Ra khỏi Hoàng gia, tháo chiếc mặt lạ xuống, nhìn trên tay chiếc nhẫn chữ vật, Lâm Vận mặt cười nhanh sái rồi, mẹ, thời buổi này kiếm tiền thật dễ, 1 vạn linh thạch à, một linh thach tương đương với 1 vạn lượng bạc, nếu đổi ra kiếp trước VNĐ thì không biết bao nhiêu nhỉ, nhớ lại kiếp trước vùi đầu vào đám công việc từ sáng sớm đến tối khuya mới được mấy đồng bạc, hắn cảm giác kiếp trước mình đúng là sống trên thân chó.
Lâm Song trông thấy Linh thạch nội tâm cũng rất vui vẻ, ân, có tiền nàng có thể mua được rất nhiều đồ mới đâu.
Thế là một chủ một tớ một mặt vui cười nghênh ngang đi về nhà, trên đường về, bọn họ còn gặp một thân ảnh quen thuộc, mỹ nữ bị Hoàng Đức Xương bắt, Điệp Phương.
Chỉ thấy Điệp Phương một thân quần áo lộn sộn, nàng khoác tạm trên mình một chiêc áo dài, bên trong vẫn là bộ quần áo vừa nãy bị sé rách, khi đi ngang qua Lâm Vận thì bất chợt dừng lại, quay người nghi hoặc nhìn lại bóng lưng của hắn, khi nhìn đến Lâm Song bên cạnh Lâm Vận thì vội vàng chạy lên trước mặt Lâm vận quỳ xuống:
“ ân công”
Lâm Vận thấy Điệp Phương nhận ra mình thì một bộ nghi hoặc:
“ cô nương, hình như cô nhận nhầm người rồi, ta hình như không quen biết cô.”
Điệp Phương gặp Lâm Vận phủ nhận lập tức nói:
“ ân công, không nhận nhầm, lúc nãy khi người cứu ta ta đã nhìn thấy vị tiên tử này.” vừa nói Điệp Phương vừa chỉ vào Lâm Song.
Lâm Vận thấy Điệp Phương nói vậy thì ngạt nhiên, sau đó bộ mặt thành thật: “ Cô nương có thể không biết, vị này là thê tử ta, nàng có một vị tỷ tỷ song sinh, lúc nhỏ được tiên nhân thu làm đệ tử, vị tiên tử mà cô nương gặp có thể là tỷ tỷ nàng”
Lâm Song ở bên nghe Lâm Vận nói nàng là thê tử hắn thì không mặt nhỏ nháy mắt đỏ lên, cúi chặt đầu một bộ thẹn thùng bộ dạng, nhưng khóe miệng không tự chủ được ngậm một nụ cười, đâu còn quan tâm gì đến mình tự nhiên mọc ra một người tỷ tỷ.
Điệp Phương gặp Lâm Vận một bộ thề chết không nhận trong lòng một trận bất đắc dĩ, đường đường một người tu tiên cao cao tại thượng, vậy mà lại bịa ra câu truyện lừa trẻ lên ba để lừa nàng, ngươi tiết tháo đâu.
Bất đắc dĩ về bất đắc dĩ, trên mặt nàng vẫn một bộ kiên quyết cùng thành khẩn nói: “ ân công, xin thu ta làm đệ tử”
Lâm Vận thấy lừa không được cô nàng thì hắn lập tức đổi giọng: “ cút ngay, có tin lão tử giết ngươi không”
Điệp Phương một mặt kiên định: “ cho dù người có giết ta ta cũng không đi, xin ân công thu ta là đệ tử”
Nhìn thiếu nữ quỳ dưới chân, Lâm Vận một trận nhức cả trứng,bỗng nghĩ đến cái gì, ánh mắt lóe lên, điều chỉnh lại y phục, một bộ cao nhân đạo mạo nói: “ cô nương, ngươi đi cả ngày rồi phụ mẫu chắc rất lo lắng cho cô nương đi”
Nghe đến phụ mẫu hai chữ Điệp Phương cơ thể chấn động, mình lúc bị bắt đi phụ thân còn bị người đả thương, bây giờ không biết tình uống thế nào rồi, còn có mẫu thân, khi biết tin mình bị bắt chắc chắn sẽ rất đau lòng, điều này làm nàng lập tức một trận lo lắng lên.
Bộ dạng lo lắng của thiếu nữ ngay lập tức bị Lâm Vận bắt được, hắn lập tức nói: “ cha mẹ ngươi bị đả thương?”
Thiếu nữ gặp Lâm Vận nói vậy lập tức gật đầu, Lâm Vận thấy vậy thì mỉm cười, một bộ từ ái nói: “ như vậy đi, cô nương, ở đây ta có hai viên đan dược trị thương, có thể trị tất cả mọi loại thương thế, cô nương nhanh dem về cho phụ mẫu dùng”
Nói rồi hắn lục lọi túi, lấy ra hai viên kẹo mà Lâm Song sáng nay mua ăn vặt, chuyền một sợi linh khí vào rồi thay đổi hình dạng đưa cho Điệp Phương.
Tuy rằng chỉ là một sợi linh khí nhưng đừng xem thường nó, đối với phàm nhân mà nói không chỉ có thể ngay lập tức chị liệu mọi loại vết thương, ám tật mà còn có thể gia tăng tuổi thọ, ở thế giới này tuổi thọ của phàm nhân trung bình là 100 tuổi, có một sợi linh khí của hắn tẩy rửa sống đến 120-130 tuổi không thành vấn đề, nếu bảo dưỡng tốt thậm chí có thể đến 150 tuổi.
Trông thấy viên thuốc Điệp Phương theo bản năng muốn nhận lấy nhưng lại hơi do dự.
Gặp Điệp Phương do dự Lâm Vận lập tức đảm bảo: “cô nương, ta nhìn cô và ta có duyên, như vậy đi, cô cứ đi về trước, nếu lần sau chúng ta gặp mặt thì ta sẽ suy nghĩ việc nhận cô làm đệ tử, thế nào”
Nghe Lâm vận bảo đảm Điệp Phương một mặt hồ nghi: “ thật?”
Lâm Vận một mặt chân thành đáp lại: “thật”
Được khẳng định Điệp Phương vui sướng nhận lấy thuốc chạy như bay về nhà để lại Lâm Vận đứng đấy bữu môi, lần sau găp, lần sau có thể là vài chục năm sau à.
Quay sang nhìn hãy còn đắn chìm trong thế giới của mình Lâm Song, Lâm Vận thở dài, thiếu nữ à, dễ dụ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...