Trần Ngọc Lâm sau khi nghỉ ngơi một chút, xử nốt con nửa gà quay, cũng khá ngon (Hệ Thống lúc nghe hắn nói thế càm ràm nửa tiếng cái gì mà không biết thưởng thức), quyết định tiến lại vào bên trong Vô Lượng Sơn. Lần này hắn hoàn toàn tính toán và chuẩn bị đầy đủ.
Vừa nãy, hắn lên trên nhóm chat facebook Vĩnh Hằng đảo hỏi qua về thí luyện Vô Lượng Sơn, hầu hết mọi người đều cho hắn lời khuyên là có 3 hình thức để đi qua một tầng.
Thứ nhất, cố né tránh mọi đòn tấn công.
Thứ hai, liên tục di chuyển Kim Đan bên trong cơ thể né tránh mấy cú chụp của tụi Vô Lượng thú, khoản này hắn còn chưa đủ trình vì chưa có Kim Đan.
Thứ ba, cố gằng ẩn khí tức khiến cho tụi Vô Lượng thú không tìm ra nổi.
Ví dụ như người đứng thứ 17, Ảnh Yêu Thiên Miêu Gamma là một kẻ sử dụng phương pháp thứ ba trực tiếp trèo một mạch hơn 700 tầng ngay trong lần đầu tiên mới dừng lại. Đương nhiên thực lực cũng là một vấn đề, nhưng mà cảnh giới của hắn chẳng thích hợp để tu bất kỳ cái nào trong số đó cả.
Tuy rằng thực lực của hắn và Vô Lượng thú bằng nhau, nhưng có nhiều kĩ năng hắn chưa có đủ khả năng học tập được. Ví dụ như bộ pháp phải lên tới Tam Phẩm Hậu kỳ mới đủ khả năng duy trì, hoặc tránh né các đòn tấn công bằng Kim Đan bằng cách di chuyển Kim Đan?
Giống như một người bình thường cùng với một vận động viên quyền anh vậy, tuy rằng cả 2 là phàm nhân, nhưng người thứ hai khẳng định một quyền ngất người đầu tiên.
Hắn từng nghĩ tốc độ không phải là vấn đề bởi bản thân hắn là một đầu ma cà rồng, tốc độ đối với hắn cũng khá là đơn giản nhưng lúc này hắn lại nghĩ lại, không chỉ có tốc độ mới quan trọng mà cả phản xạ nữa. Trong nhiều trường hợp tốc độ của hắn vô cùng hữu ích, nhưng trong môi trường này, toàn sân đấu rộng 20x20 thì đó là khoảng cách quá ngắn để tiến hành tăng tốc.
Trần Ngọc Lâm sau khi suy nghĩ, hai cách đầu không được, vậy thì ẩn khí tức à?
Hắn hỏi Hệ Thống:
"Hệ Thống, làm thế nào để kẻ khác không nhận ra khí tức của bản thân?"
[Quá đơn giản.]
Hệ Thống trả lời, giọng tỉnh queo:
[Đầu tiên, Kí Chủ phải ngưng thở, kế đó ngưng vận động linh khí trong cơ thể, ngưng vận động mạch máu để tim ngưng đập, rồi Kí Chủ ngưng sống luôn đi. Hừ, cái ngữ không biết thưởng thức, đồ ăn ta nấu đủ bày trong nhà hàng 3 sao Michelin đấy, nhà hàng 5 sao cũng là muỗi.]
"Tao không hỏi mày cách để ngưng sống. Và mày bớt càm ràm đi."
[Ta nói gì sai à?]
Hệ Thống:
[Kí Chủ hỏi ta làm thế nào để người khác không nhận ra khí tức của Kí Chủ, thì ta trả lời là Kí Chủ đi chết đi. Người chết làm quỷ gì có khí tức? Người khác không thể nhận ra khí tức của Kí Chủ nếu Kí Chủ không có khí tức. LÓ GÌCC!!!Giờ thì Kí Chủ im đi.]
