Vinh Hoa Phú Quý Phủ Thiên


Mưa rơi tí tách tí tách cùng vài tiếng sấm sét đì đùng, kế tiếp bầu trời đột nhiên giáng xuống một trận mưa to tầm tã, mọi người không kịp phòng ngừa trúng mưa lạnh thấu tim.

Trần Thiện Chiêu có đông đảo hạ nhân vội vàng vây quanh che chắn, vậy mà vào thư phòng vẫn bị ướt giầy và áo ngoài, còn Triệu Phá Quân thì hoàn toàn bị mưa xối ướt như chuột lột.

Thế nhưng Trần Thiện Chiêu chỉ ướt chút giày vớ áo ngoài mà vừa vào nhà lại đánh ngay vài cái hắt xì, khiến Đan ma ma sợ tới mức cuống quít sai người đi nấu nước gừng.

Trong khi đó Triệu Phá Quân vẫn đứng thẳng tắp, thản nhiên như người bị ướt không phải là mình.

"Ma ma, ta thật không phải yếu ớt vậy đâu, sai người lấy bộ y phục tới cho ta thay ra là được." Phân phó xong, Trần Thiện Chiêu liếc một cái về phía Triệu Phá Quân, chỉ vào hắn dặn thêm một câu, "Cũng đi lấy một bộ y phục cho hắn thay, xem bộ dạng hắn chật vật quá rồi!"
"Thế tử gia, ti chức..."
Triệu Phá Quân đang muốn nói không cần, nhưng bắt gặp ánh mắt cười như không cười của Trần Thiện Chiêu, hắn nhớ tới tính tình thay đổi thất thường của vị Thế tử này, cuối cùng đem lời chối từ nuốt lại vào bụng.

Hai người thay xong một thân y phục khô ráo, Triệu Phá Quân ngượng ngập để hai gã sai vặt tỉ mỉ lau khô tóc cho mình.

Chờ mãi đến khi mọi người lui ra ngoài, hắn bước nhanh tới án thư đứng bên cạnh Trần Thiện Chiêu, thấy vị Thế tử này đang thật cẩn thận lau khô rồi mở ra mấy quyển sách được bọc giấy dầu kỹ càng.

"Thế tử gia, ti chức canh chừng ở tiệm tơ lụa của nhà kia mấy ngày, vừa lúc gặp được Anh Thảo chạy đến dự bị đón phụ mẫu trốn đi, bèn bắt gọn cả nhà nàng ta luôn cả đệ đệ ở tư thục.

Lão tử nàng ta bị dọa sợ quá mức, chỉ hỏi dăm ba câu liền khai ra tất tần tật.

Cũng không biết kẻ khác thấy hắn quá thành thật hay là muốn mượn miệng hắn truyền lời cho Trương Xương Ung, thế nhưng lại lộ ra tiệm tơ lụa kia là sản nghiệp của Thái Tử Phi!"
Vốn đang yêu thích vuốt ve bìa của mấy quyển sách quý không buông tay, nghe vậy Trần Thiện Chiêu đột nhiên ngẩng đầu lên, trong ánh mắt hiện ra một tia sáng sắc bén, ngay sau đó bỗng phá lên cười.

Trần Thiện Chiêu lập tức ngồi ngả người xuống ghế Thái sư, đặt quyển sách trong tay lên bàn rồi mới xoa tay nói: "Hóa ra là vậy! Ta đang thắc mắc Cửu thúc là người có tính tình nói dễ nghe là ẩn nhẫn, nói không dễ nghe là cẩn thận quá mức, đâu thể nào lôi kéo bè cánh lộ liễu đến thế chỉ vì cái lợi trước mắt.

Hóa ra là vị Cửu thúc này có một người 'nội trợ hiền thục' giúp đỡ đi hung hăng đốt lửa khắp nơi!"
Nhớ tới vừa nãy Thái Tử hao tổn tâm huyết nhắc nhở chính mình phải chú ý các huynh đệ xung quanh, cần tranh thì phải tranh, Trần Thiện Chiêu nghiêng đầu tưởng tượng nếu sau đó Thái Tử biết được chuyện này thì biểu cảm sẽ như thế nào, trên mặt lộ ra vẻ thích thú.

Qua một hồi lâu, hắn mới ngoắc ngón tay kêu Triệu Phá Quân, khi người đối diện do dự mà dịch bước lại gần, hắn bèn chống tay vịn đột nhiên ngồi thẳng dậy.


"Người một nhà kia hiện giờ an trí ở nơi nào?"
"Bởi vì thời gian quá muộn, ra khỏi thành sợ không kịp, hơn nữa cũng sợ không qua được trạm xét hỏi, cho nên ti chức tạm thời an bài trong viện của mình.

Người đều bị trói chặt không thể chạy trốn kêu la."
"Ngươi là người trong quân, ta đương nhiên không lo lắng bọn họ ở trong tay ngươi có thể chạy thoát hoặc để lộ tiếng gió." Trần Thiện Chiêu vừa tức giận vừa buồn cười nhìn Triệu Phá Quân, mặt mày hài hước nói, "Chẳng lẽ từ trong miệng nha đầu kia ngươi chỉ hỏi ra được vấn đề nhỏ xíu như vậy, không hỏi thêm vài câu về tình hình dạo này của Chương cô nương ở phủ Võ Ninh Hầu như thế nào sao?"
Triệu Phá Quân không ngờ Trần Thiện Chiêu thẳng thừng hỏi tới chuyện Chương Hàm, nhưng vị Thế tử gia chẳng hề e ngại mặt mày tự nhiên hỏi ra khiến hắn bỗng dưng bị cứng họng, một hồi lâu mới ấp úng nói: "Anh Thảo kia sợ tới mức nói năng lộn xộn.

Ti chức phải lặp lại câu hỏi một hồi lâu, nàng ta mới nói hôm nay Trương Xương Ung đến thăm phủ Võ Ninh Hầu, khi rời đi sắc mặt rất khó coi.

Mà hắn vừa đi không bao lâu, Thái phu nhân đã kêu Chương cô nương vào nói chuyện, sau đó lại đi ngoại viện gặp quản sự Cố Tuyền.

Còn Lại mụ mụ không biết là chuyện như thế nào, đột nhiên nghiêm khắc xử trí nha đầu Bách Linh trước đó Trương Xương Ung đưa tới, đuổi người trở về Trương gia.

Vì thế Anh Thảo kia mới bị dọa, sợ hành động trước đó bị phát hiện nên lặng lẽ chạy trốn."
"Có thể khiến một nha đầu mạo hiểm mang theo người nhà bỏ chạy, xem ra vấn đề phát sinh cũng không nhỏ chứ nhỉ? Nghĩ đến chắc ngươi cũng đã hỏi rõ ràng, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Triệu Phá Quân do dự một lát rồi thuật lại toàn bộ sự tình liên quan đến cây trâm bạc, vẻ mặt thờ ơ xen lẫn hài hước và trêu ghẹo của Trần Thiện Chiêu mới vừa rồi tức khắc biến mất.

Hắn trầm ngâm suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng mỉm cười nói: "Làm phụ thân mà có thể tính kế nữ nhi đến mức này thật đúng là hiếm thấy.

Nhưng người tự cho là thông minh gặp phải người càng thông minh hơn, hắn đã giơ chân đá vào ván sắt, khẳng định đã mất cả chì lẫn chài! Chỉ tiếc gần đây không tìm ra cớ gì để truyền tin cho phủ Võ Ninh Hầu...!Ngươi rốt cuộc không phải ca ca ruột thịt của người ta nên đâu tiện đứng ra gặp mặt, sớm biết vậy ta nên giữ Chương Thịnh lại đây!"
Cho dù ngài là Triệu Vương Thế tử, cho dù Chương Thịnh lưu tại kinh thành, với tính tình cáu kỉnh luôn che chở muội muội như tròng mắt của Chương lão Đại, chịu làm trung gian truyền tin còn khó hơn gặp quỷ! Triệu Phá Quân cảm thấy trong lòng vô cùng rối rắm, biểu tình trên mặt và cảm xúc trong lòng cực kỳ phức tạp.

Đột nhiên nghe một tiếng 'Rầm' vang lên, hắn mới lập tức phục hồi tinh thần, phát hiện tiếng vừa rồi là Trần Thiện Chiêu đập xuống tay vịn.

"Tận dụng thời cơ sẽ không có tổn thất...!Triệu Phá Quân!" Thấy Triệu Phá Quân khom lưng đáp lời, Trần Thiện Chiêu nhẹ giọng phân phó, "Ngươi nghĩ ra biện pháp gì đó truyền tin cho người bên cạnh Lạc Xuyên Quận vương Trần Thiện Thông, nói là Lễ Bộ đã chọn được người cho hắn trong danh sách tuyển Vương phi: một người có phụ thân là lục phẩm Tri châu, một người có phụ thân là tam phẩm Chỉ Huy Sứ chức quan nhàn tản, còn một người có phụ thân thi ba khóa vẫn không trúng cử nhân.

Hiện giờ tuy Lễ Bộ đã thay đổi Thượng thư và Thị lang, nhưng người được tuyển chắc hẳn không sửa đổi.

Mặt khác, dưới gối Thái Tử nhi tử không nhiều lắm, An Quốc Công đang tính chọn một tôn nữ đưa vào Đông Cung, còn một tôn nữ khác thì tính làm thân thích với phủ Võ Ninh Hầu."

Thấy Triệu Phá Quân nghẹn họng nhìn trân trối, Trần Thiện Chiêu lại làm như chuyện không có gì to tát ngáp dài một cái rồi thản nhiên nói: "Hai chuyện này là nghe được từ Thập thất thúc của ta, hẳn là không giả.

Chỉ tiếc Trần Thiện Thông nhân duyên không tốt, muốn hỏi thăm vấn đề này mà không tìm được cửa để vào.

Nhưng nếu hắn muốn chứng thực mấy tin tức này thì dễ dàng hơn nhiều so với hỏi thăm.

Với tính tình của hắn, nếu không gây náo loạn ra một trận thì không phải là Trần Thiện Thông!"
Triệu Phá Quân kinh ngạc quá đỗi, đáp ứng một tiếng rồi thi lễ thối lui.

Nhưng vừa tới ngưỡng cửa, hắn lại thoáng do dự một lát bèn xoay người hỏi: "Thế tử gia, vậy người một nhà của nha đầu kia xử trí như thế nào?"
"À...!sau khi ngươi thả ra tin tức thì cứ tiễn người đi.

Ở Câu Dung ta có một thôn trang, tạm thời cứ đưa đến chỗ đó."
"Ti chức tuân mệnh!"
Chờ trong phòng chỉ còn lại một mình hắn, Trần Thiện Chiêu trầm ngâm cong ngón tay nhẹ nhàng gõ tay vịn.

Lúc nãy Thái Tử nói với hắn những lời này kia đương nhiên không phải 'bắn tên không đích'.

Từ nhỏ hắn đã rời nhà, mẫu thân tất nhiên thương tiếc nhưng rốt cuộc hắn không có cơ hội gần gũi với phụ thân.

Chỉ là, phụ thân cầu hôn cho Tứ đệ cũng không phải thiên vị bất công -- nếu thật sự đổi thành Thế tử hắn đây muốn kết thân với Định Viễn Hầu gia, chỉ sợ hôn sự không thành ngược lại chọc đến một thân tai ương.

Cho nên, chuyện hắn phải làm không phải ngồi đó than thân oán trách, mà là nắm chắc tình hình hiện tại.

Lại nói tiếp, hắn cũng không biết nên cho rằng cách thức Chương Hàm bí mật gởi tin tức đến phủ Triệu Vương là quá cẩn thận hay là cố ý muốn hắn mất công tìm.

Những miếng hộ tâm giáp kia thật sự làm khó Đan ma ma một hồi nhưng cũng may nàng đã gởi tới những tin tức khá quan trọng.


Chỉ là thời cơ chưa tới, trước tiên hắn vẫn phải ẩn nhẫn tích cóp thêm nhiều tin tức nữa để chờ thời cơ tốt nhất.

Ngoài cửa sổ đột nhiên hiện lên tia chớp sáng chói, theo sát là một tiếng sấm kinh thiên động địa.

Nhưng dưới màn sấm chớp ầm ĩ như vậy, Trần Thiện Chiêu vẫn khoanh tay trước ngực ngồi trầm ngâm.

Mãi đến khi gian ngoài truyền vào vài tiếng kinh hô ồn ào thì hắn mới ngẩng đầu lên.

Không cần đợi lâu, một gã sai vặt cả người ướt dầm dề vén rèm vào phòng.

"Thế tử gia, gác chuông bị sét đánh, hiện giờ đã sụp, chuông lớn lăn xuống trên đường!"
Đang nói thì một tia chớp đột nhiên sáng lóe.

Trần Thiện Chiêu chống tay lên án thư định đứng lên nhưng cuối cùng lại ngồi xuống.

Nhìn phong thư trên bàn dùng tiếng lóng viết mật tin được đưa tới đây từ đội quân Liêu Đông, hắn chỉ cảm thấy trong lòng cực kỳ phấn chấn.

Đây thật là ông trời tương trợ!
Mời vào ủng hộ nhà bacom2 ở w@t.tp@d
Từng đợt tiếng sấm rền vang như vậy dĩ nhiên Chương Hàm không ngủ được.

Nghe tiếng Trương Kỳ kinh hô, nàng lập tức lăn người ngồi dậy, ngay cả ba nha hoàn vừa đặt mình xuống đã ngủ ngay hiện tại cũng đều bừng tỉnh.

Phương Thảo đốt đèn đến giường lớn nhìn xem, thấy Trương Kỳ gắt gao ôm cánh tay Chương Hàm, sợ tới mức thân người phát run, Phương Thảo liền lên tiếng trấn an: "Từ khi vào xuân đến giờ thì hôm nay sấm chớp dữ dội nhất.

Tuy nhiên sấm sét tới cũng nhanh mà đi cũng mau, một lát là ổn thôi.

Nếu không để nô tỳ tìm thứ gì đó cho đại tiểu thư nhét lỗ tai?"
"Không có việc gì đâu.

Không làm chuyện trái với lương tâm thì không sợ quỷ gõ cửa!" Chương Hàm mỉm cười vỗ vỗ bả vai Trương Kỳ, thấy cô nàng vẫn dùng hai tay bịt tai sắc mặt trắng bệch, Chương Hàm nghiêng tai nghe ngoài trời mưa to gió lớn, nghĩ đến màn sấm sét đan xen không khỏi có chút thất thần.

Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền vào từng đợt tiếng gõ cửa, nàng vội vàng sai Phương Thảo ra xem xét động tĩnh, Bích Nhân và Ninh Hương cũng nối gót theo sau.


Chỉ trong chốc lát, Ninh Hương liền mau chân quay lại.

"Là Lục Bình tỷ tỷ, nói rằng Thái phu nhân bị tiếng sấm làm cho bừng tỉnh, tới hỏi xem Đại tiểu thư và Hàm cô nương như thế nào?"
Chương Hàm nghe vậy gật đầu, không bao lâu đã thấy Lục Bình vào Nam phòng.

Mặc dù đi nép trong hành lang và chắc hẳn cũng khoác áo tơi, nhưng Chương Hàm cúi đầu liền thấy giầy thêu trên chân Lục Bình đều ướt đẫm, nàng liền mỉm cười nói: "Đã trễ thế này còn làm phiền tỷ tỷ phải đi một chuyến.

Không có việc gì đâu, lúc trước ở Quy Đức phủ đâu phải chưa từng thấy sấm sét, không đến mức chỉ vì vậy mà bị kinh hách."
Lục Bình mới nhún gối nói: "Phía Bắc không nhiều mưa bằng phía Nam, cho nên Thái phu nhân mới lo lắng nhị vị tiểu thư bị kinh hãi.

Huống chi, buổi tối hôm nay nơi này còn thiếu một người, cũng không biết có đủ sai sử hay không?"
Nghe Lục Bình nói vậy, ánh mắt Chương Hàm khẽ nhúc nhích, thành khẩn nói: "Đều do chúng ta sơ sẩy khiến lão tổ tông nhọc lòng.

Chỉ một buổi tối mà thôi, chốc lát liền qua ngay đấy mà.

Nhưng thật ra giày thêu của tỷ tỷ đã bị nước mưa làm ướt nhẹp, ngày mai chỉ sợ chưa chắc khô kịp để mang.

Phương Thảo, qua ngăn tủ bên kia lấy tới đôi giày lúc trước ta làm."
Lục Bình vội vàng chối từ vài câu, nhưng đến khi Phương Thảo tìm ra đôi giày kia đưa đến trước mặt, thấy đôi giày lụa xanh trên mặt thêu một đôi bướm vỗ cánh sắp bay, bên cạnh còn có hai con ong mật sinh động như thật, Lục Bình liền có chút không rời được mắt.

Chương Hàm thấy vậy bèn cười nói: "Đây là ta làm từ trước, hiện giờ lại không đi vừa.

Lục Bình tỷ tỷ cứ cầm về, nếu có thể đi vừa liền giữ lại, không đi vừa thì tặng người cũng tốt.

Về phần trong phòng này thiếu một người, nhờ tỷ tỷ bẩm lại với lão tổ tông không cần lo lắng, nếu không tìm được Anh Thảo thì cứ điều Vãn Thu lại đây là ổn rồi.

Rốt cuộc các nha hoàn khác đều đã có nhiệm vụ, chỉ còn lại Vãn Thu là lúc trước Trương gia đưa tới, ở chính phòng học được quy củ một thời gian rồi, hiện giờ phân lại đây coi như hợp tình hợp lý, người khác cũng không có gì để dị nghị."
Trương Kỳ thấy Chương Hàm nhìn mình bèn đánh bạo nói: "Còn nữa, nhờ tỷ tỷ cũng bẩm với lão tổ tông, hiện giờ ta ở Cố gia, bên ngoài nếu không có một hai người sai khiến cũng không tiện.

Cho nên ta muốn cầu lão tổ tông đem phụ mẫu Ninh Hương về đây đặt ở ngoại viện, bọn họ đều là người thành thật ổn trọng, làm việc cũng đáng tin cậy."
Nghe được lời này, vốn dĩ Ninh Hương luôn thầm thấp thỏm vì vụ Anh Thảo bỏ trốn, hiện giờ trong lòng tràn ngập cảm giác mừng như điên.

Nếu không phải trong phòng còn có người khác, Ninh Hương thật muốn khóc lớn vì vui sướng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui