Vinh Hoa Phú Quý Phủ Thiên


Trước phòng nghị sự, Hạ Dũng bị triệu hoán đứng ở cửa do dự một lát, thấy tiểu nha hoàn đã vào thông báo còn ân cần vén lên màn hoa màu lam sẵn sàng, ông ta mới hít một hơi thật sâu rồi bước vô.

Tiến vào phòng nghị sự, Hạ Dũng cảm thấy cỗ không khí ấm áp ập thẳng vào mặt, tay chân rét cóng khi đi tới đây thì nay đã ấm hẳn lên.

Nhanh chóng trộm liếc một cái về phía Chương Hàm đang ngồi ngay ngắn ở ghế chủ vị, Hạ Dũng lập tức thu hồi ánh mắt, cung kính quỳ xuống.

“Tiểu nhân tham kiến Thế tử phi.”
“Nâng Hạ tổng quản lên.” Chương Hàm mỉm cười phân phó, chờ đến khi Thẩm cô cô tự mình tiến đến nâng người, Phương Thảo thông minh dọn xong cẩm đôn, nàng mới mở miệng đi vào vấn đề, “Tương lai sẽ gặp nhau hằng ngày, Hạ Tổng quản không cần đa lễ như vậy.

Thời trẻ ông đã đi theo phụ vương, được tín nhiệm thâm sâu.

Nếu mấy năm nay ông vẫn theo phụ vương ra chiến trường kiến công lập nghiệp, chắc hẳn đã sớm thành tướng quân, nhưng năm đó ông lại theo Thế tử gia tới kinh thành rồi luôn giúp đỡ cho Thế tử gia cho tới bây giờ.

Bao nhiêu năm tháng tốt nhất đều hao phí tại vương phủ trong kinh, có thể nói càng vất vả công lao càng lớn.”
Hạ Dũng nghe lời này của Chương Hàm khiến trong lòng chấn động, cuống quít đứng lên hành lễ: “Tiểu nhân không dám nhận.

Từ trước đến nay tiểu nhân không am hiểu xử trí loạn sự vụ hỗn loạn này, nhiều năm như vậy chỉ biết nỗ lực làm trò tổng quản, trên dưới trông nom không chu toàn, vì thế khiến vương phủ không yên, mỗi lần đều làm Thế tử gia ưu phiền.

Hôm qua lại sơ suất đến độ suýt để Thế tử gia rước lấy phiền toái ngập trời.

Tiểu nhân rốt cuộc không còn mặt mũi nào giữ chức Tổng quản.”
Nghe lời này, Chương Hàm không hề hé răng, yên lặng nhìn chằm chằm Hạ Dũng hồi lâu, mãi đến khi một trang hán tử 'lưng hùm vai gấu' có chút nhấp nhỏm, nàng mới thở dài một hơi rồi hỏi: “Dường như Hạ Tổng quản đã nản lòng thoái chí, muốn bỏ gánh hay sao?”

Hạ Dũng ngẩng đầu nhìn thoáng qua Chương Hàm, thấy ánh mắt nàng trong trẻo sáng ngời, ông bất giác nhớ tới hôm qua trước mặt mọi người, nàng không nói hai lời xử trí ba gia nô ai cũng biết là tai mắt bên ngoài xếp vào.

Nghĩ đến chính mình mấy năm nay không phải không phát giác những kẻ kia, chỉ vì Triệu Vương đã từng bảo 'Nhiều một chuyện không bằng thiếu một chuyện, mọi việc đặt hòa khí lên đầu', vì thế người có tính tình nóng nẩy như ông mà vẫn luôn nhẫn nhịn tới hiện tại.

Hạ Dũng hít một hơi thật sâu, đứng dậy quỳ xuống lần nữa.

“Thế tử phi, tiểu nhân là người thô thiển, không biết dùng lời hay.

Tiểu nhân thật sự không am hiểu loại hành động đưa đẩy khi quản lý nội vụ.

Nhớ tới trước đây Triệu Vương đã tin tưởng tuyển chọn tiểu nhân, thật sự 'Không trâu bắt chó đi cày' nên tiểu nhân phải căng da đầu làm nhiều năm như vậy.

