Vào ngày Chương gia nhận quà cưới cho Chương Hàm, so với thời điểm bốn vị Vương phi xuất giá trước đó náo nhiệt hơn nhiều.
Mặc dù Triệu Vương Thế tử Trần Thiện Chiêu bị thương vì can ngăn Hoàng đế, hiện giờ vẫn còn dưỡng trong cung chưa tỉnh lại, nhưng câu khen ngợi "Đệ nhất Hoàng tôn" của Hoàng đế đã truyền khắp kinh thành, từ quan to hiển quý cho tới bá tánh bình dân đều bàn luận say sưa về sự lớn mật của vị Hoàng tôn con mọt sách.
Dù Chương Phong không hề đưa thiệp mời khắp nơi, nhưng ngay từ đầu ngày thêm trang này đã chú định không phải là nhỏ.
Chương Hàm được gả đến phủ Triệu Vương thành Thế tử phi, cũng chính là trưởng tức nhi của Triệu Vương, tuy Cố gia đã sớm tặng hậu lễ cho Chương Hàm khi ra phủ, nhưng lúc này vẫn cứ phái Vương phu nhân dẫn theo nữ nhi Cố Ngọc và ngoại sanh nữ Trương Du lại đây, tặng thêm một gương pha lê thật to và đôi bình hoa trang trí thật cao, cộng thêm vài món gia cụ trân quý bằng gỗ tử đàn.
Người tới kế tiếp không ai khác hơn chính là Trương Như vừa gả đến phủ Tri Vương mới hơn một tháng.
Vốn dĩ vị Vương phi sắp làm thẩm thẩm không cần đích thân đến đây, nhưng Tri Vương phi lo lắng cho Trần Thiện Chiêu trong cung đến bây giờ vẫn chưa tỉnh, lại thương xót cho Chương Hàm còn chưa gả qua đã gặp sự tình này, nàng vẫn khăng khăng muốn đi một chuyến.
Sau khi Trương Như bình lui người hầu chỉ để lại Trương Kỳ, nàng liền nắm chặt tay Chương Hàm một lúc lâu cũng chưa thể thốt nên lời, cuối cùng kéo Chương Hàm vào lòng ôm lấy, nước mắt trào ra: “Hôm nay là ngày vui của muội, ta không nên khóc nhưng ta thật nhịn không được...!Muội là người tốt đến thế, tại sao lại gặp phải chuyện như vậy...”
Nghe câu nói đầy thương cảm của Trương Như, Chương Hàm cảm thấy mũi chua xót, khó khăn lắm mới nuốt xuống nước mắt, nhẹ nhàng rời khỏi lồng ngực Trương Như cố cười: “Đừng nói như vậy.
'Sinh tử có mệnh, phú quý tại trời', so sánh với những người tốt cả đời mà không được báo đáp, muội thật thấy đủ rồi! Không có việc gì đâu, muội tin tưởng chàng sẽ không buông xuôi như vậy, nhất định có thể vượt qua cửa ải.
Cho dù có phải ngày ngày hô tên hàng năm réo gọi, muội cũng sẽ quyết tâm đánh thức chàng!”
“Hàm muội muội...” Trương Kỳ cũng bị lời nói của Trương Như khiến đôi mắt đỏ hoe, thấy Chương Hàm nhìn mình nhẹ nhàng lắc đầu, cô nàng nhịn xuống nỗi xúc động rơi lệ nhẹ nhàng cắn cắn môi, mãi một lúc lâu mới bật ra một câu, “Muội là người tốt nhất trên đời, ông trời nhất định sẽ yêu quý muội, sẽ không trêu cợt muội!”
“Được, vậy xin nhờ vào lời cát tường của mọi người.”
Chương Hàm hơi mỉm cười, nhìn Trương Như nói tránh đi: “Coi dáng vẻ của tỷ hẳn là sống rất hài hòa với Tri Vương điện hạ? Nghĩ đến hôm hai vị hồi môn, Long Bình Hầu phu nhân nhìn đôi trai tài gái sắc chắc chắn vui mừng không thể tả!”
“Ừ.” Dù sao cũng vừa tân hôn không lâu, nghe Chương Hàm nhắc tới chuyện này khiến mặt mày Trương Như đỏ ửng, nhỏ giọng nói, “Điện hạ đối với ta tốt lắm.
Biết ta muốn tới thêm trang cho muội, điện hạ còn đặc biệt dặn dò nhất định phải chuẩn bị thật phong phú.
Còn nói Thế tử chẳng những vô cùng thân thiết với điện hạ từ nhỏ mà còn là ân nhân cứu mạng...”
Trương Như mang đến bốn hộp trang sức vàng ngọc, bốn rương mành cửa trong cung đặc chế, hơn nữa còn thêm bàn bát tiên cùng đồ gỗ gia dụng nhiều vô số, ít nhất phải đến tám gánh, hơn xa quà cưới trước đây Chương Hàm đưa tặng.
Chương Hàm nghe Trương Như kể lại lời Tri Vương dặn dò, nàng cảm thấy trong lòng lại gợn sóng từng trận.
- - -- Đều là chàng kết thiện duyên, hiện giờ lại là nàng tiếp nhận thiện quả...!Trần Thiện Chiêu, nếu chàng biết điều thì hãy mau chóng tỉnh lại, đừng để tất cả những người thương yêu chàng phải lo lắng!
Người Cố gia chuẩn bị vải vóc và trang sức đã đủ cho Chương Hàm dùng cả đời, vì thế Trương Kỳ không đưa tặng mấy thứ đó làm quà cưới, chỉ tặng một tấm bình phong thêu 'Uyên ương hí thủy' do chính tay mình làm.
Nhìn bức thêu khiến Chương Hàm nhớ tới lúc trước mình vừa đồ xong mẫu thêu này liền nghe được tin dữ nên bức thêu vẫn chưa hoàn thành.
Nàng nhẹ nhàng duỗi tay ôm lấy Trương Kỳ, sau đó cả ba ngồi tâm sự một phen chuyện riêng tư.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền vào giọng Thẩm cô cô.
“Cô nương, Thục phi nương nương, Huệ phi nương nương, Kính phi nương nương ban thưởng quà cưới!”
Khi tin tức được truyền vào thì mọi người trong ngoài đều đã biết.
Các phu nhân cáo mệnh của mấy nhà huân quý và võ quan thân thiết với phủ Triệu Vương vừa lục tục đích thân tới thêm trang, biết được Vương phu nhân và Tri Vương phi Trương Như đều lại đây, nhìn những lễ vật phong phú bày đằng trước cũng đã tấm tắc kinh ngạc, không ngờ lúc này ba Phi tử địa vị cao nhất trong cung thế nhưng cũng gởi ba quản sự cô cô đến ban thưởng quà cưới.
Thục phi ban tặng một bàn trang điểm gương pha lê, một bộ chén uống rượu sứ Quân diêu, một bộ chén đĩa sứ Định diêu, cộng thêm một đôi lò sứ Thanh Hạc cửu đỉnh.
Huệ phi ban tặng một đôi giá đỡ thau bằng gỗ tử đàn chạm khắc, một bình hoa tam giác bằng sứ trắng Định diêu, một trường kỷ bát bảo lưu li.
Kính phi ban tặng một gối sứ Định diêu, một lư hương đồng điêu khắc tỉ mỉ, một đèn treo tường bằng đồng chạm pha lê, một chiếc bình sứ men xanh khắc hoa mai.
Ba vị Phi đều không thưởng bất luận trang sức vàng ngọc gì, nhưng người biết nhìn hàng đều nhận ra, những đồ sứ và đồ trang trí kia cũng quý trọng không kém gì vàng ngọc.
Ba vị cô cô quản sự khăng khăng không cho Chương Hàm hành lễ, mỉm cười trở về phục mệnh.
Sau màn thêm trang của tam Phi thì người đến xem náo nhiệt không ai khác hơn là Công chúa Gia Hưng.
Xưa nay Công chúa vẫn luôn lanh lẹ, hướng dẫn hạ nhân nâng đồ tiến vào xong lập tức xăm xăm tới gặp Chương Hàm, vừa thấy mặt liền nghiêm nghị nói: “Hàm muội muội, trước giờ muội vẫn luôn thông tuệ, ta không cần khuyên muội những câu nghe ê răng.
Thằng ngốc kia từ nhỏ đến lớn gặp qua biết bao nhiêu lần hung hiểm nhưng lúc nào cũng phúc lớn mạng lớn.
Muội cũng là cô nương có phúc khí, hai đứa hợp lại nhất định sẽ 'bạch đầu giai lão' nhiều con nhiều cháu, cho nên muội cứ yên tâm!”
Chương Hàm luôn thích tính tình thẳng thắn của Công chúa Gia Hưng, biết lúc này mình nói gì nữa cũng là khách sáo mà thôi, vì thế chỉ cảm kích gật đầu: “Đa tạ Công chúa!”
Công chúa Gia Hưng híp mắt cười tủm tỉm, đột nhiên lại chớp mắt sực nhớ ra: “Thiếu chút nữa đã quên, chờ sau khi muội qua cửa là phải gọi ta một tiếng Thập nhị cô cô.
Để hắn tỉnh lại ta lập tức đưa thiếp mời đôi tân hôn!”
Thân phận cách biệt hơn nữa Chương gia cũng không rộng rãi gì, Công chúa Gia Hưng đương nhiên không nán lại lâu.
Sau đó là tới Hàn Vương phi Cố Trừ, so với Tri Vương phi Trương Như sắc mặt hồng hào, Cố Trừ trông có vẻ tiều tụy, lưu lại quà cưới xong cũng không ngồi lâu, nói câu chúc mừng rồi đứng dậy đi ngay.
Kế tiếp là vài vị Công chúa tới cửa, tất cả đều là những vị nàng biết mặt khi cùng Công chúa Gia Hưng đi dự tiệc mừng thọ của Công chúa An Khánh.
Mỗi người đều nỗ lực an ủi nàng trong chốc lát, lưu lại quà cưới giá trị xa xỉ rồi về ngay.
Dù vậy, cảnh tượng này vẫn khiến người khác tới thêm trang đều âm thầm chậc lưỡi.
Phải biết rằng, ngay cả bốn vị Vương phi xuất giá trước đó, thậm chí là tất cả những vị vương phi xuất thân tôn quý thời trước, khi xuất giá cũng chưa từng được vẻ vang như vậy!
Nhìn lễ thêm trang vô cùng náo nhiệt, khách quý tới cửa tiếp đãi không xuể, Lưu thị hỗ trợ Thẩm cô cô chào đón khách nhân tuy trên mặt tươi cười nhưng trong lòng luôn ngơ ngẩn bất an.
Mặc dù Chương Hàm không nói, Chương Phong và Chương Thịnh cũng muốn giấu, nhưng 'giấy không thể gói được lửa', chưa đến hai ngày bà đã biết Triệu Vương Thế tử Trần Thiện Chiêu vẫn còn ở trong cung chưa tỉnh lại.
Nghĩ đến nữ nhi khó khăn lắm mới thoát ly biển khổ rồi lại gặp chuyện như vậy, bà đã lén rủa thầm ông trời chẳng có mắt không biết bao nhiêu lần.
Sau khi một đoàn mệnh phụ nhà huân quý và võ thần có giao tình tốt với phủ Triệu Vương nườm nượp tới thêm trang, chưa đến giữa trưa mà toàn bộ tiền viện và sương phòng đều bày biện đầy ắp quà cưới.
Mấy nha hoàn bận túi bụi chiêu đãi vẫn không đủ nhân lực, thậm chí nương tử Kim thị của Tống tú tài tạm trú tại đây cũng ra hỗ trợ lo liệu, nữ nhi Tống Thanh Doanh đơn giản bao khăn lên đầu vào phòng bếp giúp đỡ.
Chương Phong tuy rất băn khoăn khi thấy hai mẫu nữ nhà Tống tú tài phải trợ giúp, nhưng khổ nỗi trước đó ông không thể ngờ khách khứa đông đúc như vậy, nhân thủ hoàn toàn không đủ, hơn nữa tới thêm trang đều là nữ quyến, ông là nam nhân chỉ có thể đứng ngoài cửa đón chào, bèn ngàn ân vạn tạ gia đình Tống tú tài.
Đến lúc chạng vạng, ngay cả Thái tử phi và Tần Vương Thế tử phi coi bộ bởi vì người khác đều thêm trang nên không tiện ngoại lệ, bèn phân phó người tới thưởng quà cướì.
Vì thế thậm chí sương phòng cuối cùng trong tiểu viện của Chương Hàm cũng bị trưng thu thành nơi để đồ.
Chương Phong và Chương Thịnh suốt đêm kiểm kê toàn bộ quà thêm trang, thình lình phát hiện nếu gộp với sính lễ thì của hồi môn đã sớm vượt qua một trăm hai mươi gánh.
Chương Phong vốn lo lắng nữ nhi xuất giá không đủ thể diện, hiện giờ thậm chí đổi lại thành lo lắng hình như đã quá rêu rao.
Nhưng điều khiến hai phụ tử lo lắng nhất vẫn là đến giờ chưa hề truyền đến tin tức Trần Thiện Chiêu ra cung.
Mặc dù mấy ngày nay Chương Hàm hành sự như bình thường, ngoại trừ không ăn mặn thì ngay cả nói đùa cũng vẫn như xưa, nhưng hai người họ không cách gì yên lòng.
Cảm ơn đã ủng hộ truyện bà còm biên tập Vào ngày thứ hai là lễ đưa trang, người xung phong đến đưa trang đều là đồng đội bạn cũ trong quân.
Khi Chương Thịnh đang chờ nội thị của phủ Triệu Vương tới thúc trang, bên ngoài đột nhiên truyền vào thanh âm hô to gọi nhỏ.
“Đông An Quận vương mang theo mấy nhi lang trong quân đích thân tới thúc trang!”
Lần trước Trần Thiện Chiêu xung phong dẫn người đi thúc trang cho Tri Vương Trần Dung, lúc này lại là Đông An Quận vương đích thân tới, cả hai vụ đều không hợp lễ chế nhưng hiện giờ chẳng ai rảnh để quan tâm vấn đề này.
Sau khi đoàn thúc trang trao ra rượu dê và hộp hoa quả, Chương Thịnh liền tự mình hướng dẫn đoàn người đưa trang chuẩn bị sẵn sàng.
Trong lúc hắn đang bận tối mày tối mặt, đột nhiên có người đến sau lưng thì thầm vài câu, hắn vội vàng bỏ xuống tất cả bước nhanh ra sân, quả nhiên nhìn thấy Đông An Quận vương Trần Thiện Gia một thân quan phục quận vương đang bước tới bước lui ngoài kia.
“Quận vương...”
“Chương Thịnh!” Trần Thiện Gia bước nhanh tới trước, chần chờ hồi lâu mới nhỏ giọng lên tiếng, “Đến bây giờ Đại ca vẫn chưa tỉnh lại, ngày mai nghênh thân chỉ sợ không thể xuất hiện...!Phụ vương đích thân tiến cung bàn bạc với Hoàng gia gia.
Hoàng gia gia chính miệng nói, ngày mai sẽ đưa Đại ca về vương phủ, nhờ Tứ đệ thay mặt nghênh thân.” Nói tới đây, hắn biết Chương Thịnh sẽ làm ra vẻ mặt gì, vội cắn chặt răng nói từng câu từng chữ, “Ta tiến cung thăm Đại ca vài lần, mấy tên già của Thái Y Viện đều nói là đầu bị va chạm nên nhất thời không thể thanh tỉnh, nhưng chắc hẳn sẽ không trở ngại...!À không, là sau khi tỉnh lại thì tuyệt đối không có gì trở ngại!”
Thấy Trần Thiện Gia nói xong lời cuối cùng đôi mắt đã đỏ hoe, Chương Thịnh nghĩ đến vị Đông An Quận vương ngày thường nói chuyện luôn tôn kính nhất Đại ca Triệu Vương Thế tử, ngẫm lại chính mình và muội muội tuy chia xa nhiều năm nhưng tình cảm vẫn rất thâm hậu, hắn bèn nuốt xuống lời bất mãn sắp sửa ra khỏi miệng.
Chuyện đi tới nước này, chỉ có thể xem muội muội và Triệu Vương Thế tử có khả năng qua được tai kiếp này hay không mà thôi!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...