Vài tiếng trước.
Hôm nay Lâm Vận dậy đặc biệt sớm, trời chưa sáng đã dậy rồi, đơn giản rửa mặt rồi phụ giúp Lâm Song thu dọn đồ đạc, thật ra thì cũng không có đồ vật gì đáng kể, ngoài mấy quyển sách của hắn ra, còn lại đa phần hắn cũng không mang theo, chủ yếu là quét dọn lại phòng ốc mà thôi.
Tối hôm qua hắn đã mang Lâm Song đi từ biệt hàng xóm rồi, biết được bọn họ sắp đi lên mọi người tặng không ít quà, chủ yếu là tiểu nha đầu, ngày bình thường hòa đồng hoạt bát lên mọi được mọi người rất quý, lúc chia tay còn bùi ngùi không nỡ, chính vị vậy lên làm tiểu nha đầu ủ dũ không vui từ hôm qua đến giờ, hắn phải an ủi mãi nàng mới miễn cưỡng vui lên được tí.
Sau khi thu dọn đồ đạc song, hai người một chủ một tớ khởi hành luôn khi trời còn chưa sáng, lúc ra đến cổng, tiểu nha đầu bước chân còn ngập ngường không nỡ.
“ Thiếu gia, chúng ta thật không đợi chào từ biệt Điệp Phương tỷ tỷ sao”
Lâm Vận chậm rãi lắc đầu: “ khồng cần, đến lúc đó chỉ càng không nỡ hơn thôi, với lại ta đã để lại lời nhắn rồi, sẽ không sao đâu.”
“ Thiếu gia, nếu không…” Lâm Song ngập ngừng nói.
Lâm Vận hiểu nàng đang muốn nói gì, xoa xoa đầu nhỏ của nàng nói: “ Song nhi, ngươi biết mà, nàng đi với chúng ta sẽ rất nguy hiểm, để nàng ở lại là tốt nhất với nàng, với lại ta cũng để lại một nửa đồ vật lấy từ Hoàng gia cho nàng, tin tưởng nàng sẽ rất nhanh bước lên con đường của chính mình.”
Tiểu nha hoàn nghe vậy mặc dù nội tâm không nỡ nhưng cũng chỉ đành gật đầu.
…..
Mộc Sơn Lâm là khu rừng vắt ngang Bạch Mộc sơn, khoảng cách Bạch Mộc trấn đến cả trăm km, cũng là con đường duy nhất mà các tu sĩ phải đi qua nếu muốn đến Thanh Mộc tông, đường đi rừng núi nguy hiểm trùng điệp, còn có ma thú trực chờ, cho lên mỗi lần Thanh Mộc tông chiêu sinh có rất nhiều người kéo đến nhưng số người đến được tông môn lại rất ít, đa phần là làm mồi cho yêu thú trong khu rừng.
Mộc Sơn Lâm diện tích cực lớn, bên trong không thể xác định phương hướng lại không có đường đi cụ thể lên để vượt qua khu rừng là chuyện cự kì khó khăn, Luyện Khí tu sĩ không có mười ngày nửa tháng đừng hòng đi qua, vì vậy đám cuối cùng đến tham gia Thanh Mộc tông khảo hạch đều xuất pháp từ nửa tháng trước rồi, mãi đến còn một ngày mới khởi hành như hắn là độc nhất vô nhị.
Sở dĩ Lâm Vận đến hôm nay mới đi là bởi vì lười, Thanh Mộc tông cho thời gian đến đăng kí khảo hạch là năm ngày, nói cách khác tính cả ngày hôm nay đến lúc kết thúc đăng kí khảo hạch còn sáu ngày, đi dã ngoại thì cần sáu ngày là vừa rồi, đi sơm quá là gì, hắn không rảnh, còn về có bị muộn thời gian đăng kí không… ha ha, ngươi có tin hay không hắn ngay lập tức đến trước cổng tông môn cho ngươi xem.
“ Tiểu cô nưng hái nấm, cõng một cái giỏ trúc, sáng sớm để trần bàn chân nhỏ,…”
Tiếng ca thanh thúy của thiếu nữ cùng với gia điệp vui tai vang vọng trong khu rừng, tiểu nha hoàn vừa hát khúc ca, vừa tung tăng một đường đi tới, sau lưng giỏ trúc đã có không ít nấm.
Hiển nhiên hai người Lâm Vận đã vào trong Mộc Sơn Lâm, bởi vì “ dã ngoại” trong rừng núi lên làm sao có thể thiếu nấm nướng được chứ, thế là hắn cùng tiểu nha đầu Lâm Song bắt đầu đi hái lùng nấm.
Lâm Song đi phía trước, Lâm Vận đi sau lưng vài bước, nhìn bóng hình xinh đẹp tràn đầy sức sống, trong lòng cảm khái vô hạn.
“ đơn thuần thật tốt.”
Tiểu nha đầu này tâm tư đơn thần, buồn vui không để trong lòng lâu, vừa mới sáng nay mặt cau mày ủ, một bộ không vui, bây giờ lại tựa như sơn ca động dạng, một đường vui vẻ hát ca.
“ thiếu gia, mau đến đây xem, cây nấm này thật đẹp”
Tiểu nha hoàn đột nhiên hét lên, Lâm Vận nghe thế quay đầu nhìn lại thì thấy nàng đang cao hứng bừng bừng chạy đến dưới một gốc cây, nhanh chóng hái một cây nấm mũ màu đỏ, phía trên che kín vảy trắng.
“ cây nấm này thật đẹp nha, ăn chắc sẽ rất ngon”
Lâm Vận nhìn qua cây nấm trên tay Lâm Song, cười cười xoa xao đầu nhỏ của Lâm Song, nói: “ cây nấm này không ăn được, ăn vào sẽ đâu bụng”
“Tại sao?” tiểu nha đầu khó hiểu, đẹp như vậy vì sao không thể ăn.
“ Đây là nấm độc, chất độc của nó cực mạnh, đủ để giết chết một Trúc Cơ tu sĩ” vừa nghe thấy nấm độc, Lâm Song vội vàng vất cây nấm trên tay suống đất.
“ về sau phải nhớ, nấm càng đẹp thì càng độc, giống như nữ nhân, càng đẹp thì càng nguy hiểm.”
“ tốt, Song nhi ngươi nhặt một ít củi nhón lửa đi, ta đi xem gần đây có con gì không, tối nay chúng ta ăn thịt nướng.”
Mắt thấy nấm đã hái không sai biệt lắm, hắn quay người phân phó tiểu Lâm Song một câu.
“ Nữ nhân càng đẹp càng nguy hiểm sao… không phải như vậy chứ, phu nhân rất xinh đẹp mà…”
Nói song, tiểu nha đầu khuôn mặt đỏ bừng, thì thầm một câu:
“ thật ra Song nhi cũng rất xinh đẹp…”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...