Thân Ảnh Uyên, được quảng cáo là:
"Nơi cuối cùng bạn sẽ muốn tới trong kì trăng mật của chính mình, tại nơi này bạn sẽ không có thể nhìn thấy bất kỳ cái gì, dù là bằng mắt thường, thần thức hay thậm chí là cảnh quan trong những giấc mơ. (và cả vợ/chồng bạn nữa, rất thích hợp cho các hoạt động giết người giấu xác phòng trường hợp sau đêm trăng mật bạn đột nhiên thay đổi ý kiến của mình)
Tham gia tour Thâm Ảnh Uyên chỉ với giá 99.99 Tinh Hạch cấp 3 để tận hưởng chuyến đi bao gồm: Tham quan ngục tù Uyên Ảnh, nơi nhốt những loài sinh vật vô cùng kinh khủng để làm thú trấn giữ mỗi cửa ải của Thâm Ảnh Uyên, tham quan đường mòn Tử Thần, nơi bạn CHẮC CHẮN sẽ bị bắn cho thủng như cái sàng bởi vô số mũi tên nhọn kịch độc.
Đừng lo, bạn sẽ không chết đâu, chúng tôi có những đội ngũ chữa trị kịch độc uy tín nhất hệ Mặt Trời..........
"
Họ thậm chí có cả quà lưu niệm. Ngạc nhiên chưa?
"Cái thứ này có thể bán được sao? Bộ phận quảng cáo làm việc kiểu gì thế nhỉ?"
Trần Ngọc Lâm nghi hoặc hỏi.
[Chà, nó nằm trong tour du lịch Địa Giới, Kí Chủ có thể thử đăng kí một tour, chỉ có 999.99 Tinh Hạch cấp 3 mà Kí Chủ có thể tùy ý thăm thú 12 Di Sản Địa Giới rồi, giảm giá 200 Tinh Hạch cấp 3 so với đi 12 tour riêng rẽ, hời thế còn gì?]
Hệ Thống nói:
[Nghiên cứu kĩ hơn cho thấy.. đúng vậy, họ có thể du lịch dựa trên nó. Trong vòng 12 năm gần đây, lợi nhuận từ nghành du lịch Địa Giới của Đảo đang tăng trưởng 120%/năm, dự kiến đến năm 3200 sẽ đạt mức kỉ lục...]
"Ngươi là chuyên gia kinh tế học đấy à?"
[Ta là rất nhiều thứ.]
Hệ Thống tự hào đáp:
[Chuyên gia kinh tế học, chuyên gia sinh vật học, ngôn ngữ học, nhà nhân chủng học, vật lý học, bác học nói chung chung. Ta thậm chí có thể làm 1 bài PowerPoint phân tích cho Kí Chủ về sự tăng trưởng bitCoin trong năm 2019 chính xác từng giai đoạn.]
"Thôi nghỉ đi."
Trần Ngọc Lâm càm ràm, kế đó hắn nhìn về phía trước về phía Thâm Ảnh Uyên.
Thâm Ảnh Uyên là một khe nứt rộng hàng cây số, dài... hàng ngàn cây số? Chắc thế, dù sao bằng thị giác của hắn cũng không soi ra nó dài như nào.
Cứ tưởng tượng địa giới là một hòn đá đen xám lẫn lộn được soi sáng bởi một cái đèn học, giờ lấy bút dạ màu đen tới đây và vạch một vết lên trên hòn đá đó. Vết đen đó chính là Thâm Ảnh Uyên, hoàn toàn chẳng có gì cả ngoài một màu đen thuần túy.
Trần Ngọc Lâm lấy một cây pháo sáng, thử ném xuống Thâm Ảnh Uyên.
Ngay khi cây pháo sáng bị vứt vào bên trong, lập tức nó tối sầm lại cứ như thể bóng đêm xung quanh hoàn toàn ăn mất nó vậy.
"Chà, hay ho đây."
Trần Ngọc Lâm cau mày, hắn nhìn ra được những cái gì đó khác hơn là những thứ vừa rồi.
Cùng lúc mà cây pháo sáng tiến vào bên trong Thâm Ảnh Uyên, lập tức một loạt những mũi tên và boomerang bắn về phía cây pháo sáng, cứ như thể cây pháo sáng đó bị định vị làm mục tiêu vậy.
"Thử lại nào."
Trần Ngọc Lâm rút ra một cái đèn pin, rọi xuống dưới, ngay khi ánh đèn pin soi xuống, lập tức một sợi xích mang theo một cái gì đó rất to lao tới và che lấp ánh sáng đi.
Được rồi, rõ ràng là cái pháo sáng vừa rồi bị tắt ngấm không phải vì bóng tối nuốt chửng ánh sáng (mặc dù có một phần, loại đèn pin Trần Ngọc Lâm sử dụng bình thường soi sóng 100 mét được, nay chỉ soi được chừng 10 mét, giảm 10 lần), mà là bản thân cái pháo sáng bị phá hủy. Có vẻ bên trong Thâm Ảnh Uyên, bóng tối là chân lý, bẫy rập lập tức tấn công mọi thứ có ánh sáng trong này.
Trần Ngọc Lâm cho hết mấy vật phát sáng vào trong cặp, bao gồm cái đồng hồ, hơi kì quái vì hắn chưa bao giờ bỏ cái đồng hồ ra cả, dù nó chết vì nước vào 2 tháng rồi lúc mà hắn đi Địa Giới khảo hạch với Uyên vậy.
Trần Ngọc Lâm xoa xoa cằm, cảm giác không còn thứ gì phát sáng nữa, hắn quyết định sẽ tự thân trải nghiệm Thâm Ảnh Uyên.
Thâm Ảnh Uyên được đánh giá xếp hạng kém hơn so với Vô Lượng Sơn, nhưng lại được bình chọn là hữu ích hơn Vô Lượng Sơn. Nếu Vô Lượng Sơn được thiết kế để cho mỗi người luôn trong trạng thái đề phòng cảnh giác và phản ứng kịp thời thì Vô Lượng Sơn chế tạo ra để thí luyện tăng mạnh khả năng cảm ứng môi trường xung quanh.
Trong Địa Giới 5 loại thí luyện thì 2 loại là VÔ Lượng Sơn cùng Thâm Ảnh Uyên là buộc người tham gia phòng thủ, Vạn Thú Chiến Trường và Vô Đạo Sơn được thiết kế buộc người tham gia tấn công, còn Thất Chủng Sơn Mạch là cả 2.
Trần Ngọc Lâm mặc vào 2 bộ giáp, vừa nãy hắn tháo ra vì như thế nhẹ hơn, đồng thời trang bị Yểm đao trong trạng thái Xích Đao, dễ dàng phòng thủ 2 mặt hơn.
Ngay bước đầu tiên hắn tiến vào, lập tức Trần Ngọc Lâm nghe thấy "RÍTTTTTTTTT" một tiếng kéo dài, kế đó từ trên cao hắn nghe được tiếng xé gió.
Loại tiếng động xé gió này vô cùng quen thuộc, hồi trước Hắc Linh khi vẫn còn là cục sắt thể lỏng được định hình vẫn thường hay phát ra tiếng xé gió như thế mỗi khi Trần Ngọc Lâm thả nó từ trên cao xuống.
Hắn lập tức trong một nháy mắt thu hồi Yểm Đao, lăn một vòng ra đằng trước rồi lại trang bị Yểm Đao lại. Nếu có người ở đây sẽ nhận ra hắn tháo trang bị rồi lại trang bị lại này làm thuần thục tới mức giống như thể hắn thường xuyên làm thế vậy.
Đằng sau hắn, một cái gì đó rơi xuống, nghe âm thanh thì ít nhất cũng phải nặng 3 tạ.
Trần Ngọc Lâm chợt cảm giác rợn xương sống, kế đó hắn nghe lách cách một tiếng, lại một tiếng xé gió khác truyền ra từ đằng sau hắn. Dựa theo âm thanh chắc chắn là một thứ bén nhọn. Hơn nữa dường như nó còn đến từ bên trong cái "cục" vừa rơi xuống sau lưng hắn.
Bẫy trong bẫy?
Trần Ngọc Lâm phản ứng cũng rất nhanh, hắn lập tức giơ lên Yểm Đao lên đỡ một đòn này, hơi nghiêng nghiêng nhằm nếu phát bắn này trúng Yểm Đao sẽ thuận theo chiều nghiêng mà lệch hướng đi.
Quả nhiên, phát bắn vừa bắn ra từ cái cục kia sau khi va chạm với Yểm Đao liền bị chệch hướng, bắn lệch thẳng vào bức tường cạnh bên hắn. Trần Ngọc Lâm thử nhìn qua xem Thông Thái có được kích hoạt không, nhưng có vẻ là không bởi vì trong đầu hắn không xuất hiện thêm 1 thông tin nào cả.
Có vẻ không chỉ nếu hắn không có đủ khả năng nhận thức được một thực thể thì Thông THái/Giám định không kích hoạt mà cả nếu hắn không nhìn thấy thì cũng thế.
