Vĩnh Hằng Trấn Thủ Nhân

Trần Ngọc Lâm nhìn vào từng con Golem đang ở trước mặt hắn. Mỗi con dường như đều có một cái tên được viết bằng chữ tượng hình Ai Cập. Con đầu tiên bởi vì trong tên nó có một chữ tượng hình trông giống con gà, cho nên chúng ta hãy gọi nó là Gà Rán.

Tương tự như vậy, chúng ta có Sừng Trâu, Dây Xích và Bánh Bông Lan.

Hệ Thống càm ràm:

[Đó không phải bánh bông lan, đó là ngôi nhà.]

Trần Ngọc Lâm lắc đầu:

" Ôi thôi nào. Giống nhau mà."

Hệ Thống tiếp tục nói:

[Giống cái đầu Kí Chủ ấy. Tên của nó là Mặt Nạ của Sự Đau Khổ không phải Gà Rán, và con kia...]

"Không cảm ơn, ta sẽ gọi nó là Gà Rán."

Trần Ngọc Lâm nói, đồng thời cũng thắc mắc, ai mà lại đi đặt tên con mình là Mặt Nạ Của Sự Đau Khổ chứ? Tưởng tượng lúc đặt tên con..Lâm thì sao nhỉ? Ồ không. Thế còn Minh, cũng không luôn. Vũ thì sao? À, nghĩ ra rồi. Mặt Nạ Của Sự Đau Khổ nghe hay đó.

Nếu đó thật là tên hắn, Trần Ngọc Lâm không thắc mắc về phần "Sự Đau Khổ". Có lẽ hồi đi học hắn đã bị bắt nạt rất nhiều.

Hắn né được hai cánh tay chộp lấy hắn. Những thứ này phối hộp có vẻ phi thường hiệu quả, nhưng Trần Ngọc Lâm nhanh chóng nhận ra yếu điểm của chúng.

Chúng không có đầu. Được rồi, đó không hẳn là yếu điểm. Nhưng mà như để cho mọi việc tệ hơn, mắt chúng ở trước ngực, có nghĩa là để có thể nhìn lên trên, chúng cần phải ưỡn ngực ra. Và như thế thì với cái trọng lượng đồ sộ của phần thân trên, con nào con nấy nhanh chóng bị ngã vật ra đằng sau.


Thành ra hiện tại, Trần Ngọc Lâm đang ẩn náu trong một đám lá cây cách mặt đất chừng hai mươi mét. Hắn không sợ đám này, ngược lại nếu đánh nhau một đấu một, hoặc thậm chí một đấu bốn đi chăng nữa hắn hoàn toàn có thể đánh lại bọn chúng. Đương nhiên một đấu bốn thì hơi khó tí.

Vấn đề duy nhất là dù cho hắn có chém lũ này thành hai mảnh, thì chúng vẫn có thể ráp lại được. Nói cách khác lũ này không thể chết, và một trận chiến với một kẻ bất tử là trận chiến vô nghĩa nhất.

Hệ Thống cười nhạt:

[Kí Chủ về phương diện nào đó cũng có thể tính là một kẻ bất tử, và một trận chiến giữa những kẻ bất tử có thể kéo dài đến vô cùng của thời gian.]

Trần Ngọc Lâm nhíu mày nhìn xuống dưới, bốn con (do không thể nhìn lên trên lâu được, và hình như thị lực cũng không tốt) bắt đầu tách ra tìm kiếm xung quanh. Mặc dù vậy hắn chắc kèo ngay khi 1 con có phát hiện gì cả 3 con kia sẽ bu lại ngay và luôn.

Hắn nói thầm trong đầu:

" Phải rồi. Trừ khi lũ đó dùng lại cái trò sóng âm vừa rồi, lúc đó ta sẽ đi đời."

Trần Ngọc Lâm phát hiện, khi mà Gà Rán, Sừng Trâu, Dây Xích và Bánh Bông Lan tụ họp lại quây hắn vào giữa, chúng có thể dùng một loại sóng âm đặc thù ảnh hưởng đến hắn. Loại sóng này khiến hắn buồn ngủ, đau đầu, chóng mặt, buồn nôn và chân tay rã rời. Đồng thời có thể do vọng lại vào nhau, Trần Ngọc Lâm phải chịu đựng gấp 8 lần cái cảm giác lúc chỉ một con phát ra âm thanh đó.

Đó còn chưa phải bất lợi duy nhất của hắn. Hắn có lực khôi phục mạnh, nhưng nó chỉ hoạt động với thương tích. Nói cách khác nếu là bẻ khớp, trật khớp thì hắn không thể nào mà khôi phục được. Còn lũ Golem kia á? Chúng cứ quẩy thôi.

Cho nên hiện tại, hắn đang ở tình huống tương đối bất lợi.

Trần Ngọc Lâm đang suy nghĩ, chợt hắn để ý thấy con Gà Rán đang từ từ đi về hướng hắn. Trần Ngọc Lâm híp mắt, hỏi:

" Này, nếu ta không thể giết nó, vậy thì có thể vô hiệu hóa nó được không? Kiểu như băm nó ra thành mảnh vụn vậy?"

Hệ Thống nhàm chán đáp:

[Ồ, nghe hay đó. Thử đi.]

Trần Ngọc Lâm nhảy xuống, thật kì dị khi mà tốc độ rơi của hắn vượt hẳn ra khỏi tốc độ rơi bình quân. Nhưng hắn đoán là do hắn có thể điều chỉnh tốc độ trong phạm vi cho phép, dù sao hắn cũng là một ma cà rồng.

Trần Ngọc Lâm đáp xuống ngay sau lưng Gà Rán. Có thể do hắn tiếp đất rất nhẹ, hoặc cũng có thể do lỗ tai của lũ này nằm ở nách (Đúng vậy. Cả lỗ mũi nữa, có lẽ lũ này không bao giờ bị hôi nách, nếu không chúng đã tự tuyệt chủng trước khi phát minh ra lăn xả nách rồi.) cho nên khả năng nghe của chúng bị ảnh hưởng nặng.

Dù sao, Trần Ngọc Lâm cũng vung kiếm lên và chém cho nó chừng 12 đường kiếm trước khi nó kịp nhận ra. Không phải là mấy chiêu kiếm uyên thâm gì cả, chỉ là những chiêu kiếm mà hồi trước hắn đi học đấu kiếm được dạy thôi. Có điều thế cũng khá đủ. Gà Rán vỡ vụn ra thành.. ơ, rất nhiều mảnh vụn Gà Rán. Trần Ngọc Lâm vung chân lên đá chúng ra chung quanh.

[Đánh rất hay.]

Hệ Thống phát ra âm thanh giống tiếng vỗ tay:

[Chẳng được tích sự gì, hoàn toàn vô dụng. Nhưng đánh rất hay.]

"Im mồm."

Trần Ngọc Lâm nạt hệ thống. Hắn nhìn vào từng phần cơ thể của con Golem, những phần cơ thể này đang cố di chuyển, tự ghép vào. Hầu hết không thành công, nhưng lại có vài phần, cánh tay, chân cẳng, tự mình di chuyển được và tự ghép lại vào với những phần khác. Cứ đà này chẳng mấy chốc những mảnh này sẽ tự ghép lại được vào với nhau.


Và kể cả khi mà hắn có vứt chúng ra, hắn đoán không cần quá vài ngày chúng sẽ tự ráp lại thôi.

Hệ Thống ngáp dài:

[Đoán hay lắm. Còn hai phút trước khi Gà Rán hồi phục.]

Trần Ngọc Lâm ngụp đầu xuống né tránh một cú đấm. Thiếu mất một kẻ, bộ ba Bánh Bông Lan, Dây Xích và Sừng Trâu không còn đe dọa nổi hắn nữa. Trần Ngọc Lâm chỉ việc băm vằm chúng ra... cho đến khi chúng tích tụ lại thì lại băm vằm chúng ra nữa.

Đó không phải một cách hay để đánh nhau. Kể cả khi hắn có thể có sức lực vô hạn, một sai lầm nhỏ là đủ cho hắn đi tong.

Hệ Thống sau khi quan sát Trần Ngọc Lâm đánh nhau tầm mười phút, chợt kêu lên:

[Ồ qua ngày mới rồi. Hôm nay là sinh nhật ta đó.]

Trần Ngọc Lâm:

-..................

Im dùm cái coi. Người ta đang tập trung đánh nhau.

Nhưng Hệ Thống cứ nhặng xị cả lên:

[Hôm nay sinh nhật ta nè. Chúc mừng sinh nhật ta đi nào!]

Đồng thời nó chiếu hình ảnh một cái bánh sinh nhật ra, choáng hết 1/2 tầm nhìn của Trần Ngọc Lâm.

Nhân tiện, cái bánh này có độ hơn 3 tỉ ngọn nến.

"Happy Birthday to you ~ Happy Birthday to you. Chúc mừng sinh nhật." - Trần Ngọc Lâm hát, trong khi vặt một cánh tay của Bánh Bông Lan, hay là Sừng Trâu ấy nhỉ?


" Giờ thì im đi nào."

Hệ Thống nài nỉ:

[Ta có thể có một món quà không? Ngươi có tặng gì cho ta không?]

Trần Ngọc Lâm chỉ vào con Golem Gà Rán, bây giờ đang gắn lại cánh tay:

" Nếu ngươi chỉ ta cách tiêu diệt lũ này, ta sẽ tặng cả bốn cái xác cho ngươi."

Hệ Thống bắt đầu tính toán:

[Chà, không phải là một món quà tiêu biểu. Nhưng đã bao lâu ta không có quà sinh nhật? Và Đồng Đen Pháp Thuật, ồ, chúng là loại kim loại khá tốt mang theo độ cứng của kim cương và sức bền của sắt, cùng với Pháp Thuật trở bằng 0 trong vài điều kiện. Được thôi, ta nghĩ ta sẽ nhận.]

Trần Ngọc Lâm thắc mắc, tay cầm kiếm chém qua bả vai con Dây Xích:

" Pháp Thuật trở!?"

Hệ Thống lè rè đáp:

[Giống như điện trở, nhưng không phải điện mà là pháp thuật.]

Trần Ngọc Lâm gật gù:

" Phải rồi, sao không chứ? Thế nói ta cách tiêu diệt lũ này nào!!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui