Cố Minh thân là đích tử của Hầu phủ, từ nhỏ đi theo danh sư học võ, phụ thân và trưởng huynh thỉnh thoảng chỉ đạo thêm, ở trong cung thường xuyên luận bàn cùng đồng liêu, trong mắt hạ nhân Hầu phủ, Cố Minh Tứ thiếu gia là vị chủ nhân võ nghệ siêu quần nhưng xưa nay ôn hòa không kiêu ngạo.
Tuy nhiên, không kiêu ngạo đâu có nghĩa là Cố Minh không nóng tính, huống chi việc này thực sự chạm vào điểm mẫn cảm nhất trong lòng hắn.
Ngay lúc này, hắn chụp lấy cổ tay Phương Thảo, lạnh lùng hỏi cộc lốc: “Cây trâm gì?”
“Buổi sáng hôm qua ở chùa Long Phúc, có người giao cho Đại tiểu thư một cây trâm bạc nói là ngài nhân tiện nhờ đưa.” Cố Minh đột nhiên siết chặt tay, Phương Thảo cảm thấy cổ tay của mình sắp bị bóp gãy nhưng vẫn cố nói cho hết câu.
Đợi cổ tay cuối cùng được thả lỏng, Phương Thảo bất chấp chuyện gì khác hối hả nói, “Lúc đó Đại tiểu thư cũng thu nhận, nhưng khi trở về cảm thấy không thích hợp bèn tìm Hàm cô nương thương lượng.
Hàm cô nương biết người bên cạnh Đại tiểu thư tới tìm ngài không tiện, rốt cuộc sai nô tỳ lại đây.”
Đối với Chương Hàm, cảm nhận của Cố Minh có vài phần phức tạp.
Không tính đến xuất thân, Chương Hàm có nhan sắc xinh đẹp động lòng người, lại thông tuệ bình tĩnh nhạy bén hơn người, so với bất cứ điểm nào Trương Kỳ đều thua xa, thế nhưng không hiểu sao hắn lại chỉ để ý đến Trương Kỳ.
Lúc trước hắn không hề tin chuyện thoại bản vớ vẩn vừa gặp đã yêu, hiện giờ chính mình cảm nhận mới biết thế gian thực sự có chuyện như vậy.
Một lần nghị hôn kia, nếu không nhờ Chương gia minh bạch từ chối, sau đó Trương Kỳ lại nói Chương Hàm cũng vô tình, nếu không nhờ vậy thì hắn biết bản thân không có khả năng thật sự làm trái ý tổ mẫu và mẫu thân.
Cho nên sự tình do Chương Hàm phân phó, mặc dù nghe thật kỳ lạ nhưng hắn lập tức tin ngay.
Nhìn Phương Thảo cắn môi đứng yên tại chỗ, hắn trầm giọng bảo: “Ngươi trở về nói với Chương cô nương và Du muội muội, cho dù ta muốn tặng đồ cũng sẽ đường đường chính chính mà đưa.
Loại lén lút trao nhận ảnh hưởng đến danh tiết người khác thì ta quả quyết không làm.
Người lén lút trao đồ cho Du muội muội là ai ta nhất định truy cho ra manh mối!”
“Tứ thiếu gia, nô tỳ về trước báo lại một tiếng, sự tình cần giải quyết thế nào thì xin để nô tỳ bẩm báo sau.”
Mặc dù đã suy đoán ra rồi nhưng khi Phương Thảo cầm hộ tâm giáp vội vàng trở về báo cáo, sắc mặt Chương Hàm vẫn trầm xuống.
Mà Trương Kỳ càng không cần phải nói, sắc mặt tái nhợt suýt nữa đứng không vững.
Một lần kia đi đưa tiễn người nhà Chương Hàm, nàng đồng cảm như bản thân mình cũng trải qua, không khỏi khóc nức nở nên Cố Minh đã cố gắng an ủi nàng một hồi.
Chuyện này có đông đảo hạ nhân Cố gia đều chứng kiến, mà Chương Hàm cũng từng kêu Ninh Hương lộ ra cho Trương Xương Ung.
Nếu Cố gia hay phụ thân nàng có ý xem trọng mối quan hệ này, đâu thể nào chờ mãi đến nay mà một chút tiếng gió cũng không có.
Nếu cây trâm bạc này thật không phải Cố Minh đưa, vậy thì có người nào khác đã phát hiện cảm tình giữa bọn họ để lợi dụng nàng! Cố Minh mà biết được, nói không chừng sẽ xem thường nàng...!
Nghĩ đến đây, Trương Kỳ ảm đạm ngã ngồi xuống giường: “Sớm biết như vậy ta nên lặng lẽ ném đi, còn hơn là phải đi hỏi huynh ấy!”
“Chưa thể xác nhận có phải đồ Tứ biểu ca đưa hay không, tỷ thật sự bỏ được ném đi? Nếu chứng thực, ngược lại tốt hơn so với việc cứ phải nghi thần nghi quỷ.”
Thấy Trương Kỳ vẫn ngẩn ngơ, Chương Hàm liếc nhìn cây trâm, chợt nói từng câu từng chữ: “Hơn nữa, tiện tay ném đi cũng không thể ngăn chặn phiền toái kế tiếp.
Ngày mai ta sẽ vẽ họa đồ của cây trâm kêu Phương Thảo mang đến cho Tứ biểu ca, nhờ huynh ấy làm cho tỷ một cây trâm giống y như vậy đưa tới đây, cây trâm này tỷ hãy tạm thời cài thêm một vài ngày.”
“Còn phải cài?”
Trương Kỳ hận không thể ném thật xa cây trâm mang tới phiền toái lớn như vậy, hoàn toàn không dự đoán được Chương Hàm vẫn kêu mình cài cây trâm này.
Đến khi nghe được Chương Hàm còn muốn nhờ Cố Minh chế tạo một cây trâm giống như vậy, cô nàng càng cảm thấy dị thường không thể tưởng tượng.
Khi Chương Hàm nói ra lời kế tiếp, nàng liền trầm mặc ngay.
“Có một số việc đời này tỷ không thể cho huynh ấy biết, nhưng có một số việc tỷ lại bắt buộc phải cho huynh ấy biết.
Trước đây ta cứ tưởng cha tỷ kiệt lực muốn tu bổ quan hệ với Cố gia, cho nên phần lớn sẽ nghĩ cách khiến cho tỷ gả vào Cố gia.
Nhưng hôm nay cha tỷ rõ ràng có chủ ý khác, nếu ông ta lôi vấn đề 'Lệnh của phụ mẫu lời người mai mối' ra ép tỷ thì sẽ không dễ dàng chống lại.
Nếu đã như thế, thay vì trong lòng tỷ cứ luôn lo được lo mất, còn không bằng cho Tứ biểu ca biết cha tỷ có thái độ gì đối với nữ nhi của ông ta.
Hơn nữa, rốt cuộc cha tỷ muốn làm gì, chỉ bằng sức lực nhỏ bé của chúng ta thì khó có thể tìm hiểu, không bằng cứ để huynh ấy đi tra! Nói tóm lại, quan hệ thông gia là sự liên kết giữa hai họ, nếu hai người thật sự muốn đến với nhau thì không tránh khỏi phải liên quan đến cha tỷ, làm cách này tỷ cũng có thể chân chính biết được thái độ của Tứ biểu ca.”
Trương Kỳ mặt mày lo sợ không yên há miệng thở dốc, nhưng lại không biết nên phản bác Chương Hàm thế nào.
Nếu Trương Xương Ung thật sự muốn tính kế, nữ nhi nàng đây kẹp ở bên trong đâu tính là gì? Mặc dù đã biết rõ như vậy, nhưng Trương Kỳ vẫn cảm thấy quả tim co rút từng đợt đau đớn vô cùng, bỗng nhiên nhịn không được tóm lấy cánh tay Chương Hàm.
“Vì sao ta lại có người cha như vậy...”
Nếu nàng chỉ sinh tại một nhà tầm thường, vậy sẽ không bị mất đi thân mẫu từ tuổi ấu thơ, sẽ không có chuyện 'thay mận đổi đào' thế thân cho đích tỷ đi vào Cố phủ trong kinh thành, cũng sẽ không quen biết rồi có tình cảm với Cố Minh...!Vậy thì cũng sẽ không có vấn đề gì phải lo được lo mất như hiện tại!
“Cuộc đời này chính là như thế, có được tất nhiên sẽ có mất!” Chương Hàm trả lời cực nhanh.