Trần Ngọc Lâm đang căng thẳng vô cùng, chỉ mới chưa đầy 1 giây thôi mà hai cái bẫy liên tục được kích hoạt, Indiana Jones lúc này chắc cũng phải chạy chứ nói gì tới hắn.
Vừa nhắc tới Indiana Jones, lập tức Trần Ngọc Lâm cảm giác dưới thân hụt hẫng, kế đó hắn bắt đầu lăn lông lốc xuống dưới ngay khi cái sàn đột ngột biến thành một cái dốc, tuy không đến nỗi thẳng đứng nhưng cũng không kém lắm, khoảng chừng 45 độ.
Trần Ngọc Lâm chợt nhíu mày, hắn nghe thấy phía trên có một âm thanh vô cùng lớn, như thể có cái gì đó đang lăn xuống vậy. Không cần nói hắn cũng thừa hiểu đó là cái cục vừa rơi xuống ngay lúc đầu tiên hắn tiến vào trong Thâm Ảnh Uyên.
Trần Ngọc Lâm cố gắng giữ thăng bằng, đồng thời Phi Dực hài phát động, nhảy bay lên trời tránh khỏi cái thứ đang lăn lông lốc hướng về phía hắn.
Nhưng cùng lúc này, hắn nghe thấy vô số âm thanh loẹt xoẹt xung quanh, kế đó hắn bắt đầu nghe thấy mấy tiếng xé gió.
"Chà, 2.2 giây?"
Trần Ngọc Lâm nhìn thoáng qua đồng hồ bấm giờ, cùng lúc này hắn xuất hiện ở bên ngoài Thâm Ảnh Uyên, lắc lắc đầu.
Thời hạn Hệ Thống cho hắn là 10 giây đồng hồ, nhưng cái này khác hoàn toàn với Vô Lượng Sơn, Vô Lượng Sơn tuy rằng hắn hoàn toàn không nhìn ra được cái gì nhưng ít nhất thời điểm tiếp xúc với thân thể hắn hắn còn có thể nhìn thấy được kẻ tấn công.
Thâm Ảnh Uyên hắn chẳng nhìn thấy gì cả (và cũng không dùng được đèn pin vì như vậy sẽ kích hoạt vô số cạm bẫy), mặc dù vẫn có thể nghe thấy loáng thoáng âm thanh lúc mà các cạm bẫy được kích hoạt.
Trần Ngọc Lâm xoa xoa cằm, nhưng chí ít hiện tại hắn đã biết được các cạm bẫy đầu tiên của Thâm Ảnh Uyên là cái gì rồi.
Một cái hòn đá (?) rơi từ trên trời xuống, kế đó nó sẽ bắn ra một cái mũi tên nhân lúc hắn không chú ý, và con đường sẽ nghiêng còn hơn cả lúc Indiana Jones bị hòn đá lăn rược cho té khói.
[Nằm mơ.]
Hệ Thống nói:
[Nếu thế thì quá dễ dàng, chỗ này mỗi giờ mỗi khắc đều liên tục thay đổi các cạm bẫy cho nhau. Có nghĩa là lần tới Kí Chủ đi vào có khi nó không phải là cái cục đá vừa rồi đâu mà là một cái hầm chông đang đợi Kí Chủ đấy.]
"Khoan khoan khoan khoan...."
[Khoan cắt bê tông?]
"Câm mồm. Ý mày là sao? Mấy cái cạm bẫy này còn tự động thay đổi được à?"
[Đương nhiên. Bằng không thì với trí nhớ của cao giai tu sĩ muốn nhớ như in từng cạm bẫy một thật sự là quá dễ dàng. Thậm chí kể cả khi Kí Chủ đang đứng im một chỗ các cạm bẫy sẽ tự động thay đổi và di động nữa cơ. Bằng không Kí Chủ nghĩ tại sao ta lại cho Kí Chủ đặt mốc là 10 giây mà không phải 10 mét?]
[Thực ra, di chuyển 10 mét còn dễ dàng hơn đứng im 10 giây, theo ta tính toán trận pháp trong Thâm Ảnh Uyên nếu Kí Chủ đứng im hoặc ít di động sẽ liên tục chế tạo trận pháp nhằm vào Kí Chủ.]
"Nhưng mà trên bảng thành tích là tính theo mét."
Quả đúng vậy, trước Thâm Ảnh Uyên cũng có 2 cái bia thành tích tương tự như Vô Lượng Bia.
[Đó là vì càng đi xa độ khó càng cao, nhưng nó tính theo cây số, 10 giây hay 10 mét cũng như nhau.]
"............."
Rút lại lời nói, hắn chẳng có ưu thế nào hết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...