Từ khi Long Bình Hầu Đại tiểu thư Trương Như được tứ hôn thành Tri Vương phi, cửa ngỏ vắng vẻ nhiều năm của phủ Long Bình Hầu dần dần náo nhiệt.
Tuy nhiên, Long Bình Hầu phu nhân rất ít khi lộ diện trong vòng xã giao của quý phu nhân trong kinh thành, hơn nữa Trương Như phải học tập lễ nghi không thể ra phủ, cho dù bao nhiêu người đều ngầm nghị luận vị tiểu thư may mắn này nhưng lại không có duyên thấy mặt.
Đến ngày hoàng gia chính thức hạ sính lễ nạp chinh, nghi thức ban kim sách phong vương phi đã hoàn thành, mười sáu tháng tám được định là ngày thêm trang, Long Bình Hầu phu nhân đã gởi thiệp cho một số ít mấy nhà thân bằng quyến thuộc.
Sáng sớm bà đã nôn nóng bất an đi qua đi lại trong viện, chỉ trong chốc lát bên ngoài đã báo tin.
"Phu nhân, Chương cô nương tới!"
"Ôi trời, còn sớm quá!"
Mặc dù trước đó Chương Hàm và Trương Kỳ đã đáp ứng lời mời tới phủ chơi, nhưng lúc ấy nghe nói hai người tuy được Cố gia Thái phu nhân yêu thích nhưng đều ăn nhờ ở đậu ở Cố gia, cho nên tuy Long Bình Hầu phu nhân vui sướng nữ nhi nhà mình được vận may thành vương phi nhưng đồng thời không khỏi thở dài cho hai cô nương tốt bụng đã từng giúp đỡ nữ nhi ở chùa Long Phúc.
Ai ngờ chỉ sau đó một thời gian, Chương Hàm được tứ hôn cho Triệu Vương Thế tử, bà và nữ nhi thật lòng mừng cho vị cô nương này.
Hôm nay, nghe báo Chương Hàm sáng sớm đã đến thăm, bà cảm thấy vô cùng hưng phấn, đích thân ra ngoài đón vào.
"Tiểu nữ là vãn bối, sao để phu nhân phải ra đón?"
Thấy Chương Hàm hành lễ, Long Bình Hầu phu nhân vội vàng nâng lên, mỉm cười nói: "Cô nương và Trương đại tiểu thư đều là ân nhân của hai mẫu nữ ta, đừng nói là nghênh đón, bất cứ làm được gì chúng ta đều sẵn sàng.
Chỉ hận mấy ngày trước ta vẫn luôn bận rộn với hôn sự của Như nhi, lại phải chăm sóc cha con bé, không biết một chút tin tức nào bên ngoài.
Mãi đến khi đưa thiệp tới Cố gia mới biết cô nương đã dọn về nhà, thế mà ngay cả một tiếng chúc mừng chúng ta cũng chưa làm.
Sau khi Như nhi biết tin ảo não vô cùng, khổ nỗi bị Đỗ cô cô quản gắt quá, không rời đi được một bước."
Đang nói chuyện thì Chương Hàm thấy phía sau Long Bình Hầu phu nhân cách đó không xa có một phụ nhân dẫn hai nha hoàn vội vội vàng vàng chạy lại, đúng là Thân thị.
Vẫn ăn mặc lộng lẫy vàng ngọc đầy người như trước, hôm nay mụ ta diện bộ váy áo đỏ rực nhũ vàng, nếu người không biết có lẽ sẽ nhận sai đây mới là Long Bình Hầu phu nhân.
Khi mụ ta gần đến bèn đứng lại sửa sang trâm cài chạy vội quá bị lệch rồi cười tủm tỉm đi về phía Chương Hàm, làm như thân thiết nói: "Rốt cuộc là Chương cô nương đối đãi với Đại tiểu thư tình cảm thâm hậu, sáng sớm đã tới đây.
Cũng phải thôi, Tri Vương điện hạ và Triệu Vương Thế tử thân thiết nhất, ngày sau Đại tiểu thư và cô nương sẽ thành thẩm thẩm và chất tức..."
Không đợi Thân thị nói xong, Long Bình Hầu phu nhân nhàn nhạt ngắt lời: "Hôm nay là ngày bận rộn mà đại tẩu nhàn rỗi quá nhỉ, tiệc rượu khoản đãi nữ quyến các nhà đã lo liệu xong chưa? Chương cô nương là khách quý, đâu thể giữ người ta ngoài cửa nói chuyện, ta sẽ đưa cô nương vài gặp Như nhi, đại tẩu có gì muốn nói thì tiến vào.
Ngoài ra, đại bá rốt cuộc chỉ là người lúc xưa được lão gia hỗ trợ hưởng Thánh ân nhận chức quan võ lục phẩm Bách hộ, đại tẩu mặc một thân đỏ rực nhũ vàng đi khắp nơi rêu rao cho khách khứa nhìn thấy, còn không biết sẽ tạo ra thị phi gì? Mong đại tẩu ít nhiều gì cũng suy nghĩ đôi chút cho thế tử."
Thấy Thân thị bị lời này làm nghẹn họng mặt mày lúc xanh lúc trắng, Chương Hàm nhớ tới bộ dáng của Long Bình Hầu phu nhân khi trước ở chùa Long phúc khép nép lấy lòng mọi người, nhịn không được cẩn thận quan sát bà kỹ hơn.
Thấy vị phu nhân này khí sắc tốt hơn rất nhiều so với trước đây, gương mặt cũng thoải mái tươi tỉnh, nàng liền biết lúc trước phải ép mình ân cần đều là vì nữ nhi, hiện giờ khúc mắc lớn nhất đã được dẹp bỏ nên thái độ xử sự không còn khúm núm như xưa, trong lòng nhất thời vui mừng cho đôi mẫu nữ này.
Nàng đi theo Long Bình Hầu phu nhân dọc theo con đường đá xanh vào trong, cười khẽ một tiếng.
"Hôm nay nhìn bá mẫu như vậy, nghĩ đến sau này tỷ tỷ gả đến phủ Tri Vương cũng không cần sốt ruột lo lắng cho bá mẫu."
Long Bình Hầu phu nhân nghe vậy sửng sốt, ngay sau đó ngộ ra ý tứ của Chương Hàm không khỏi cười khổ: "Trước giờ đều do người làm mẫu thân ta đây vô dụng, làm khổ nữ nhi chỉ có thể cùng chịu ấm ức.
Nếu ta sớm chút nghĩ thông suốt thì tốt rồi..."
"Hiện giờ bá mẫu tỉnh ngộ cũng không muộn." Chương Hàm hơi mỉm cười, ánh mắt trong veo phân tích, "Tương lai bá mẫu có nữ nhi làm Vương phi, nếu thế tử dám không hiếu thuận chỉ nghe theo lời gia đình thân sinh, bá mẫu cứ làm lớn chuyện dùng hiếu đạo trách cứ.
Nếu gia phó trên dưới trong nhà đều biết được tiền đồ thế tử nắm trong tay đích mẫu, ai còn dám bằng mặt không bằng lòng? Một khi cuộc sống của bá mẫu tốt hơn, vậy thì Như tỷ tỷ ở vương phủ mới có thể không cần lo lắng, bá mẫu thấy đúng không?"
Long Bình Hầu phu nhân lập tức ngừng bước chân.
Mặc dù bà đã sống hơn nửa đời, hiện giờ rốt cuộc có thể nắm chắc cùng Thân thị tranh chấp, nhưng thật đúng là không nghĩ thông suốt đến mức này, chỉ cảm thấy Thân thị kiêu căng ngạo mạn trở thành con hổ giấy dễ đối phó.
Nhìn Chương Hàm không chớp mắt hồi lâu, rốt cuộc bà gật đầu thật mạnh nói: "Chương cô nương nhắc nhở rất đúng, ta hiểu rồi!"
Chương Hàm biết rõ phủ Long Bình Hầu không giống phủ Uy Ninh Hầu.
Hồ phu nhân kéo dài hơi tàn là vì nữ nhi Cố Trừ, một khi lo xong hôn sự cho Cố Trừ, hơn phân nửa bà ta sẽ chịu đựng không nổi nhắm mắt xuôi tay; nhưng người Cố gia vẫn rất đoàn kết, cho dù Cố Trừ gặp phải gã thứ đệ không nên thân thì vẫn còn phủ Võ Ninh Hầu phía sau tiếp ứng.
Ngược lại, nếu Long Bình Hầu phu nhân thật sự bởi vì nữ nhi xuất giá vinh quang mà thở phào nhẹ nhõm một hơi, từ đó cảm thấy sống trên đời như vậy là đủ rồi, đến lúc đó nếu lỡ có chuyện gì xảy ra thì Trương Như gả đến vương phủ làm sao chịu nổi? Hai mẫu nữ đã sống dựa vào nhau rất nhiều năm, tương lai mặc dù không thể lúc nào cũng gặp nhau nhưng vẫn nên tiếp tục xa xa nương tựa nhau mới tốt!
Thấy Long Bình Hầu phu nhân nghe lọt được lời của mình, Chương Hàm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Theo sau một đường đi tới, nàng dần dần phát giác đây không phải là đường dẫn vào ngôi viện của Trương Như mà trước đây nàng và Trương Kỳ tới chơi.
Long Bình Hầu phu nhân thấy vẻ mặt nghi ngờ của nàng bèn mỉm cười giải thích: "Sau khi Triệu Vương thế tử tới chơi, tên kia sợ chỗ ở xập xệ của Như nhi nếu lan truyền ra ngoài sẽ làm tổn thương thể diện, cho nên chết đi sống lại khẩn cầu nàng dọn sang chỗ khác.
Hừ, cũng không biết lúc trước là ai hung thần ác sát muốn đuổi mẫu nữ ta ra ngoài!"
So với tiểu viện cũ nát chật chội gần sát cửa hậu trước đây, hiện giờ Trương Như sống trong ngôi viện rộng rãi sáng sủa, trong sân viện là một gốc cổ thụ xòe bóng mát như một cây dù vĩ đại che trời, sát chân tường còn trồng vài bồn hoa.
Nha hoàn hầu hạ trong sân thấy Long Bình Hầu phu nhân đích thân dẫn Chương Hàm lại đây, phía sau còn đi theo mấy nha hoàn ma ma bèn vội vàng cử người vào bẩm báo.
Không lâu sau, một ma ma độ tuổi trung niên mặt trái xoan ra đón.
Thấy bà ta đi đường váy gần như không động, trên mặt treo nụ cười khéo léo, động tác hành lễ đúng chuẩn đến mức không thể đúng chuẩn hơn, Chương Hàm biết ngay đây chính là Đỗ cô cô từ trong cung phái ra giáo tập lễ nghi.
"Chương cô nương." Đỗ cô cô hành lễ xưng hô một tiếng rồi cười xướng danh "Nô tỳ Đỗ thị được Thục phi nương nương của Trường Ninh Cung tuyển tới giáo tập quý nhân lễ nghi." Thẩm cô cô theo sau Chương Hàm tiến lên chào hỏi xong, Đỗ cô cô tiếp tục nói "Quý nhân đang ở trong phòng, mời Chương cô nương dời bước tiến vào."
So sánh với Thẩm cô cô thân thiết giống trưởng bối trong nhà, thậm chí ngay cả nỗi niềm băn khoăn của thiếu nữ hay trong lòng bất an đều có thể tâm sự với bà, vị Đỗ cô cô này vừa gặp là thấy ngay tính tình hoàn toàn tương phản.
Chương Hàm nhịn không được liếc mắt nhìn thêm một cái rồi mới gật đầu vào phòng.
Đang bước qua ngạch cửa, khóe mắt Chương Hàm thoáng thấy Đỗ cô cô muốn theo vào nhưng lại bị Thẩm cô cô nói chuyện cản chân, nàng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, âm thầm cảm tạ Thẩm cô cô từ đáy lòng.
"Hàm muội muội!"
Trương Như bước nhanh ra đón, thấy Chương Hàm cười nhún gối hành lễ, cô nàng vội vàng đỡ lên, nhìn phía sau không có động tĩnh, cô nàng càng vui mừng ra mặt, kéo Chương Hàm vào Đông thứ gian ngồi xuống giường trúc Tương phi, nhẹ giọng nói: "Thừa dịp Đỗ cô cô không có mặt, ta mới có thể tâm sự vài câu riêng tư."
Chương Hàm vội vàng quan tâm hỏi: "Sao thế, Đỗ cô cô hà khắc lắm à?"
"Không không, không phải hà khắc, chỉ rất nghiêm khắc, mỗi tiếng nói mỗi cử động đều muốn quản từ đầu đến chân.
Khó khăn lắm ta mới có thể khiến bà ấy không tìm ra sai lầm.
Hiện giờ đã ban sắc phong, coi như vượt qua một cửa ải, Đỗ cô cô bèn bắt ta phải thời thời khắc khắc bày ra khí độ Vương phi."
Trương Như hiếm khi nghịch ngợm chun mũi, sau đó mới thở hắt ra một hơi nói: "Chẳng qua, tuy nghiêm khắc nhưng trước đó mỗi lần đại bá mẫu muốn tới lôi kéo làm quen, lúc nào cũng bị lời lẽ chính nghĩa của cô cô chặn lại bên ngoài; hơn nữa còn dạy ta không ít đạo lý ở chung với quý nhân trong cung, ta thật rất cảm kích.
Rốt cuộc trước nay ta chỉ ru rú trong nhà chỉ có mẫu thân dạy đọc sách viết chữ đối nhân xử thế, cũng may bây giờ có Đỗ cô cô, nếu không tương lai thế nào ta cũng phải bị xấu mặt.
Nghe nói trước đó Thục phi nương nương còn phái Đỗ cô cô hầu hạ Tri Vương điện hạ, đã làm bảo mẫu cho điện hạ một thời gian."
Trách không được Tri Vương là chiếc bánh tỏa hương để tỷ muội Cố gia tranh chấp, có Cố Thục Phi không hổ là vị quyền nhiếp lục cung nhiều năm làm bà bà, cho dù làm tức phụ lưu tại kinh thành, cuộc sống tất nhiên tốt hơn nhiều so với gả vào nhà danh môn bình thường.
Nghĩ đến đây, Chương Hàm cười nói: "Xem ra, tương lai nhất định có thể nhìn thấy Thục phi nương nương và tỷ thành một cặp bà bà tức nhi hòa thuận."
"Nào có dễ dàng đến thế!" Trương Như lườm nàng một cái rồi nhỏ giọng nói, "Tuy còn chưa từng gặp qua nương nương, nhưng ta nghĩ ngài có thể chu đáo cẩn thận đối đãi ta như vậy, ta an tâm hơn rất nhiều."
"Yên tâm, nương nương vô cùng thân ái hiền lành, còn phần Tri Vương điện hạ..." Chương Hàm kéo dài giọng, thấy Trương Như lộ ra vẻ mặt khẩn trương, nàng phì cười, "Đâu phải tỷ chưa thấy qua, con người ôn tồn lễ độ tuấn tú lịch sự, nhất định hai người có thể cầm sắt hài hòa phu xướng phụ tùy."
Trương Như chỉ gặp qua Tri Vương một lần duy nhất, lúc này bị Chương Hàm trêu ghẹo đến mức mặt đỏ tai hồng, muốn giận dữ lại sợ Đỗ cô cô bên ngoài nghe được động tĩnh, chỉ có thể hậm hực lườm Chương Hàm.
Đúng lúc này nghe một tiếng đằng hắng, cô nàng vội vàng ngồi thẳng người, quả nhiên là Đỗ cô cô dẫn đầu, theo sau là Thẩm cô cô cùng Thu Vận Phương Thảo nâng quà tặng vào phòng, Long Bình Hầu phu nhân lại không thấy đâu.
Biết chuyện riêng tư cũng chỉ có thể tâm sự đến đây, Chương Hàm nhẹ nhàng bóp bóp tay Trương Như mỉm cười nói: "Hôm nay là ngày thêm trang, muội cũng không có nhiều thứ gì khác có thể cho tỷ.
Hai cuộn vải đều do Thục phi nương nương ban thưởng, muội bèn 'mượn hoa hiến Phật' tặng tỷ.
Bốn bộ trang sức là tiệm vàng bạc mới vừa đưa tới, tuy không quý trọng bằng đồ từ Ngự dụng giám nhưng kiểu dáng xem như thời thượng.
Còn hai bức thêu này là chính tay muội mấy ngày này thêu ra, tỷ đừng chê đường kim mũi chỉ vụng về là được."
"Hàm muội muội..."
Trương Như nghĩ đến mấy ngày qua mình bị các kiểu lễ nghi hành cho bổ nháo bổ nhào, thậm chí Chương Hàm dọn về nhà cũng không biết, càng chưa từng đưa qua quà lễ gì, luôn cảm thấy áy náy đến tột đỉnh.
Nghe Chương Hàm tặng quà cưới dụng tâm như vậy, cô nàng càng nhịn không được hổ thẹn hơn, đang muốn mở miệng thì thấy Chương Hàm nhẹ nhàng lắc đầu.
"Người một nhà đừng nói những câu khách sáo."
Trương Như nghĩ đến quan hệ của hai người trong tương lai bèn lập tức minh bạch.
Đúng lúc này, gian ngoài truyền vào giọng Tử Tình: "Đại tiểu thư, bên ngoài Võ Ninh Hầu phu nhân mang theo Uy Ninh Hầu Đại tiểu thư, Võ Ninh Hầu Đại tiểu thư và Trương Đại tiểu thư cùng tới.
Phu nhân đã ra ngoài tiếp đón.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...