Lời Trương Kỳ nói trước kia nàng đã nghĩ tới rất nhiều lần, hiện giờ nàng đã nghiệm ra được: Trên đời này thứ gì cũng có nhưng lại không có thuốc hối hận, càng không có chữ 'nếu'!
Do bà còm biên tập đăng tại wattpad
Đêm nay, không phải chỉ có một người trằn trọc khó ngủ trong phủ Võ Ninh Hầu.
Ít nhất có Cố Minh chưa đến thời điểm gà gáy liền đã dậy rồi, ở Diễn Võ Trường thao luyện một lần hết tất cả mười tám món binh khí.
Mặc dù hắn chủ yếu là tập đại thương, nhưng thân là con cháu huân quý thì đao kiếm đều dùng rất thành thạo.
Tập mãi đến khi toàn thân đẫm mồ hôi, hắn bèn cởi trần tự mình đi tới giếng nước, múc một xô nước rồi cứ thế tưới xuống đầu, cả người lúc này mới nhẹ nhõm hơn hẳn, những tích tụ trong lòng rốt cuộc tản ra không ít.
Mặc kệ là ai mạo danh của hắn làm loại sự tình này, hắn đều sẽ không tha cho kẻ đó!
“Thiếu gia, Phương Thảo tỷ tỷ mang hộ tâm giáp tới, nói là sợ ngài sắp đi vào cung làm nhiệm vụ cho nên sớm đưa tới.”
“Hãy chờ một lát!”
Cố Minh biết mình một thân ướt nhẹp như vậy không tiện gặp ai, trước tiên vào phòng lau khô thân người rồi thay bộ y phục, xong xuôi mới vội vàng đi ra.
Hắn ở trong cung làm nhiệm vụ cũng không có ai hầu hạ, những việc này đều quen tự làm.
Âm Phù sớm biết thói quen của Tứ thiếu gia, nhưng khi Phương Thảo nhìn thấy Tứ thiếu gia đầu tóc ướt nhẹp lại bị sửng sốt đến ngây người, mãi một lúc mới trao trả hộ tâm giáp cho Cố Minh.
“Âm phù, lấy đồ vào đi! Sau đó tìm trong rương đồ của ta hai miếng lót vai lúc trước đại ca tặng cho ta và miếng hộ eo do mẫu thân tự tay làm, đem về cho Hàm muội muội coi để làm mẫu, đỡ mất công phủ Triệu Vương một hồi muốn làm cái này một hồi muốn làm cái kia.”
Dùng cớ như cũ đuổi đi Âm Phù, lúc này Cố Minh mới nhìn về phía Phương Thảo.
Phương Thảo lập tức lấy ra một tờ giấy từ trong tay áo, hai tay trình cho Cố Minh: “Tứ thiếu gia, đây là cô nương đã họa bản vẽ cùng kích cỡ của cây trâm bạc, thỉnh ngài đến tiệm vàng bạc nào đáng tin cậy để dựa theo bản vẽ làm một cây trâm khác."
Chờ Cố Minh nhíu mày tiếp nhận, Phương Thảo chắp tay trước ngực cúi đầu nói: “Mặt khác, Đại tiểu thư nhắn lời cho Tứ thiếu gia, nếu ngài tin Đại tiểu thư, vậy sự tình cây trâm này ngài tạm thời đừng đuổi theo tra xét.
Nếu ngài có nhàn rỗi, thỉnh thay Đại tiểu thư lưu ý lão gia.
Nghe nói lão gia tới kinh thành vẫn luôn tiệc tùng với đông đảo bạn học cùng năm, xã giao nhiều vô cùng.
Đại tiểu thư thật sự lo lắng lão gia mới vừa hồi kinh nhậm chức mà đã giao du rộng lớn như thế, đến lúc đó lại gặp phải sự tình không hay.”
Đây là có ý gì?
Cố Minh chỉ cảm thấy khó hiểu cực kỳ.
Nhưng sau khi Phương Thảo nhún người thi lễ thật sâu, hắn chú ý tới cửa thư phòng đã mở ra, Âm Phù xông ra như một làn gió ôm một đống đồ, vì thế câu nghi vấn đã tới bên miệng ngay lập tức không thể thốt ra.
Chờ đến khi Phương Thảo tiếp nhận miếng lót vai và hộ eo, nói lời cảm tạ rồi xoay người rời đi, hắn tỉ mỉ cân nhắc lại lời Phương Thảo mới vừa thông truyền.
Nếu Trương Kỳ cố kỵ thanh danh không nghĩ lộ ra, vì sao còn muốn hắn chế tạo một cây trâm bạc giống y như vậy? Tuy nhiên trong bản vẽ lại không có khắc chữ, nhưng trước đó Phương Thảo rõ ràng đề cập tới cây trâm mạo danh hắn có chữ trên đó.
Hơn nữa cho dù hắn có đi tra là kẻ nào làm cũng sẽ không gióng trống khua chiêng làm hỏng thanh danh của nàng, quan trọng nhất chính là phải điều tra rõ kẻ nào lòng dạ khó lường mạo nhận thanh danh của hắn.
Thế nhưng Trương Kỳ lại muốn hắn đừng đuổi theo tra, chẳng lẽ đã biết là ai làm? Đúng rồi, nàng còn muốn hắn phải lưu ý Trương Xương Ung...!
Trong lòng lộn xộn, mãi đến khi Cố Minh vào cung nhận nhiệm vụ vẫn có chút thất thần.
Hắn tuy trẻ tuổi nhưng lại làm huân vệ đã nhiều năm, thân phận lại là đích tử của Hầu phủ, phụ thân chiến công hiển hách trước đây có thể toàn thân mà lui từ tay tên ác danh nổi tiếng Đằng Xuân, hơn nữa lại có đại ca là phò mã rất được Hoàng đế tin cậy, hiện giờ hắn ở trong cung đến chỗ nào cũng có người xu nịnh.
Thế nhưng hắn lại không thân thiện với ai, chờ đến khi tan ca uyển chuyển từ chối lời mời tụ tập của mấy đồng liêu.
Hắn lại không hồi gian phòng của mình mà lập tức đi đến một gian phòng khác, ngây người ở đó một thời gian mới rời đi.
Chờ đến năm ngày sau Cố Minh lại một lần nữa được nghỉ phép, hắn không theo thói quen chạng vạng liền về phủ ngay, đợi tới khi trăng lên cao chót vót mới về tới phủ Võ Ninh Hầu, trên người toàn mùi rượu.
Khi hắn tới chính phòng Ninh An Các thỉnh an, Thái phu nhân và Vương phu nhân đều nhíu mày thật sâu.
Vương phu nhân xưa nay luôn nghiêm khắc với nhi tử lạnh giọng trách mắng: “Sao về trễ như vậy? Nếu không phải lão tổ tông phân phó người bên ngoài để cửa cho con, ta đã cho người khoá cửa góc hướng Tây, để con ngủ ngoài đường cho biết! Xem con một thân đầy mùi rượu, chẳng lẽ lại lặng lẽ đến chỗ nào đàn đúm?”
Nhi tử tuy đã đi làm nhưng rốt cuộc vẫn còn trẻ, dễ dàng bị người câu dẫn ra bên ngoài học hư, khi đó bà có hối thúc cũng không kịp!
Thái phu nhân chỉ cười nói: “Nhi tử của con mà con còn không biết tính tình hắn hay sao? Minh nhi từ nhỏ đã hiểu chuyện, đâu thể nào không biết đúng mực? Lục Bình, đem người lui ra hết đi.”
Chờ đến khi bọn nha đầu mặt mày mệt mỏi đều theo Lục Bình rời phòng, Thái phu nhân giơ tay ra hiệu cho Lại mụ mụ ra ngoài canh cửa, lúc này bà mới nhìn Cố Minh ôn hòa hỏi: “Đến tột cùng là chuyện gì trì hoãn con lâu như vậy?”
Cố Minh vội vàng giải thích: “Hôm nay mấy đồng liêu ở tửu lầu mở tiệc mừng người được thăng chức, con chối từ không được nên phải đi, kết quả khi tàn tiệc lại chạm mặt Nhị cô phu cũng từ trong ra tới.
Vốn định sau khi chào hỏi xong con liền đi ngay, thế nhưng Nhị cô phu nhất định giữ con lại, giống như có vài phần say rồi cứ lè nhè nói, Đô Sát Viện có một vị trí tứ phẩm Hữu Thiêm Đô Ngự sử còn khuyết.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...