Trần Ngọc Lâm nhấc điện thoại lên (lúc này đã bể màn hình), gọi điện cho một người:
" A lô, vâng, cháu chào bác. Hôm nay cháu có đụng độ một con sói Tứ Phẩm Ma Thú... À không, nó té rồi. Không sao, vẫn ổn. Hai tay ba chân đủ cả ạ. Vâng, nhưng mà có một đoạn đường bị đánh sập, vâng, cảm ơn ạ. Địa chỉ khoảng..."
Trần Ngọc Lâm nói chuyện điện thoại xong tắt máy. Người hắn vừa gọi điện cũng là một tu sĩ, ở cách khá xa đây. Nghe nói là cựu đệ tử của một môn phái nào đó, hình như là gọi là Long Môn. Đây là một môn phái chuyên cưỡi rồng, được gọi là Long Kỵ Sĩ.
Nói cưỡi rồng, kỳ thực cũng chỉ là vài loài Dực Long (Wyvern) cấp thấp mà thôi. Long tộc càng cao cấp, tính kiêu càng mạnh. Cấp thấp ngược lại kém kiêu ngạo hơn, nhưng thực lực vẫn là tương đối.
Hai người đụng nhau hồi hắn làm nhiệm vụ đầu tiên, chém giết người thằn lằn. Lúc đó gia tộc này cũng có vài đệ tử bị mấy con người thằn lằn bắt xuống cống ngầm, sau đó hắn đột kích đại bản doanh của chúng, vừa giết một đám lớn thì người đại gia tộc này cũng tràn vào. Lúc đó là lão này Hoàng Thiếu Minh, một Long Kỵ Sĩ dẫn đội, thực lực khoảng Tam Phẩm Trung Kỳ.
Về sau hắn cùng mấy đứa bé gia tộc này cũng đánh cái qua lại. Sau đó hắn mới biết gia tộc này nắm giữ một lượng lớn cảnh sát thậm chí cả giang hồ trong vùng, lần này tiện tay nhờ họ đi giải quyết hiện trường luôn. Cũng may lúc hai người đánh nhau, xung quanh không có thương vong gì cả. Chỉ duy nhất có đường sá bị phá lanh tanh bành, thậm chí còn có một cái đèn đường bị cong xiêu vẹo.
Ngoài ra còn có vài cái ô tô bị đạp bẻ, cơ mà không phải lỗi của Trần Ngọc Lâm, hỏi con sói đó. Cái gì? Con sói đó giờ thuộc sở hữu của hắn à? Nói đùa gì vậy? Nó té rồi~
Người thường đi qua, do loại lực lượng kì dị đến từ Linh Lực trong không khí che mắt nên sẽ không nhìn thấy trận chiến đó. Có lẽ trong mắt họ hắn cùng con sói chỉ là một thằng điên cầm gậy bóng chày đang đập cái xe bán tải thôi. Hoặc cũng có thể là hai băng nhóm đang giải quyết nhau cũng không chừng. Rất khó để nói một người bình thường nhìn thấy một sự kiện như vậy sẽ nhìn ra cái gì, vì nó còn tùy thuộc vào trí tưởng tượng của họ.
Trần Ngọc Lâm ngồi trên cái ghế đá, mở ra giao diện Hệ Thống. Trận đấu này làm hắn phải cân nhắc lại một số thứ. Lúc trước hắn chưa từng gặp kẻ nào quá cường đại đến mức này, lần này là hắn dựa vào mưu tính cộng thêm nhân cơ hội đối phương bị thương mới thủ thắng. Nhưng không có nghĩa lần sau cũng như thế.
Tuy rằng hắn có một khẩu súng có thể xả cho Tam Phẩm Hậu Kỳ thành dép tổ ong, nhưng nó lại hao tốn điểm Vận mệnh duy trì. Một trăm điểm ba băng đạn, mỗi băng 60 viên. Tính ra mà nói, dùng nó để đói phó với những Tam Phẩm thì được, nhưng nếu bị áp sát thì sao?
Lúc đó, hắn sẽ phải bắt đầu chiến đấu cận chiến. Một khẩu súng tuyệt sẽ không linh hoạt như một thanh kiếm rồi. Có lẽ nên bắt đầu thử tìm kiếm một loại vũ khí cận chiến nào thực sự hợp với hắn. Như đã nói, kiếm hắn cảm thấy không hợp. Hoặc tối thiểu là thanh kiếm này. Không phải là dùng không nổi, mà là vô cùng chướng tay, thi thoảng sẽ bị rối loạn động tác. Cũng may lúc thực chiến chưa xuất hiện vấn đề gì.
Nếu mới bắt đầu dùng thì là bình thường, nhưng mà hai tháng vẫn thấy thế thì là có vấn đề.
Lúc này, Hệ Thống chợt xuất hiện:
[Kì thực, Kí Chủ có thể chọn mua Súng Quyết. Không đa dạng như Kiếm Quyết, nhưng đủ dùng.]
Trần Ngọc Lâm sặc, Súng Quyết? Là cái đồ gì? Kĩ thuật dùng súng à?
Hắn hơi cân nhắc, có điều để sau tính cái vụ này đi.
Cái gọi là Súng Quyết chắc chắn sẽ mua, nhưng là để sau. Hiện tại hắn cần một loại vũ khí cận chiến vừa tay cái đã. Dù sao, Súng là loại hình tiêu hao phẩm, hiện tại hắn mới có một băng đạn miễn phí và ba băng đạn mua lúc mua Súng, tức là bốn băng, 240 viên đạn.
Không nhiều, cũng không ít. Dù sao, vũ khí cận chiến là bắt buộc cần có, bởi vì súng tương đối yếu nhược trong tình trạng bị đối thủ tiếp cận. Và đây không phải game hay phim, một khi bị tiếp cận thì bị xọc cho một cú là kết quả hầu như duy nhất của hắn.
Lúc này, một âm thanh cắt đứt suy nghĩ của hắn. Từ trên cao vang lên một tiếng vút cánh, kế đó là một tiếng gầm gừ. Hắn nghe tiếng này, cộng thêm cái mùi này quá quen thuộc, kế đó oành một cái, một sinh vật to ngang cái ô tô con đậu trước mặt hắn.
Đó là một con Bạch Dực Long, một con thuộc loài Wyvern, hai chân sau rắn chắc. Hai chân trước mọc dài ra hơn năm mét, tiến hóa thành một cặp cánh trông như cánh dơi. Đầu nó giống đầu rồng Kodomo, hơi góc cạnh, trên đầu mọc hai cặp sừng kèm theo một đống gai nhọn quanh mắt.
Từ trên yên cương rồng bước xuống một người, người này độ tuổi khoảng 30 dù tuổi thật là hơn 50, trông vô cùng từng trải. Trên thân người này tỏa ra khí tức sánh vai Lan, Tam Phẩm Trung Kỳ.
Đúng là người gọi là Hoàng Thiếu Minh. Tần Ngọc Lâm vừa gặp, giơ một tay lên nói chào. Hoàng Thiếu Minh vừa nhìn thấy hắn, quét qua quét lại toàn thân hắn rồi mới nói:
" Thật sự là có một con Tứ Phẩm Ma Thú ở quanh đây à?"
Trần Ngọc Lâm gật đầu, kế đó hắn chỉ vào xung quanh. Lúc này Hoàng Thiếu Minh mới nhìn quanh, xung quanh trải đầy gai nhọn, chừng hơn ba chục cái, có vài cái đâm xuyên vài khối thịt gì đó. Có điều hắn cần chắc chắn hơn nữa về thực lực, thế là hắn cầm một cái gai nhọn, đem ra trước mặt con rồng trao đổi gì đó với nó.
Long Kị Sĩ có một đặc điểm, đó là khả năng nói chuyện với rồng. Rồng có cảm ứng vô cùng mạnh về thực lực, mà không chỉ có rồng, toàn bộ sinh vật lớn lên trong tự nhiên đều có cảm ứng như vậy. Đương nhiên con người, sinh ra và lớn lên trong thành thị đã mất khả năng này từ bao giờ rồi.
Hoàng Thiếu Minh nói chuyện xong, thở dài thườn thượt nhưng lại có vẻ may mắn:
"Ừm. Con sói này hẳn là Ma Thú Tứ Phẩm cấp 1 mới lên cấp, còn tốt, nếu là Tứ Phẩm cấp ba cấp bốn chúng ta có thể phải nhờ đến cầu viện. Hơn nữa có vẻ như nó đang bị nội thương."
Trần Ngọc Lâm kinh ngạc nhìn qua con rồng, cái việc con sói này bị nội thương nó cũng ngửi được? Chỉ là hắn vẫn nhắc nhở một chút:
" Cháu cảm thấy con sói này hẳn là bị một sinh vật cùng giai cuồng bạo đè gãy xương cùng vài phần nội tạng cơ thể, lúc đi tìm kiếm cẩn thận một chút. "
Hoàng Thiếu Minh nghe thế, không khỏi lộ vẻ lo lắng, gật đầu. Trần Ngọc Lâm vừa mới nghe qua khái niệm "Ma Thú Tứ Phẩm cấp 4", bèn hỏi:
" Ma Thú Tứ Phẩm Cấp 4 là sánh với Tứ Phẩm hậu kỳ à?"
Hoàng Thiếu Minh lắc đầu:
"Ma Thú thực lực tương đối kì quái. Đặc biệt là Tứ Phẩm. Tứ Phẩm là phẩm giai dài nhất của chúng, một Ma Thú Tứ Phẩm phân làm 10 cấp. Cấp 1, 2, 3 sức mạnh đối ứng Tu Chân hệ Tứ Phẩm. 4,5,6 đối ứng Tu Chân hệ Ngũ Phẩm. Tương tự thế, 7,8,9 đối ứng Lục PHẩm. Một khi đạt tới Thập Giai, Ma Thú Tứ Phẩm sẽ hoàn tất một lần thuế biến, chính thức có thực lực cùng Kim Đan hoặc thậm chí Nguyên Anh cảnh đối kháng."
Trần Ngọc Lâm hiểu được. Nói cách khác, Tứ Phẩm là một giai đoạn tích lũy, toàn bộ năng lượng sẽ được tích lũy và dùng để đột phá Ngũ Phẩm, cho nên một Phẩm này mới có thể kéo dài tới tận ba cảnh giới.
Kì thật, hoàn toàn có thể xưng Tứ Phẩm ra thành ba phẩm giai tương đương. Nhưng vấn đề là phong cách phân cảnh giới của Tu Chân hệ không theo cái đánh giá sức mạnh mà là mỗi lần biến đổi sẽ trở thành một phẩm giai. Đặc trưng của biến đổi đủ để phân giai chính là có Thiên Kiếp xuất hiện.
Có thể nói, chính Thiên Kiếp mới chứng tỏ đã đột phá, còn lại đều là một tiểu cảnh giới nho nhỏ. Mà Ma Thú Tứ Phẩm đột phá 10 giai kia không có Thiên Kiếp, cho nên không được công nhận là một lần Cảnh giới.
Hoàng Thiếu Minh thu thập mấy cái gai, sau đó vận dụng Thổ hệ Linh lực đem toàn bộ bê tông các thứ san phẳng lại. Mai đem đi nhờ người lát lại đường là xong. Còn về phần nói chuyện thế nào.. thì cứ nói là nổ hố ga hoặc cái gì đó tương tự thế. Dù sao ngoại trừ những người như họ, ai cũng không thể biết được là chuyện gì thật sự xảy ra cả.
Quay người lại, thấy Trần Ngọc Lâm đang thử cưỡi lên con rồng, nhưng liên tục bị nó gạt ra. Hoàng Thiếu Minh bật cười. Thằng này từ lúc thấy con rồng đã liên tục đòi cưỡi, nhưng chưa từng một lần thành công. Dù sao, trai tráng tầm tuổi hắn thấy rồng ý nghĩ đầu tiên là cưỡi lên lưng nó mà.
Trần Ngọc Lâm đứng dậy, không cam lòng nắm chặt hai sừng rồng lắc lắc, còn con Wyvern bực mình, hướng về phía hắn hộc cho một mặt đầy tro. Trần Ngọc Lâm không cam lòng nói:
" Này, cho ta chút mặt mũi đi. Dù sao chúng ta cũng là đồng tộc."
Con Wyvern kinh ngạc nhìn Trần Ngọc Lâm, nhướng mày như kiểu "Thằng này bị điên à?", vô cùng nhân tính hóa. Chỉ thấy Trần Ngọc Lâm vỗ ngực nói:
" Thật! Ta là ma cà rồng, cũng là có chữ rồng. Nói cách khác ta cũng là một thành viên Long Tộc."
Wyvern:
-..............
Hoàng Thiếu Minh:
-..............
Sao ngươi không nói ngươi cũng là một thành viên của "cà" tộc đi?
Chỉ thấy con Wyvern há hốc mồm, kế đó từ trong miệng nó phun trào ra một lượng bụi tro nhiều gấp hai lần bình thường thẳng mặt Trần Ngọc Lâm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...