Trần Ngọc Lâm sau khi đi vòng vèo qua chừng 15 căn phòng, bắt đầu quay trở lại trục đường chính. Có điều chiến thuật đi đường vòng chính ra cũng có lợi phết.
Chí ít hắn tự nhận là có thể né tránh được 14-15 lần giao tranh với những bầy có từ 30 con quỷ đổ lên rồi. Nếu như trong phó bản này mỗi con quỷ dù cho chỉ được 1 điểm Vận Mệnh hắn cũng sẽ đứng lại tiêu diệt chúng, nhưng rất tiếc chém giết lũ này chẳng mang lại cho hắn gì cả cho nên dại quái gì mà chơi cùng bọn nó?
Trần Ngọc Lâm đang đi, chợt hắn cảm giác một cơn đau nhót khó tả ở tim, rất giống như là có một cái gì đó đâm vào trong tim của hắn. Cơn đâu này đến nhanh, đi cũng nhanh, chỉ một lúc là hết. Cùng lúc này, Hệ Thống thông báo:
[Cảnh cáo: 1 nhà nghiên cứu viên đã chết, Kí Chủ sẽ nhận được cảm giác khi chết đi của hắn.]
"...."
Cái gì? Như vậy kể cả khi hắn chưa đến, bọn họ vẫn có khả năng bị giết chết trước khi hắn chạy tới nơi à?
Hắn chợt nhận ra thế giới bên trong phó bản cũng gần như là 1 cái thế giới thực thu nhỏ, mỗi người dù là NPC cũng đều có cảm nhận, giác quan cùng với hành động của chính mình. Khác biệt với trong game, trong game chỉ đến khi hắn tiến vào chỗ của mấy người tiến sĩ, họ mới gặp nguy hiểm.
Giống như chơi Fallout 4, đoạn đầu game nếu không chịu chui vào bên trong hầm, quả bom sẽ không bao giờ được thả, và bạn sẽ là người cứu lấy thế giới.
Này thì không thế, họ cũng là "người", có hành động của chính họ, và chắc là lúc này đang đối mặt với mấy mối nguy hiểm của riêng bọn hắn.
[Thông báo, mối nguy hại đã được diệt trừ.]
Trần Ngọc Lâm lắc đầu, hắn tăng tốc tiến về phía mũi tên. Với tình hình này, hắn e rằng nếu hắn đến hơi muộn có khi bọn họ lăn quay ra chết hết trước rồi cũng nên.
Cho nên, hắn phải tăng tốc lên.
Trần Ngọc Lâm chạy theo một đường hầm nhỏ ở bên trong tường, hắn nhìn lướt qua vài ba cái thí nghiệm với mấy con quỷ được bày ở bên trong cái phòng thí nghiệm ẩn này.
Cái chỗ này hắn nhìn thấy lúc hắn ném một con Prowler vào tường, vô tình phá bay cánh cửa ẩn ở chỗ tường đi, sau đó hắn liền phát hiện ra thông đạo ẩn này.
Ban đầu hắn còn tưởng tượng thông đạo ẩn này sẽ dẫn tới một nhiệm vụ phụ nào đó, hoặc một vật phẩm nào đó, nhưng ngoại trừ vô số xác sống của những con quỷ bị mổ xẻ mà vẫn chưa chết, hoặc vô số xác của những con quỷ dị hình dị dạng do bị trải qua biến đổi.
Trần Ngọc Lâm không để ý những cái xác đó, mà hắn trực tiếp chạy thông qua đường đi phòng thí nghiệm này. Mũi tên chỉ hướng không chỉ đường cho hắn quay ngược lại mà chỉ cho hắn đi tiếp, tức là có thể có lối đi thông từ đây ra ngoài.
Trên đường đi hắn có bắt gặp một hai con, nhưng do đặc thù lối đi hẹp cho nên chủ yếu là Imp, Prowler cùng với mấy con cương thi cho nên cũng không có quá nhiều nguy hiểm.
Sau khi chạy thêm chừng 30 cây số nữa, Trần Ngọc Lâm đã tìm thấy đám nghiên cứu viên. Bọn hắn đang ẩn núp bên trong một căn phòng với 2 đầu được bịt kín bởi đủ thứ bàn ghế các loại. Loại hình ý tưởng này có lẽ được lấy từ trong phim kinh dị.
Có điều các cánh cửa cùng bức tường ở đây đều được đặc chế có thể chịu được lực lớn vô cùng, một đấm toàn lực của Devil Trigger của hắn cũng chỉ có thể làm lõm xuống bức tường mà thôi, nếu có cái gì đó có thể phá hủy được cánh cửa, vậy thì trên cơ bản mấy cái bàn ghế kia là vô dụng.
Thậm chí còn có thể ngăn chặn lại đường thoát ra của họ.
Trần Ngọc Lâm nhìn qua lối đi, có một đám chừng 30 con Imp, Kỵ Sĩ Địa Ngục cùng Prowler đủ loại đang trấn giữ trước đó. Trần Ngọc Lâm nhảy xuống, sử dụng Devil Trigger, đằng sau lưng hắn hiện lên một linh thể quỷ ảnh, linh thể quỷ ảnh này hoạt động hoàn toàn độc lập với hắn, nó rút ra một thanh kiếm katana Nhật Bản cũng ở dạng linh thể, một nhát chém phạt bay hết hơn 10 hơn quỷ.
Trần Ngọc Lâm rút ra khẩu súng máy, chĩa vào đám quỷ đang gào thét, bắt đầu xả đạn tới tấp. Điều đặc biệt của hình thái Devil Trigger là hắn có thể triệu gọi ra một đống những thanh kiếm bay lấp lánh hình chữ S xoay tròn trong không khí, không tiêu hao năng lượng. Những thanh kiếm này sau khi tạo thành lập tức bay đi phóng về phía mục tiêu, đâm vào rồi lập tức biến mất và lại quay trở về bên cạnh hắn.
Trần Ngọc Lâm xả chừng nửa băng thì hắn thu khẩu súng lại, tiến vào trước cánh cửa, đối với một cái máy quẹt thẻ ở phía cạnh cánh cửa quẹt một cái, lập tức cánh cửa mở ra. Hắn vừa tiến vào liền ngay lập tức thấy mình bị 4 khẩu sũng chĩa vào người, toàn bộ đều đã lên đạn.
Trần Ngọc Lâm giơ một tay lên, trấn an:
"Bình tĩnh, là đội giải cứu."
Vừa nói xong câu đó, mấy người của đội nghiên cứu lập tức thở phào, có thể ngoại hình của hắn, hoặc là do Devil Trigger, hoặc cũng có thể do mấy người này bị dọa sợ. Một người trong đó bước ra, nói:
"Ơn Trời là anh đã tới. Bọn tôi ở trong cái chỗ chết tiệt này cả ngày nay rồi. Còn có người khác ở ngoài không?"
"Còn, còn 1 người khác nữa."
Trần Ngọc Lâm nói, Hắc Linh cũng có thể tính như một người. Nghĩ, đoạn hắn triệu hoán Hắc Linh ra, cho nó đứng chắn ngay cửa phòng.
"Dữ liệu thông tin thu thập hết chưa?"
Trần Ngọc Lâm hỏi, một nhiệm vụ hiện tại của hắn là mang thành công tệp chứa dữ liệu thông tin về lại căn cứ, cho nên hắn cần phải xác nhận lại xem dữ liệu đã đầy đủ chưa, bằng không cực khổ đưa đám người này đi, đến lúc đó mới phát hiện ra dữ liệu không có...
"Có đây rồi."
Người này nói, đoạn giơ lên một cái ba lô, bên trong có vẻ khá nặng. Hệ Thống giám định, cho thông báo:
[Xác nhận: Tệp thông tin dữ liệu di truyền quỷ hóa ở người. [Đã Xác Nhân]]
Trần Ngọc Lâm gật đầu, kế đó bất chợt hắn nhíu nhíu mày, hỏi:
"Này, ở đây các ông có bao nhiêu người?"
Nhà nghiên cứu kia nhìn hắn, nói:
"10 người, không sai được."
"Ừm.. 10 người à?"
Trần Ngọc Lâm gật gù, kế đó hắn thở ra 1 hơi, giơ khẩu súng lên, nói:
"Mọi người đứng im. Có cử động là bắn."
Trần Ngọc Lâm hai mắt ác liệt nhìn chằm chằm vào đám 10 người, tại hơn nửa tiếng trước hắn từng hứng chịu một cơn đau tim, được xác nhận là nỗi đau đớn khi mà 1 người hắn cần cứu chết. Hơn nữa hắn cũng xác nhận 10 người này đến là 1 đám, cũng chính là đám người hắn cần cứu.
Vậy câu hỏi là, nếu ban đầu có 10 người, 1 người đã chết, vậy tại sao ở đây vẫn y nguyên có 10 người?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...