"....................."
Bởi vì, nói chuyện với Hệ Thống trên cơ bản là một việc hoàn toàn vô nghĩa, cho nên Trần Ngọc Lâm quyết định lên trên Facebook hỏi thăm về cách để che dấu khí tức.
KIến Ăn Thịt Rồng: "Đơn giản thôi, tại Tam Phẩm tu vi hoặc mấy cảnh giới thấp hơn đan điền linh lực yếu không đủ để tỏa ba động ra ngoài cơ thể nên không cần thiết học cách che giấu, chỉ cần ngưng thở, kiểm soát nhịp tim đập và cố không để linh lực tràn ra ngoài là được."
Kiến Ăn Thịt Rồng: "Kiểm soát linh lực, nhóc làm được phải chứ Bờm"
Thằng Bờm Có Nắm Xôi: "... "
Hóa ra, Hệ Thống nói đúng hoàn toàn.. ít nhất trên cơ bản là hoàn toàn, Trần Ngọc Lâm sau khi dành ra nửa tiếng để thử thì cảm thấy hoàn toàn ổn.
Về vụ ngưng thở thì vô cùng đơn giản, Tam Phẩm không nói ngoa có thể dễ dàng nhịn thở trong một giờ đồng hồ tại các điều kiện bình thường. Thậm chí tại những đảo vùng duyên hải có những người bình thường mà công việc hàng ngày của họ là lặn và xiên cá có thể dễ dàng nín thở trong 20 phút cũng không hiếm lạ.
Kiểm soát linh lực thì hoàn toàn ổn, Nhị Phẩm đã có thể kiểm soát tốt linh lực rồi. Dù rằng lên Tam Phẩm hơi khác một chút do Hư Khí Đan Điền sẽ tự động hấp thụ linh lực bên ngoài cơ thể thông qua thổ nạp từ các lỗ chân lông, mặc dù tốc độ có thể nói là vô cùng chậm chạp.
Về phần kiểm soát nhịp tim thì hơi khó hơn, nhưng sau 20 phút cố thử thì hắn cũng khá tự tin.
Trần Ngọc Lâm giữ vững, bình tĩnh lại, kế đó hắn một bên vừa điều khiển một con Imp tiến vào bên trong tầng thứ nhất, sau đó hắn tiến vào theo ngay khi vừa nhận thấy 3 con Vô Lượng thú cùng lúc lao về phía con Imp.
Ơn phước, rõ ràng lũ này không có khả năng rút kinh nghiệm.
Trần Ngọc Lâm cùng lúc này tiếc vào bên trong, hắn ngưng thần, hơi thở không có, toàn tâm toàn lực ngăn chặn linh lực trào ra cơ thể đồng thời cũng nhanh chóng giữ tâm bình tĩnh, kiểm soát lưu lượng máu lưu thông từ đó gián tiếp làm chậm nhịp tim.
Thực ra bản thân nhịp tim của Tam Phẩm cũng rất chậm nên về khoản này hắn không lo lắm.
Trần Ngọc Lâm nhanh chóng nhận ra vụ này sẽ chẳng đi tới đâu cả, ngay khi hắn vừa tiến vào mặc dù vô cùng nhẹ nhàng (hắn còn đặc biệt dùng một loại giầy có đế làm bằng vật liệu mềm như bông và hấp thụ âm thanh, hồi trước có mua một cái, nhưng hơi khó đi) để đề phòng mấy con này có thể thông qua chấn động mặt đất mà phát hiện ra hắn.
Rõ ràng không có tác dụng, sau tầm 0.5 giây bọn Vô Lượng thú nhanh chóng nhận ra con Imp không phải Trần Ngọc Lâm, cả 3 con cùng lúc xoay ngược người về phía hắn, kế đó mấy cái đuôi như đuôi rắn của chúng cùng lúc quất lên như một cái roi trước khi cả 3 con cùng lúc biến mất.
