phi đừng oán trách Hầu gia, bọn Toàn Cơ tuy là tốt, lại từ nhỏ theo ngài học võ nghệ, nhưng bọn họ đều là bé gái mồ côi của cựu quân nhân được gởi nuôi ở Hầu phủ, không phải thân phận nô tịch, đưa theo làm của hồi môn sẽ không hợp tình hợp lý.
Hôn sự này được định ra quá hấp tấp, hơn nửa năm chỉ có thể dạy dỗ ba đứa nó đến thế mà thôi, sau này nô tỳ và Lâm mụ mụ nhất định nghiêm giáo thêm.”
“Quận vương phi, Võ mụ mụ nói đúng đấy ạ, đây chỉ là chuyện nhỏ.” Lâm mụ mụ cười lấy một cái gối kê dưới lưng cho Vương Lăng rồi mới không nhanh không chậm nói tiếp: “Còn phần Thế tử phi ngài vừa nhắc đến, hôm nay nô tỳ đứng ngoài quan sát, cảm thấy Thế tử phi không giống bên ngoài đồn đãi một mực ôm quyền, bằng không sẽ đâu thoải mái giao đối bài ra ngay.
Hơn nữa, coi bộ tính tình Thế tử gia rất tốt, nghe nói trước đây khi đưa sính lễ, cũng là Thế tử dốc hết sức để khiến sính lễ của Quận vương gia không khác gì mấy so với sính lễ của Thế tử.”
“Thế tử gia xác thật dễ ở chung, nhưng Thế tử phi chưa chắc không muốn ôm quyền, chỉ là làm ra vẻ hào phóng mà thôi.” Võ mụ mụ không đồng ý với Lâm mụ mụ, ngừng lại một chút rồi lo lắng sốt ruột nói: “Thế tử phi xuất thân tầm thường, gả vào liền được Triệu Vương điện hạ tin cậy như vậy, trực tiếp ủy thác nội vụ vương phủ, sau đó còn được Hoàng Thượng khen ngợi, quan hệ với hậu phi tông thất cũng rất tốt, mới vừa vào cửa mấy tháng mà đã khám ra có tin vui! Hiện giờ Quận vương phi tiếp nhận nội vụ, nhưng rốt cuộc danh không chính ngôn không thuận, khi Thế tử phi sinh hạ xong thì vẫn phải giao trả trở về.
Huống hồ trước đó Thế tử phi đã ra tay khiến trên dưới đều khâm phục, nếu Quận vương phi vẫn tiếp tục dựa theo quy củ của Thế tử phi mà làm thì lộ ra bản thân mình yếu kém; nếu biến đổi những quy củ đó, lỡ như có người đi đến trước mặt Thế tử phi tả oán...”
“Ngươi không phải muốn nói ta nên lấy lòng cả hai bên đấy chứ?”
Vương Lăng không kiên nhẫn ngắt lời Võ mụ mụ, thấy bà ta và Lâm mụ mụ đều khoanh tay không lên tiếng, nàng tức khắc cười khẩy: “Ta đâu phải thật sự muốn tranh quyền với cô ấy, nếu không phải Quận vương gia nói nên chia sẻ với Đại ca Đại tẩu để cô ấy có thể bình an sinh hạ đứa bé, ta còn lười đi quản mấy vụ này.
Các ngươi càng nói như vậy, ta càng muốn chọn mấy thứ có thể sửa trị mà ra tay dứt khoát! Chỉ cần ta xử sự công bằng, ngược lại ta muốn xem ai đi đến chỗ cô ấy tả oán, hạng người gian xảo như vậy nhân lúc còn sớm cứ đuổi hết, vậy thì vương phủ mới có thể sạch sẽ!” Hãy chịu khó vào ɯattραd thăm nhà bà còm nhé.
Chương Hàm vừa trở lại trong phòng, cầm muỗng bạc khuấy chén chè tổ yến nấm tuyết mới được đưa tới, nàng không ăn mà chỉ ngồi thừ người như suy tư gì.
Chợt phát giác trước mặt có một bàn tay đang đưa lên đưa xuống, nàng không cần ngẩng đầu cũng biết là Trần Thiện Chiêu phá rối, lập tức gắt nhẹ: “Chàng lại làm gì thế?”