Hiện giờ Thế tử gia đã có Thế tử phi giúp đỡ, chức tổng quản của tiểu nhân thật sự nguyện ý nhường cho hiền năng, chỉ cầu làm một thân vệ là đủ rồi! Chuyện gì liên quan đến chiến trận thì tiểu nhân am hiểu, nhưng nội vụ trong vương phủ...!tiểu nhân tuy có hai chữ 'cố gắng', nhưng bốn chữ 'lao khổ công cao' thực sự không đảm đương nổi!”
(Lao khổ công cao: càng vất vả công lao càng lớn)
Hôm qua với hành động 'Giết gà dọa khỉ', Chương Hàm dùng Hạ Dũng và chính huynh trưởng Chương Thịnh của mình để mở màn, phần chính là bốn mươi đại bản, cuối cùng ba thi thể đông lạnh để suốt một ngày một đêm không người dám để ý là phần kết thúc.

Nàng vốn tưởng rằng gọi Hạ Dũng tới an ủi một phen thì có thể thuyết phục vị Tổng quản tận tâm và trung thành với Triệu Vương như Trần Thiện Chiêu nhận xét, nhưng không ngờ Hạ Dũng không phải lấy lui làm tiến mà thật tình muốn bỏ gánh.

Nếu xét ra, Triệu Vương đã đến đất phiên nhiều năm, Triệu Vương Phi là người khôn khéo tài đức, vậy mà không chọn ai khác lại nhất định muốn để thân vệ Hạ Dũng chưởng quản phủ Triệu Vương ở kinh thành, dĩ nhiên không đặt nặng vấn đề "không biết biến báo" của ông ta.

Chương Hàm ổn định tinh thần, biết kêu Thẩm cô cô đến nâng Hạ Dũng chỉ uổng phí sức lực, nháy mắt ra dấu cho Phương Thảo ra canh cửa rồi ngồi ngay ngắn nói: “Hạ Tổng quản, lúc nãy ta khen ông 'Lao khổ công cao' không hề có ý chế giễu.


Phụ vương anh minh, mẫu thân cơ trí, nếu chọn lựa ông hầu hạ Thế tử gia tới kinh thành, đương nhiên không phải bởi vì bên người phụ vương và mẫu thân không có ai nhạy bén giỏi giang giỏi về xử lý nội vụ, mà bởi vì ông là người thích hợp nhất.

Hơn nữa, ta nghe nói Hạ tổng quản ở phủ Triệu Vương mấy năm nay, đã từng bắt được bao nhiêu người lén lút thâm nhập vương phủ mưu đồ gây rối vào ban đêm? Nếu đây không phải 'Lao khổ công cao' thì gọi là gì? Hôm qua ngay cả Thế tử gia cũng từng nói với ta, những ngày phụ vương ở kinh thành ông vẫn luôn bận rộn không ngừng, tội sơ suất tuyệt đối có thể thông cảm.”
Thấy Hạ Dũng rốt cuộc ngẩng đầu lên, vẻ mặt lộ ra một tia kinh ngạc, Chương Hàm thành khẩn nói tiếp: “Tuy nhiên, ông là Tổng quản, không phạt ông thì không đủ để phục chúng, cho nên ta bắt buộc phải ra tay, ngay cả huynh trưởng cũng lôi vào phạt chung.

Con người của ta không đồng ý với quan niệm 'có tâm làm việc thiện nên không cần hồi báo' hoặc 'vô tâm làm sai nên không bị trừng phạt'; trái lại điều ta tin tưởng là 'có công phải được thưởng, làm sai phải bị phạt'! Quốc có quốc pháp gia có gia quy, nếu không cứ dùng nhân tình để phán xét đúng sai thì khó tránh khỏi xảy ra thiên vị! Thế tử gia vẫn luôn không để bụng đến việc nhà, nếu đã như thế, ta hiểu được cho dù ông có tâm thanh trừng những kẻ bại hoại trong phủ nhưng lại không thể vượt quyền.

Do đó, nếu ông vì thấy ta ra tay thanh trừng những kẻ đó mà cho rằng mình vô dụng muốn từ chức, vậy thì không nên.

Trước khác nay khác, nếu hiện giờ Thế tử gia đã thành hôn mà trong phủ vẫn giữ bộ dáng cũ, vậy thành hôn có ích lợi gì?”
Hạ Dũng nghe từng câu từng chữ nói rõ lý lẽ, nhịn không được giật nảy mình.

Đặc biệt là mấy chữ "trước khác nay khác" càng làm ông nhận ra sự cải tổ.

Nhớ lại trước khi Triệu Vương khởi hành đã cố ý gặp ông, dặn dò hãy giao cho Thế tử phi toàn quyền quản lý nhân sự trương mục tiền bạc thu chi.