Quên vụ ẩn nặc khí tức đi. Trần Ngọc Lâm lập tức tháo trang thiết bị ra, trang bị Phi Dực Hài vào. Cùng lúc hắn đạp mạnh chân nhảy lên trên tường, tiếp tục liên tục parkour quanh khu vực này.
Qua mấy lần đi trước, Trần Ngọc Lâm rút ra một kinh nghiệm là lũ này có thể tiến hành chiến thuật tập trung rất tốt, hơn nữa tốc độ của hắn quá kém so với bọn nó. Nếu đây là chạy đường trường có thể hắn còn ăn được, nhưng đây là một khu vực khá hẹp nên rất khó.
Nhưng, bọn nó có một điểm yếu, đó chính là tại thời điểm tấn công, chúng sẽ hiện nguyên hình. Nó cũng tương tự một cái biển cảnh cáo hắn vậy.
Trần Ngọc Lâm nhíu mày, hắn một mực chạy trốn khỏi bọn chúng trong khi mà hắn còn không thể nhìn thấy mấy con Vô Lượng Thú đâu. Cảm giác không khác gì cái thời mà hắn vẫn còn trẻ trâu, nhảy nhót lung tung và tự ảo tưởng bản thân là siêu anh hùng cả, mặc dù lúc này cũng không hẳn là ảo tưởng lắm.
Chợt Trần Ngọc Lâm hai mắt co rụt lại, ngay khi hắn đang liếc nhìn xung quanh khi đang chạy loanh quanh thì hắn lập tức cảm giác không gian xung quanh chấn động, kế đó xuất hiện đằng trước hắn là một con Vô Lượng thú đầu búa, đằng sau hắn là con đầu tròn, và phía dưới đang từ từ nhô lên từ mặt đất là con đầu kiếm.
Nhìn xa thì tưởng là kiếm, nhìn gần thấy nó cũng chẳng sắc lắm, giống cái kiếm gỗ là cùng.
Dù sao thì.. kế hoạch B triển khai.
Bên ngoài Vô Lượng Sơn, Arch Ville một mực đứng bên ngoài nãy giờ (thực ra là trong 2-3 giây gì đó, nghe thì lâu nhưng lại nhanh lắm), chợt nó lao vào bên trong tầng 1.
Arch Ville phi hành xuyên qua Vô Lượng Sơn màn chắn, ngay lúc nó tiến vào bên trong tầng thứ nhất 3 con Vô Lượng thú đang áp sát Trần Ngọc Lâm bỗng dưng khựng lại, nhìn về phía Arch Ville nửa giây rồi lại quay lại phía Trần Ngọc Lâm.
Nửa giây cũng là quá đủ.
Trần Ngọc Lâm nhảy lên trên trần bằng lực lượng ma cà rồng man rợ của mình, cơ thể hắn cũng nhẹ nữa cho nên nhảy lên dễ ẹc. Hắn kế đó điều động Arch Ville rẽ thành một đường vòng cung ánh sáng da cam đẹp mắt vô cùng, lao thẳng qua 3 con Vô Lượng Thú và kéo hắn thẳng về một góc phòng xa nhất so với vị trí hiện tại của hắn bằng khả năng di chuyển nhanh như chớp của mình.
Trần Ngọc Lâm dập mạnh vào tường (Arch Ville cũng thế, nó bay 1/6 cây máu), hắn đảo tròn mắt thiếu chút hộc ra một ngụm máu. Hắn nhìn về phía thời gian, 4.0 giây. Trong khi đó 3 con Vô Lượng thú vẫn đang ngốc trệ nhìn về phía hắn cách đó 15 mét.
Trần Ngọc Lâm cảm giác khá yên tâm, nhưng để đề phòng hắn giơ một chân lên giơ lên thẳng vào tường làm điểm tựa chuẩn bị đạp nhằm kéo dãn thời gian đề phòng bọn chúng thật sự lao nhanh tới vậy.
Kể cả nếu thế thật, lần tới hắn thủ sẵn chừng 20 con quỷ ở bên ngoài là được. Mỗi một con tiến vào sẽ khiến lũ Vô Lượng thú này bị phân tâm một phần giây, dễ dàng tạo điều kiện cho hắn lăn lộn hơn.
Đây cũng không phải một lỗ hổng thiết kế tại Vô Lượng Sơn, mỗi một vật thể có sinh mệnh tiến vào sẽ khiến cho "đồng hồ" của mỗi tầng tăng lên thời gian bằng thời gian gốc nhân lên bình phương của số vật thể tiến vào. Tức là càng nhiều người thì thời gian mà một tầng phong ấn càng lâu hơn.
Ví dụ hiện tại, thời gian gốc là 10 giây, có 3 vật thể có sinh mệnh tiến vào bên trong, vị chi là tăng lên 3 bình phương bằng 9 lần, vậy hiện tại đang là 90 giây mới được rời khỏi tầng 1 tiến lên tầng 2.
Cho nên cách này chỉ phù hợp người cày thời gian như hắn.
Trần Ngọc Lâm đang yên ổn cười cười chuẩn bị chứng kiến qua thời khắc đồng hồ đếm giờ điểm 5 giây, chợt hắn dựng hết lông gáy, chân đạp mạnh vào góc tường lăn hơn 10 mét đi ra ngoài.
Bởi vì lúc này tại vị trí của hắn, một trong ba con Vô Lượng Thú, con đầu kiếm đã đột ngột xuất hiện ở vị trí mà hắn đứng trước đó bất chấp hắn không thấy nó di động gì cả.
Thuần di hư không? Cũng may hắn có chuẩn bị từ trước, mặc dù hắn không thực sự chuẩn bị cho thuần di hư không mà hắn chuẩn bị cho cái gì đó như phi tốc lao đến hơn.
Kế đó lúc hắn đang bật dậy, đột nhiên hắn cảm giác bên trong hắn lạnh buốt. Cảm giác không thực sự giống mấy lần trước tim hắn bị chạm phải mà giống như lần này con Vô Lượng thú chạm hẳn vào đan điền của hắn hơn.
Lúc mà hắn quay ngược người ra thì hắn nhìn thấy một con Vô Lượng Thú đang há cái mồm ra chĩa về hướng hắn. Mồm nó có rất nhiều răng mảnh nhỏ như kim thêu, bên trong giống một bông hoa sen với rất nhiều răng nanh.
Hắn đoán lúc này con Vô Lượng thú đang gào rít lên từng tràng với hắn.
[Ting. 5 giây đã trôi qua, Kí Chủ có thể chết được rồi.]
Trần Ngọc Lâm nhắm mắt lại, kế đó lúc mở mắt ra hắn đã đứng bên ngoài Vô Lượng Sơn. Hắn kiểm tra Vô Lượng Bia, trên bia ghi lại thành tích mới nhất của hắn: 5.08s.
Suýt soát qua.
Cũng là không tệ. Lần này thành công dựa vào hai điểm chính yếu, Vô Lượng Sơn cho phép tổ đội tham gia thí luyện, và hắn không bị quy tắc tăng thời gian mỗi người tham gia thí luyện của Vô Lượng Sơn trói buộc.
Dù sao thì nơi này cũng là một nơi tốt để luyện tập chơi cùng đám sát thủ và luyện phản xạ cực tốt, Trần Ngọc Lâm đánh giá thí luyện ải 4.5/5, mất nửa điểm vì tạo hình xấu như ma của đám Vô Lượng thú.
Có điều ải tiếp theo thì không thể dùng mẹo được như vậy, hắn phải dựa vào chính hắn. Bù lại không như Vô Lượng Sơn, Thâm Ảnh Uyên cạm bẫy là chân chính thực thể, có thể tiến hành phòng thủ, phản kích v..v. Càng nhiều lựa chọn hơn hẳn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...