“Sau khi Tứ đệ và Tứ đệ muội lại mặt, ta phải đi kho Cổ kim thông tập bận việc mấy ngày rồi.” Trần Thiện Chiêu thấy người hầu hạ trong phòng rón ra rón rén lui xuống, trong lòng mừng thầm khả năng xem mặt đoán ý của bọn họ càng ngày càng chuẩn, lập tức nắm tay Chương Hàm ngồi sát gần nàng, nhẹ giọng nói: “Thập thất thúc cứ mười ngày được nghỉ một ngày, còn ta thì nhờ nàng có thai nên cứ năm ngày nghỉ một, thật ra một tháng chỉ có nửa tháng ở đàng kia.
Nếu còn tiếp tục nghỉ nữa thì danh hiệu con mọt sách của ta phải nhường cho người khác rồi.
Huống chi hiện giờ nàng có thêm Tứ đệ muội giúp đỡ, ta không thể không đi điểm danh nhiều hơn.”
“Đi thì cứ đi, còn nhiều lời như vậy!” Chương Hàm đơn giản dựa vào cánh tay Trần Thiện Chiêu, khẽ cười nói: “Dù sao chuyện trong phủ đã có người tiếp nhận, em chỉ ăn no rồi ngủ, ngủ đã rồi ăn, chàng có gì cần lo lắng?”
“Hiền thê đại nhân quả nhiên rộng lượng!” Trần Thiện Chiêu nhịn không được vươn tay nhẹ nhàng nhéo nhéo chóp mũi Chương Hàm, đến khi bị nàng bực mình đập tay xuống, anh chàng mới cười ha hả nói: “Chẳng lẽ nàng không lo lắng người khác đoạt quyền quản gia à?”
“Quản sự của ba cửa hàng ở phố Tam Sơn phố Kỳ Vọng và phố Đại Trung đều là người mới được tiến cử, lại có Tiền chưởng quầy và Kim chưởng quầy đi kiểm toán định kỳ, chuyện này Tứ đệ muội sẽ không dễ dàng nhúng tay.
Ngoài ra, mấy cánh tay thân tín của chàng chắc hẳn Tứ đệ sẽ nói cho cô nàng, phu thê Hạ gia là thân tín của phụ vương nên cô nàng càng không đụng vào.
Mọi người đều truyền tai cho nhau Triệu Tứ gia là thân tín của em, nếu cô nàng vẫn tùy tiện ra tay thì không còn là người xuất thân từ phủ Định Viễn Hầu nổi tiếng mưu trí! Còn phần Đại ca em là chính phụ vương điểm danh, em càng không có gì phải lo lắng.
Những người khác thì trước đó em chẳng thèm tốn công lung lạc, nếu cô nàng muốn chỉnh đốn thì em còn phải cảm ơn trời đất, em đâu có rảnh lo liệu toàn bộ một lần! Hơn nữa, hiện giờ bé con của chúng ta mới quan trọng nhất.”
“Quả nhiên hiền thê đại nhân đã định liệu trước hết thảy.” Trần Thiện Chiêu nghe Chương Hàm đưa ra đáp án mình kỳ vọng nhất, tất nhiên vô cùng vui mừng, càng gắt gao ôm chặt nàng hơn.
Ước chừng một hồi lâu, anh chàng mới hít một hơi thật sâu rồi nói: “Hàm nhi, ta rất thích nàng cầm được mà cũng buông được.
Hiện giờ nàng đang có thai, có chuyện ta vốn không muốn nói cho nàng biết, nhưng hiện giờ coi bộ đã đến lúc rồi.”
Nhận ra người được ôm trong lòng đột nhiên cứng đờ, Trần Thiện Chiêu trầm giọng nói: “Từ sau đêm giao thừa, ta nhận được tin tức vô cùng đích xác -- sức khỏe của Hoàng gia gia đã bắt đầu xuống dốc.
Vốn dĩ mỗi ngày thời gian dùng phê duyệt tấu chương đều vượt qua năm canh giờ, nhưng hiện giờ thường thường chỉ dùng không đến hai ba canh giờ, không ít tấu chương chỉ xem lướt qua rồi phê một chữ 'khả' (可).
Hôm trước Thái Tử Cửu thúc đã được giao nhiệm vụ phân loại tấu chương theo mức độ quan trọng cần giải quyết nhanh hay chậm.”