Hạ Dũng yên lặng suy nghĩ một hồi, cuối cùng chống đôi tay trên nền gạch xanh dập đầu.

“Tiểu nhân...!xin hoàn toàn tuân theo Thế tử phi phân phó.”
Chương Hàm rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm một hơi, ra hiệu cho Thẩm cô cô đến nâng Hạ Dũng lên rồi nói: “Phụ vương đã giao vương phủ cho ta, đương nhiên ta sẽ không quản lý một cách mù quáng.

Người của phủ này từ trong ra ngoài Hạ Tổng quản quen thuộc nhất, nhưng ông quản lý ngoại viện không thể phân thân, vậy hãy để nương tử của ông ở bên cạnh ta đề điểm đi.”

“Trăm triệu lần không thể...” Gương mặt Hạ Dũng lập tức đỏ ửng “Hồi bẩm Thế tử phi, bà nhà tuy chịu trách nhiệm tuần tra nội viện, nhưng thật ra còn vô dụng hơn so với tiểu nhân, chữ to không biết mấy từ, đã vậy còn có vài phần cậy mạnh.

Chỉ vì tiểu nhân là tổng quản nên Vương phi mới cất nhắc bà nhà, năm đó cho giữ chức quản sự nhưng thật ra bà nhà chẳng biết quản gì cả.

Hơn nữa, bà nhà chẳng có tâm nhãn, chỉ cần không lưu ý một chút là sẽ bị người khác lừa gạt, không khiến Thế tử phi thêm phiền thì thật cám ơn Trời Phật!”
Chương Hàm chỉ gặp Hạ Dũng gia vài lần, thấy bà ta là người to lớn khỏe mạnh, giọng rổn rảng nói chuyện lanh lẹ, liền mơ hồ biết đây là người tính tình bộc tuệch, cho nên nghe giải thích như thế khiến nàng không khỏi mỉm cười.

“Ông vừa nói bà ấy có vài phần cậy mạnh, vậy là người có võ nghệ?”
“Đâu thể gọi là võ nghệ gì ạ...!Chỉ là biết khoa tay múa chân được vài chiêu không lên được mặt bàn.”
“Vậy càng tốt! Bên người ta có mấy nha hoàn đều chỉ biết dùng kim thêu, có bà ấy đi theo, ta ra ra vào vào đều không cần lo lắng.” Chương Hàm thấy Hạ Dũng nghẹn họng nhìn trân trối, nàng chậm rãi nói từng câu từng chữ: “Hạ tổng quản không cần nghĩ nhiều như vậy.

Hai người nhà ông đều được phụ vương và mẫu thân tin cậy không nghi ngờ, dĩ nhiên cũng chính là người được Thế tử gia và ta tin cậy không nghi ngờ.

Sự vụ trong vương phủ ta còn phải nhờ ông giúp một tay thời khắc đề điểm.

Ông vừa nói chọn người tài, vậy không ngại ngẫm lại, bên người ta tổng cộng chỉ có Thẩm cô cô và ba nha hoàn, trong đó hai người đều mua khi vừa rời thôn trang; nếu không tin tưởng vào người xưa tận tâm và trung thành làm việc trong vương phủ bao nhiêu năm, chẳng lẽ cứ tùy tiện tìm bên ngoài một vài người không rõ nền tảng tiến vào? Sau này nếu còn có biến động gì về nhân sự, đương nhiên ta vẫn sẽ thương lượng với ông.”
Từ ngày hôm qua cho tới hôm nay, Hạ Dũng không biết đã nghe bên tai biết bao nhiêu kẻ đánh trống reo hò xúi giục, mặc dù không nói oán trách nhưng tâm như đống tro tàn lại không thể tránh được.

Nhưng Chương Hàm phân tích từng điều khai thông, rốt cuộc ông đã hoàn toàn hiểu rõ, ngồi tại chỗ chỉ cảm thấy trong lòng trăm mối ngổn ngang.

Khi ông rốt cuộc ổn định tâm tư, đứng dậy lại quỳ xuống một lần nữa tính nói vài câu cảm tạ xuất phát từ nội tâm, đột nhiên nghe bên ngoài truyền vào giọng nói.

“Quận vương, Thế tử phi đang gặp người bên trong...”
“Người khác có thể gặp, chẳng lẽ không thể gặp ta?”
Theo thanh âm này, Trần Thiện Duệ trực tiếp vén màn xông vô.


