Edited by Bà Còm in Wattpad
Chương Hàm và Trương Kỳ đều là lần đầu tiên vào kinh, Tống mụ mụ ước gì hai nàng vấp phải rào cản bổ nhào.
Dọc đường, Chương Hàm cố gắng giảng giải cho Trương Kỳ toàn bộ nhân sự của Cố gia mà nàng nghe được từ Cố phu nhân.
Cứ mỗi đêm hai người nằm cùng giường đều lặng lẽ bàn bạc nếu gặp người nào thì phải ứng đối ra sao, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là lý luận suông mà thôi.
Hiện giờ bọn họ vừa đến trước cửa Hầu phủ, chưa gặp được Cố Thái phu nhân Điền thị mà nửa đường đột nhiên nhảy ra một Trình Giảo Kim, hai người đều có chút lúng túng.
(Trình Giảo Kim: một trong 24 vị tướng khai quốc công thần thời nhà Đường.
Theo truyền thuyết thì ông này chuyên sử dụng cây búa thật lớn, nhưng chỉ đánh được 3 búa dũng mãnh đến búa thứ tư thì không còn sức.
Vì thế Trình Giảo Kim thường được dùng để chỉ người chuyên môn xông ra quậy tung lên nhưng không giúp được gì).
Ngôn Tình Sủng
May mắn thay, Sở mụ mụ tiến lên cười giới thiệu: “Biểu tiểu thư, Hàm cô nương, đây là Tam thiếu gia mới vừa tập tước Uy Ninh Hầu không lâu.
Xét theo bối phận thì các vị là biểu huynh muội, hẳn nên kêu một tiếng Tam biểu ca.”
(Tập tước: kế thừa tước vị)
“Cái gì mà Tam biểu ca nghe xa lạ thế? Nếu đã tới sống ở kinh thành thì còn phân chia biểu huynh biểu muội làm gì, các muội cứ gọi ta Tam ca là được.”
Chương Hàm biết đây chính là Cố Chấn mấy tháng trước mới vừa tập tước Uy Ninh Hầu, thấy tên này mặc dù mồm miệng nói chuyện thân thiết nhưng ánh mắt chỉ lướt qua người Trương Kỳ một cái rồi tập trung trên người mình đảo lên đảo xuống đánh giá khiến lòng Chương Hàm rét run.
Tuy nói phải chịu tang cha ba năm, dựa theo lễ chế thì sau hai mươi bảy tháng là có thể bỏ áo tang, nhưng rốt cuộc ba năm hiếu kỳ của Cố Chấn chưa hoàn toàn qua hết, thế mà hiện giờ hắn vẫn ngông nghênh mặc y phục đỏ tía thêu hoa văn lộng lẫy như vậy, đủ thấy đây là một kẻ ngỗ ngược.
Nàng kín đáo đưa mắt cho Trương Kỳ ra hiệu, Trương Kỳ hờ hững nói: “Hóa ra là Tam biểu ca...!Sớm nghe nương nhắc qua Tam biểu ca là người vui tính, hôm nay vừa gặp quả nhiên danh bất hư truyền.
Chỉ là bọn muội vừa đến kinh sư, theo lý trước tiên nên bái kiến ngoại tổ mẫu, đứng ở chỗ này nói chuyện thật sự bất kính.
Thôi thì chúng ta hãy cùng nhau vào nhé!"
Dọc đường Trương Kỳ rất ít mở miệng, Sở mụ mụ và Triệu mụ mụ ngầm nói với nhau vị biểu tiểu thư này quá cao ngạo.
Hiện giờ nghe được lời này, xác minh biểu tiểu thư tuy bề ngoài cao ngạo nhưng trong lòng rất có hiếu tâm và tôn trọng Thái phu nhân.
Tất nhiên hai vị ma ma không những phụ họa, Sở mụ mụ còn tự mình tiến lên đỡ tay Trương Kỳ dìu nàng đến cỗ kiệu đang chờ sẵn đằng trước.
Chương Hàm theo sau lên một cỗ kiệu khác, khóe mắt liếc về phía Cố Chấn, thấy tên kia đang đứng ngây người nhìn chằm chằm theo mình, ánh mắt nóng bỏng như muốn moi ra hai khối thịt trên người nàng.
Chương Hàm không khỏi cảm thấy bất ngờ, trong lòng dâng lên một cỗ chán ghét.
Nghe đồn trưởng huynh Cố Trường Hưng của Cố phu nhân rất kiêu dũng thiện chiến, không hiểu tại sao lại dưỡng ra một nhi tử mất nết như vậy? Trước đây nàng chỉ nghe Cố phu nhân nhắc tới Cố Chấn đang có tang nên chưa nghị thân, nếu nàng sớm biết tính tình của hắn như vậy, trước đó nàng nên tìm cách đề phòng tên này!
*By Bà Còm in Wattpad*
Chương Hàm xưa nay không thích ngồi kiệu, luôn cảm thấy thân người bị chao đảo lắc lư thật khó chịu, cho nên khi cỗ kiệu được nâng lên đi một lúc thì đầu óc Chương Hàm liền choáng váng không cách gì nhận ra phương hướng.
Tuy nhiên nơi đây trong phạm vi Hầu phủ người qua lại khá đông nên nàng không tiện đẩy mành ra xem xét bên ngoài, chỉ có thể ngồi yên đau khổ chịu đựng.
Đi một hồi lâu rốt cuộc cỗ kiệu mới dừng lại, nàng cố sức hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh, cảm giác choáng váng kia mới đỡ hơn một chút.
Mành kiệu được người nào đó vén lên thật cao, có một bàn tay duỗi vào đỡ nàng.
Chương Hàm dựa theo lực tay của người nọ bước ra khỏi cỗ kiệu, lúc này mới phát hiện người đỡ nàng không phải Sở mụ mụ hoặc Triệu mụ mụ, là một thị nữ mặc áo lụa xanh lam và váy màu xanh vỏ cua.
Chương Hàm liền cúi đầu nói một tiếng đa tạ tỷ tỷ, Triệu mụ mụ vừa đuổi tới kịp vội giới thiệu: “Đây là Lục Bình cô nương bên người Thái phu nhân, rất được Thái phu nhân yêu quý.”
Chương Hàm thấy thị nữ đỡ Trương Kỳ cũng ăn mặc tương tự nhưng dáng người cao hơn, liền biết đây là một đôi thị nữ đáng tự hào nhất của Thái phu nhân.
Nàng cũng không kịp quan sát nhiều, một nhóm người ồ ạt tiến tới vây quanh nàng và Trương Kỳ đưa vào cửa, Cố Chấn vừa mới theo vào bị đẩy lùi về phía sau.
Qua khung cửa thùy hoa là một hành lang, phía trên gắn tấm biển Ninh An Các rõ nét, qua hành lang là thấy tòa chính viện năm gian, dưới mái hiên trước cửa chính lại là một đoàn người hầu đang đứng im như tượng.
Một người đứng trước cửa cao giọng bẩm báo: “Thái phu nhân, biểu tiểu thư và Hàm cô nương đã đến.”
Nghe tên mình được xướng lên một cách trịnh trọng ngang hàng với "Biểu tiểu thư", nếu Chương Hàm chưa nghe Tống mụ mụ nói ra kế hoạch lợi dụng mình của Cố phu nhân và Cố gia thì có lẽ nàng sẽ rất 'thụ sủng nhược kinh', hiện giờ chỉ cảm thấy sợ hãi theo từng bước đi.
Đợi hai người tiến vào đại sảnh, một lão phụ tóc trắng xoá được người trái phải nâng đỡ đi tới, Chương Hàm và Trương Kỳ vội vàng quỳ sụp xuống hành lễ.
“Đứa bé số khổ của ta!”
“Ngoại tổ mẫu...”
Trương Kỳ mới vừa cong đầu gối định quỳ lạy thì đã được Thái phu nhân ôm trọn vào lòng.
Trong nháy mắt nỗi kinh ngạc qua đi, nàng nhớ lời Chương Hàm dặn dò, lập tức cố gắng hồi tưởng quãng đời cực khổ mà nàng đã trải qua -- thân mẫu tuy là nha hoàn nhưng vốn đã định xong hôn sự, rốt cuộc bị phụ thân trong lúc say rượu kéo lên giường, kết quả liền biến thành một người ẩn hình trong hậu viện, lúc chết cũng im hơi lặng tiếng, ngay cả khi an táng thì phận làm nữ nhi cũng không thể tận tâm tận lực; sau đó cho dù nàng đã cúi đầu khom lưng không lộ diện không tỏ ra xuất sắc, vậy mà muốn tìm một chỗ bình an để náu thân cũng không thể được; nếu không phải đích tỷ và phụ thân tranh chấp trời xui đất khiến xảy ra án mạng, lúc này nàng còn không biết bản thân sẽ trôi dạt về phương nào.
Nghĩ tới đó là nước mắt nàng tràn mi rồi tuôn ra, nàng gục đầu trên vai Thái phu nhân khóc lóc thảm thiết.
Thấy Trương Kỳ diễn được đến thế, Chương Hàm thật sự trút được gánh nặng.
Đồng thời nàng cũng nhớ tới quanh năm suốt tháng khó gởi một phong thơ tới cha huynh, nhớ tới bị nhốt trong Quy Đức phủ nha không được gặp mẫu đệ, từng giọt nước mắt to như hạt đậu cũng ào ạt lăn xuống không dứt.
Thái phu nhân được mọi người khuyên can khó khăn lắm mới ngừng được nước mắt, thấy một đôi tỷ muội lệ rơi đầy mặt vội vàng phân phó nha hoàn đi múc nước tới hầu hạ hai nàng rửa mặt, lúc này mới tinh tế quan sát hai người.
Trong khi đó, Lục Bình lặng lẽ đi đến phía sau Thái phu nhân, ghé sát vào tai thầm thì: “Thái phu nhân, biểu tiểu thư và Hàm cô nương đều hiển lộ chân tình.”
Thái phu nhân xuất thân đại tộc, lúc trước khi bà gả đến Cố gia quả thật là Cố gia trèo cao.
Bà tình nguyện trải qua hai mươi năm vất vả, khó khăn lắm mới nuôi lớn được hai nhi hai nữ trong thời loạn thế.
Đến khi chư hầu đồng loạt khởi nghĩa, bà liền thúc giục hai nhi tử triệu tập tráng đinh ở quê nhà đầu quân cho đương kim Hoàng đế.
Khi đó Hoàng đế cũng chỉ là một chư hầu, đánh Đông dẹp Bắc nhiều năm thống nhất thiên hạ ngồi lên Long tọa.
Hai nhi tử lần lượt được phong Hầu, trưởng nữ vào cung thành Thục Phi, Cố thị bước lên trên đỉnh vinh quang.
Hiện giờ bà đã gần bảy mươi, trải qua hơn hai mươi năm vinh hoa phú quý, sớm đã nhìn quen đủ loại tâm kế kỹ xảo.
Không nói ai khác, cứ nhìn tôn tử Cố Chấn vừa mới tập tước Uy Ninh Hầu đây này, lúc trước trong buổi tang lễ của phụ thân và buổi hiến tế trong ngày tiểu tường và đại tường, hắn phải lén dùng khăn tay tẩm hồ tiêu chậm mắt để có thể khóc ra, trong lòng bà biết rõ ràng.
Vì thế khi thấy ngoại tôn nữ và Chương Hàm sau khi rửa mặt mà đôi mắt vẫn còn sưng đỏ, lại nghe lời chứng thực của Lục Bình, Thái phu nhân nhịn không được phải gật đầu khen ngợi.
“Nếu đã tới đây thì hãy coi nơi này như nhà của các con.
Ta đã cho người dọn dẹp dãy nhà phía Đông rất ổn thỏa, tỷ muội các con hãy cùng ở đó.”
Nghe được lời này, Cố Chấn vẫn chưa bắt được cơ hội nói chuyện vội vàng mở miệng: “Lão tổ tông, trong Tây phủ nhân khẩu nhiều, hai vị muội muội ở đây không khỏi bất tiện.
Hơn nữa nơi này huynh đệ nhiều mà tỷ muội thiếu, không chừng khiến hai vị muội muội nảy sinh nỗi nhớ nhà.
Trong khi bên Đông phủ của con nhân khẩu ít ỏi, lại có hai vị tỷ muội ở đó, chi bằng...”
Hắn còn chưa nói xong thì Thái phu nhân lạnh lùng quét mắt nhìn qua, tức khắc nửa đoạn sau không thể thoát ra khỏi miệng.
Thái phu nhân lại làm như không nghe Cố Chấn mới vừa nói gì, vẫy tay ý bảo Trương Kỳ và Chương Hàm lại đây ngồi hai bên trái phải của bà, sau đó chỉ vào vị phu nhân ngồi bên tay trái giới thiệu: “Đây là Nhị cữu mẫu của các con.”
Chờ Trương Kỳ và Chương Hàm đứng lên hành lễ với Võ Ninh Hầu phu nhân xong, Thái phu nhân nói tiếp: “Từ sau khi Đại cữu cữu tụi con qua đời, Đại cữu mẫu tụi con vẫn luôn triền miên trên giường bệnh, mai mốt có cơ hội ta sẽ sai người đưa các con qua bên kia thăm hỏi.
Tam biểu huynh nhà Đại cữu mẫu các con đã gặp qua, chín vị biểu huynh nhà Nhị cữu mẫu thì có người đã khai phủ ở riêng, có người theo Nhị cữu cữu tụi con đánh giặc, có người ở Quốc Tử Giám học hành, có người đang làm kinh vệ.
Người quá nhiều, trong một chốc một lát cũng không gặp được đầy đủ."
Thái phu nhân dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Đại tẩu tụi con Thập nhị Công chúa đang ở cữ, sức khỏe không tốt, chờ đến lúc có cơ hội nhất định sẽ gặp mặt.
Nhà người khác thì tỷ muội nhiều huynh đệ thiếu, nhà chúng ta lại là huynh đệ nhiều tỷ muội thiếu.
Bên nhà Đại cữu cữu tụi con có hai tỷ muội, các con nên gọi một tiếng Đại tỷ Nhị tỷ, bởi vì Đại cữu mẫu sức khỏe không tốt nên hiện giờ hai tỷ muội phải ở nhà bận rộn hầu bệnh.
Còn bên nhà Nhị cữu cữu chỉ có một vị Tam tỷ tỷ, ước chừng lớn hơn tụi con nửa tuổi, hôm nay nó đi đến ngoại gia thăm hỏi, đợi lát nữa sẽ trở về.”
Chương Hàm biết Uy Ninh Hầu Cố Trường Hưng tuy đã từng có mấy nhi tử nhưng đều chết non, sống sót chỉ còn một mình Cố Chấn là thứ xuất.
Trong khi đó Võ Ninh Hầu Cố Trường Phong nghe nói có được nguyên phối Vương phu nhân rất ung dung rộng lượng, vì thế nhi tử nối dõi vô cùng đông đảo, tổng cộng có đến chín nhi tử đích thứ đầy đủ, đích trưởng tử Cố Trấn là Phò mã Đô úy, cưới Công chúa Gia Hưng, hiện giờ cư ngụ tại phủ riêng, tất cả nhi tử còn lại người nào cũng có tiền đồ rộng mở..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...