Đột nhiên nghe tin tức này, Chương Hàm nhịn không được siết chặt tay Trần Thiện Chiêu.
Mặc dù Hoàng đế đã từng gây nên trận gió tanh mưa máu khiến huân quý đại thần lòng người hoảng sợ, lúc nàng ở phủ Võ Ninh Hầu cũng từng trải qua thời gian vô cùng hồi hộp, nhưng khi nàng được gả vào phủ Triệu Vương, nhìn thấy Hoàng đế tuy vẫn có oai phong của Thiên tử chí cao vô thượng, nhưng đối xử với Trần Thiện Chiêu lại thương yêu chăm lo như một tổ phụ bình thường, ngay cả nàng nhờ dựa hơi mà cũng được lợi không ít.
Có thể nói, một vị Thiên tử ngồi trên ngai vàng, điều kiện tiên quyết là ổn định được thiên hạ, nếu ngai vàng thật sự đổi người...
Nàng hít một hơi thật sâu, giọng nói có chút run rẩy: “Em nên làm gì bây giờ?”
“Không cần làm gì cả, nàng chỉ cần có thể bình an sinh hạ hài tử, đó là công lao lớn nhất.” Trần Thiện Chiêu thấy Chương Hàm lập tức trầm mặc, biết nàng đã hiểu rõ vấn đề bèn nghiêm túc nói: “Còn nữa, đêm qua phụ vương phái người mang tới tin tức, không phải là những phó bản của tấu chương giống như dĩ vãng, mà là mật tin rất hiếm khi thấy.
Nội dung trong đó...”
Mặc dù nói chuyện với thê tử luôn băng tuyết thông minh có thể hiểu rõ tâm ý của mình và cũng là người mình tin cậy nhất, nhưng Trần Thiện Chiêu vẫn do dự hồi lâu, cuối cùng mới hạ quyết tâm: “Phụ vương bắt được một thích khách, sau khi nghiêm hình khảo vấn biết được là người cùng quê quán với phủ Hàn Quốc công.
Phủ Hàn Quốc công còn có một người dòng chính chưa bị sa lưới, đó là ấu tử đứng hàng thứ bảy của Hàn Quốc công, nghe nói hiện giờ đang ẩn núp ở kinh thành.
Tuy người bị bắt không còn khai được chuyện gì khác, nhưng nghe nói năm đó Hàn Quốc công đã biết chuyện không nên biết, lại dùng chuyện đó để áp chế Hoàng gia gia, vì thế mới liên lụy toàn tộc.
Những chuyện năm xưa hắn biết hàm hồ nên cũng không sao, nhưng quan trọng nhất chính là còn hỏi ra một chuyện không thể ngờ.”.
truyện xuyên nhanh
Trần Thiện Chiêu ngừng lại một chút rồi trầm giọng nói: “Người đó khai là Thất công tử của Hàn Quốc công năm đó đào vong được hắn cứu.
Vì thế hắn biết được sở dĩ Thất công tử có thể sống sót trên đường trốn chạy vì may mắn được quý nhân tương trợ.
Mà quý nhân đó...!Khi nàng và Trương gia Đại tiểu thư từ Quy Đức phủ vào kinh đã từng ở lại trạm dịch Túc Châu nghỉ tạm một đêm phải không? Nàng có nhớ một thiếu niên trộm đồ ăn của ngựa?”
Mặc dù một năm rưỡi đã trải qua rất nhiều sự tình, nhưng Trần Thiện Chiêu vừa gợi ý là bên tai Chương Hàm lập tức vang lên bài ca dao vô cùng thê lương tuyệt vọng.
Sắc mặt tái nhợt, nàng níu chặt nệm ghế dưới thân, một hồi lâu mới khô khốc hỏi: “Đương nhiên nhớ rõ.
Người kia...!người kia chính là Thất công tử của Hàn Quốc công?”
“Không sai.” Trần Thiện Chiêu chậm rãi gật đầu: “Nàng hãy bớt chút thời giờ mời Trương gia Đại tiểu thư gặp mặt một lần.
Nếu gã kia còn trốn tránh ở kinh thành, sợ rằng lỡ có khả năng tiếp xúc với hai nàng, cũng nên đề phòng cẩn thận thì hơn.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...