Vừa vào phòng nghị sự, hắn bắt gặp Hạ Dũng quỳ gối chỗ đó, lập tức nhướng mày tiến lên.

Thấy Chương Hàm đứng dậy đón chào, hắn liền chắp tay nói: “Đại tẩu, Hạ Tổng quản cho dù có sai, nhưng xin niệm tình ông ấy đi theo phụ vương vào sinh ra tử, khoan thứ ông ấy lần này!”
Chương Hàm sững sờ nghe Trần Thiện Duệ nói vậy, nhưng ngay sau đó liền cười: “Nêu Tứ đệ đã có ý kiến như thế, vậy hãy làm y như lời Tứ đệ.” Nàng nói xong bèn hơi gật đầu với Hạ Dũng, thấy ông ta có chút kinh ngạc muốn mở miệng giải thích vài câu, nàng liền xua tay mỉm cười nói: “Hạ Tổng quản không cần nhiều lời, ta đã thật sự hiểu rõ tâm ý của ông.

Ông trở về đi!”
Mặc dù không hiểu vì sao Chương Hàm không giải thích rõ ràng cho Trần Thiện Duệ, nhưng rốt cuộc Hạ Dũng vẫn theo lời đứng dậy, hành lễ thật sâu với Trần Thiện Duệ xong liền vội vàng ra khỏi phòng nghị sự.

Chờ Hạ Dũng vừa đi, Chương Hàm mới cười hỏi Trần Thiện Duệ vẻ mặt có chút mất tự nhiên: “Tứ đệ tới gặp ta là vì chuyện gì?”
Trần Thiện Duệ từ vô số người nghe được thủ đoạn lôi đình hôm qua của Chương Hàm, trong đó không thiếu kẻ thêm mắm thêm muối, cho nên hắn vốn nghĩ rằng hôm nay tiến vào cầu tình cho Hạ Dũng một phen, đã chuẩn bị phải tốn một đống nước miếng, thậm chí còn có thể nảy sinh tranh chấp, ai ngờ Chương Hàm lại thoải mái đồng ý ngay với lời yêu cầu của hắn.

Lúc này đối mặt với câu hỏi như vậy, vốn dĩ trong đầu hắn đang nghĩ không còn chuyện gì nữa, nhưng đột nhiên cười thâm trầm nói: “Cũng không có gì chuyện khác, chỉ là hôm nay từ phủ Định Viễn Hầu trở về, đệ đi một vòng ở chợ buôn ngựa, nhìn trúng một con ngựa tốt nhưng không có đủ tiền trong tay, cho nên đành phải tới cầu Đại tẩu.”
“Ta còn tưởng rằng là chuyện gì.” Chương Hàm hơi mỉm cười, tiện tay lấy đối bài đưa cho Thẩm cô cô đứng hầu bên cạnh, “Đi lãnh hai trăm lượng giao cho Uyển Bình Quận vương.”
Nghe Chương Hàm không cần hỏi hắn cần bao nhiêu đã xuất bạc, Trần Thiện Duệ cứng họng, nán lại một chút câu được câu mất nói vài chuyện về tình hình của phủ Định Viễn Hầu, sau đó vội vàng cáo từ.

Chỉ trong chốc lát, Chương Hàm đang cúi đầu xem sổ sách bỗng cảm thấy một trận gió lạnh từ bên ngoài thổi vào, giương mắt liền phát hiện là Trần Thiện Chiêu.

Trần Thiện Chiêu chẳng hỏi vừa rồi Chương Hàm gặp ai, đứng kề sát trước người nàng, hai tay chống lên vai Chương Hàm cúi người nhẹ giọng nói: “Thái tử Cửu thúc vừa phái người tới.

Không phải ở Vạn Thọ Tiết Thái tử đã tặng Hoàng gia gia nhiều sách quý lắm sao? Thái tử tính toán muốn để ta và Thập thất thúc lãnh đạo đám người Hàn Lâm Viện đi đến kho Cổ kim thông tập sắp xếp lại sách quý.

Thái tử còn nói muốn dùng tài liệu trân quý trong kho cộng với các loại điển tịch vơ vét ở dân gian, soạn ra một quyển bao hàm muôn vàn thư tịch ca ngợi thịnh thế kính hiến cho phụ hoàng.

Chiêu này của Cửu thúc chính là muốn uy hiếp con mọt sách ta đây!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui