Cảm giác khiếp sợ chưa từng có hiển hiện, Tô Tử Mặc cảm thấy choáng váng, lông tơ toàn thân dựng đứng lên.Không kịp suy nghĩ nhiều, hai chân Tô Tử Mặc dùng lực, không đợi thân hình hoàn toàn đứng lên, cả người liền đã trải qua vọt ra ngoài.Hô!Một cơn gió mang theo mùi tanh hôi đánh tới, Tô Tử Mặc hiểm hiểm tránh né, sau đó không nhịn được quay đầu lại nhìn.Con ngươi của Tô Tử Mặc co rút lại, trái tim trong nháy mắt đã loạn nhịp vì kinh hãi.Đây là một đầu con rắn lớn vượt qua nhận biết của Tô Tử Mặc, thân hình nó to cỡ thùng nước, trên người phủ kín lân phiến, lóe ra tia sáng bóng lạnh lùng như kim loại, một đôi mắt tam giác xanh biếc trừng lớn, miệng máu mở to, nước bọt từ trong kẽ răng không ngừng nhỏ xuống.Sơ suất quá, Tô Tử Mặc vô cùng hoảng sợ.Bị một gia hỏa lớn như vậy tới gần mà hắn lại không hề có cảm giác gì!Cự mãng xoay quanh một gốc cổ thụ cao ngất như mây, ngẩng đầu từ trên cao nhìn xuống nhìn xuống Tô Tử Mặc, trong mắt lại hiện lên vẻ châm chọc.Linh thú!Ánh mắt nhân tính hóa thế này, xuất hiện trên một đầu cự mãng, chứng minh nó đã thông linh, trí tuệ không khác gì con người, chỉ là không biết nói chuyện.Mặc dù thân hình một người một mãng chênh lệch lớn như thế, nhưng khi Tô Tử Mặc bình tĩnh lại, trên mặt lại không có một chút sợ hãi nào, ngược lại chỉ còn kích động.Đây là cơ hội khó có được.Ánh mắt cự mãng lạnh lẽo, nó phi tới tấn công trước, thân thể cao lớn rơi trên mặt đất, vặn vẹo mấy lần trong bụi cỏ, lặng yên không một tiếng động, linh động dị thường, tốc độ của nó cực nhanh, trong nháy mắt đã bò đến trước mắt Tô Tử Mặc."Không tốt!"Trong lòng Tô Tử Mặc kinh hãi.Cự mãng di chuyển trong bụi cỏ, đầu rắn không ngừng lắc lư, trong thời gian ngắn Tô Tử Mặc không thể nắm chắc, tất cả thủ đoạn vốn đã chuẩn bị lúc này lại mất tác dụng.Một khi đã lựa chọn ra tay, nhưng nếu công kích thất bại thì hắn hẳn sẽ phải chết!Trong chớp mắt, hai chân Tô Tử Mặc phát lực, cả người nhanh chóng lui về sau né tránh.Nhưng đúng lúc này, một luồng gió sắc bén mạnh mẽ như đao đánh tới, không đợi Tô Tử Mặc phản ứng, thân thể đã bị đuôi rắn quét trúng, cả người bị đánh bay ra ngoài.Ầm! Ầm! Ầm!Sau khi Tô Tử Mặc đụng gẫy ba cây cổ thụ, thân hình mới ngã xuống đất, trong miêng phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt.Lần va chạm này, Tô Tử Mặc bị tổn thương cực lớn.Lúc này, Tô Tử Mặc cảm thấy gân cốt toàn thân như muốn nứt, nỗi đau đớn khó có thể nhịn, căn bản không còn lực tái chiến."Một chiêu sai lại rơi vào kết cục này."Còn chưa suy nghĩ xong, chỉ thấy cự mãng kia đã thừa thắng truy kích, lần thứ hai xông tới, một mảnh bóng đen bao phủ, Tô Tử Mặc cắn chặt răng, trở tay rút Bôn Lôi đao trên lưng ra, dùng sức chém một nhát về phía trước!Máu tươi bắn ra.Cự mãng rên lên một tiếng, trên đầu rắn xuất hiện một vết thương, máu từ vết chém đó chảy ra đầm đìa, một mắt của nó đã bị mù!Cự mãng đột nhiên bị trọng thương này, thân thể cao lớn không ngừng cuộn lại, cây cối chung quanh không ngừng bị đụng gãy, tình cảnh vô cùng doạ người.Tô Tử Mặc biết, cho dù con cự mãng này bị thương, hắn cũng tuyệt đối không phải đối thủ của nó, lực lượng của cả hai căn bản không cùng một cấp bậc.Huống chi, Tô Tử Mặc còn bị thương nặng hơn, nếu lại bị cự mãng đã rơi vào trạng thái điên cuồng quất trúng thì nhất định sẽ bỏ mạng tại chỗ.Tô Tử Mặc không dám dừng lại, lập tức triển khai Lê Thiên Bộ, bỏ chạy tới nơi xa.Không chạy được bao xa, Tô Tử Mặc đã cảm giác toàn thân bất lực, tức ngực khó thở, hắn không nhịn được lại phun ra một ngụm máu tươi.Trong trận chiến ở Triệu gia, mặc dù cả người Tô Tử Mặc đầy máu me, nhưng đó đều là ngoại thương, lực lượng cao thủ Tiên Thiên còn chưa đủ đánh xuyên qua da thịt của hắn.Mà vừa rồi cái đuôi của con cự mãng này chẳng những đánh cho Tô Tử Mặc máu thịt be bét, hơn nữa còn thương tổn tới nội phủ.Nếu không phải trong khoảnh khắc cuối cùng kia, Tô Tử Mặc vận chuyển Huyết Nhục Hóa Thạch thì một chiêu kia đã đủ để đánh nát nhục thể của hắn rồi!"Chẳng lẽ mới ngày đầu tiên mà ta đã mất mạng ở đây ?"Tô Tử Mặc khẽ cắn đầu lưỡi, cố gắng duy trì tỉnh táo, thầm nghĩ: "Phải mau chóng tìm tới một chỗ ẩn núp, nếu không tùy tiện gặp phải một đầu Linh thú, chúng đều có thể dễ dàng giết chết ta."Lại chạy thêm một lát, phía trước mặt xuất hiện một vách núi dốc đứng, ở vị trí cách mặt đất mấy trượng có một hang động.Hai mắt Tô Tử Mặc tỏa sáng.Tô Tử Mặc đi tới trước vách núi, lợi dụng Bôn Lôi đao đào ra từng bậc trên vách núi, lần lượt leo lên.Giẫm lên những bậc thang này, Tô Tử Mặc leo lên vách núi kia, thận trọng nhìn thoáng vào trong huyệt động, thấy không có bất kỳ nguy hiểm nào mới xoay người đi vào.Trải qua một phen giày vò này, một chút sức lực cuối cùng của Tô Tử Mặc cũng đã hao hết.Hang động này không lớn, miễn cưỡng có thể để ba người ở, cũng may vị trí không tệ, có thể né được hơn một nửa thú chạy trên lục địa.Tô Tử Mặc nằm trong hang động, cố gắng duy trì tỉnh táo, không ngừng hô hấp thổ nạp, lợi dụng lực lượng chữa trị cường đại của bí điển Đại Hoang Thập Nhị Yêu Vương để chữa trị thương thế trên người.Thời gian nhanh chóng trôi qua, tà dương dần dần hạ xuống.Đếm trước, Tô Tử Mặc đi theo Điệp Nguyệt nên chưa cảm giác được sự khủng bố trong Thương Lang sơn mạch, đêm qua yên lặng như tờ, giống như tất cả sinh mệnh đều trốn chạy.Mà bây giờ, màn đêm vừa hạ xuống đã bắt đầu có Linh thú ẩn hiện, tiếng gầm chấn động khắp nơi, thỉnh thoảng còn có phi cầm rất lớn lướt qua trên vách núi đá, bóng tối bao phủ khắp nơi, che kín cả ánh trăng.Ở chốn rừng rậm này, Linh thú hoành hành, cổ thụ lay động, tràn ngập khí tức kinh khủng, tiếng rống nhiếp nhân tâm phách không ngừng vang lên.Đây mới thật sự là Thương Lang sơn mạch!Tối qua nếu không có Điệp Nguyệt ở bên thì ngay cả một đêm Tô Tử Mặc cũng không vượt qua được!Ngay vừa rồi, Tô Tử Mặc tận mắt thấy một con nhện mọc ra mặt người, lớn cỡ chậu nước lớn nhỏ, tốc độ bò cực nhanh, đang bò về phía vách tường của ngọn núi này.Không ngờ, ở trên vách núi đột nhiên xuất hiện một bóng đen, vòng quanh thân thể của con nhện kia rồi chui vào trong khe đá.Khi Tô Tử Mặc đang kinh hồn táng đảm, một tiếng tiếng kêu hung lệ từ trên bầu trời truyền đến, ngay sau đó, một Thần Ưng có hai cánh màu tím phá không bay đến, móng vuốt cực kỳ sắc bén lóe hàn quang, giống như một thanh chủy thủ trực tiếp móc và khe đá trong ngọn núi, đánh vỡ một khối nham thạch lớn."Ngao!"Trong khe đá truyền ra một tiếng hét thảm, thiết trảo của Tử Dực Ưng đã cắp lấy một đầu Linh thú bò sát, móng vuốt đâm thật sâu vào trong thân của linh thú kia, máu tươi trào ra ngoài.Linh thú này có thân thể khổng lồ, còn lớn hơn Tử Dực Ưng gấp mấy lần, nhưng mặc kệ nó giãy giụa thế nào, vẫn không thể thoát khỏi móng vuốt của Tử Dực Ưng, bị Tử Dực Ưng cắp theo bay lên không.Trước khi rời đi, rõ ràng Tử Dực Ưng đã phát hiện ra Tô Tử Mặc, nó còn ngoái đầu nhìn tới hang động trên vách núi đá một chút, ánh mắt băng lãnh.Có lẽ là Tô Tử Mặc thực sự quá gầy yếu so với đầu Linh thú bò sát kia, nên Tử Dực Ưng mới không để ý tới hắn mà chỉ vỗ cánh rời đi.Chỉ một ánh mắt đã khiến Tô Tử Mặc rùng mình vì hãi hùng.Linh yêu!Con Tử Dực Ưng kia tuyệt đối là linh yêu!"Quá mạnh, chỉ là khí tức tản ra đã khiến ta không có lực phản kháng chút nào, không biết nó là linh yêu Trúc Cơ cảnh hay đã là linh yêu Kim Đan cảnh."Tô Tử Mặc nuốt một ngụm nước bọt, thân hình lại lùi sâu vào trong hang động.Dưới vách núi đá, trong rừng, chém giết xảy ra ở khắp mọi nơi, không khí cũng trở nên ướt át máu tam, tình cảnh vừa rồi chỉ là một hình ảnh tượng trung nho nhỏ.Đây chính là Thương Lang sơn mạch, máu tanh, hung tàn, tràn ngập sự giết chóc nguyên thủy nhất!Thật vất vả mới vượt qua được buổi tối thứ hai, Tô Tử Mặc phát hiện, hắn lại nghênh đón một khảo nghiệm khác.Một đêm trôi qua, thương thế trên người Tô Tử Mặc cũng không khỏi hẳn, nhưng hắn không dám tiếp tục tu luyện.Khi ở Bình Dương trấn, Tô Tử Mặc không cần lo lắng vấn đề thức ăn, nhưng ở Thương Lang sơn mạch này thì đây lại trở thành vấn đề khó khăn lớn nhất dành cho hắn.Trên người Tô Tử Mặc bị thương, không dám tùy tiện hành động.Nhưng không có đồ ăn, mỗi một lần Tô Tử Mặc hô hấp thổ nạp, đều là luyện hóa tinh hoa máu thịt của mình, sẽ chỉ khiến cảm giác đói bụng tăng lên, sẽ không chống đỡ được lâu.Đây là một quá trình tuần hoàn ác tính.Không có đồ ăn đồng nghĩa với việc không có lực lượng, cũng không có biện pháp tu luyện, thương thế trên người cũng khó có thể khỏi hẳn, cảnh giới khó có thể tăng thêm, lại càng khó kiếm đồ ăn.Mỗi một hành động sau đó đều sẽ quyết định vận mệnh của Tô Tử Mặc!Tô Tử Mặc động đậy thân thể, lợi dụng Bôn Lôi đao đào sâu hang động hơn, dùng một chút cành lá bố trí ở cửa hang để che giấu bản thân mình tốt hơn.Một ngày.
.
.Hai ngày.
.
.Dưới sự hành hạ của nỗi đau và cảm giác đói bụng, Tô Tử Mặc vẫn kiên nhẫn chờ đợi không rời khỏi hang động.Đến ngày thứ ba, cuối cùng Tô Tử Mặc cũng có một cơ hội thay đổi.Đêm qua ở dưới vách núi xảy ra rất nhiều trận chém giết, trong đó có một đầu Linh thú chết đi, trên người còn lưu lại không ít máu thịt.Tô Tử Mặc nhìn chằm chằm vào hài cốt của linh thú này, suy nghĩ thật lâu, cuối cùng mới hạ quyết tâm, mang theo Bôn Lôi đao rời khỏi hang động.Lo lắng dẫn tới Linh thú khác, Tô Tử Mặc không dám nhóm lửa, cố nén cảm giác buồn nôn, từng miếng từng miếng cắn nuốt huyết nhục, ánh mắt không ngừng để ý bốn phía, tinh thần vô cùng căng thẳng.Tô Tử Mặc không dám mang linh thú này về hang động, sợ mùi máu tanh sẽ làm bại lộ vị trí hang động.Mới chỉ ba ngày, Tô Tử Mặc đã hoàn toàn không còn dáng vẻ của một thư sinh ngây ngô nữa, lúc này hắn tỉnh táo dị thường, giống như là Nhân tộc ở thời nguyên thủy nhất, thận trọng giãy dụa cầu sinh trong chốn man hoang, trở lại thời kỳ ăn lông ở lỗ.Sau khi tu luyện bí điển Đại Hoang Thập Nhị Yêu Vương, sức ăn của Tô Tử Mặc rất lớn, chỉ một lát sau, hắn đã ăn hết huyết nhục trên thi thể Linh thú này.Trở lại trong huyệt động, Tô Tử Mặc lập tức bắt đầu tu luyện.Lần này vừa tu luyện, Tô Tử Mặc đã phát hiện ra điểm khác biệt.Huyết nhục trên người Linh thú chứa năng lượng tinh hoa vốn sẽ nồng đậm hơn dê bò bình thường rất nhiều, hắn còn ăn sống huyết nhục, khiến cho những tinh hoa này trực tiếp vào bụng, không hề bị mất một chút xíu nào.Trước đây, Tô Tử Mặc ăn hết một con trâu, nửa ngày thời gian đã đủ để luyện hóa năng lượng bên trong máu thịt của nó.Mà lần này, Tô Tử Mặc tu luyện tròn một ngày một đêm.Đương nhiên, chỗ tốt cũng rất rõ ràng, vết thương do bị cự mãng quất trúng dĩ nhiên đã khỏi hẳn, hơn nữa Thối Thể thiên và cảnh giới Dịch Cân thiên cũng có tiến bộ rõ ràng.Trong một khoảng thời gian sau đó, Tô Tử Mặc đều không dám được quá xa.Phần lớn thời gian đều ở trong huyệt động khổ tu Dịch Cân thiên, thỉnh thoảng sẽ bí mật quan sát Linh thú dưới chân núi sử dụng kỹ xảo trong quá trình chúng chiến đấu, sau đó bắt đầu cảm ngộ.Đến khi có chút tâm đắc, Tô Tử Mặc lại đi ra tìm một chút Linh thú để chém giết, bồi dưỡng linh giác, rèn luyện võ kỹ.Mặc dù bại nhiều thắng ít, thậm chí một số thời điểm trên thân thể sẽ có đầy thương tích, dáng vẻ chật vật không chịu nổi, nhưng có Tôi Thể, Dịch Cân làm căn cơ, Tô Tử Mặc vẫn có thể sống sót trốn về.Trong thời khắc sinh tử, không ngừng tổng kết, không ngừng cảm ngộ, không ngừng tu luyện.Sau ba tháng, Tô Tử Mặc trở về địa điểm lúc đầu, tìm tới đầu cự mãng kia, tay không tấc sắt chém giết nó.Từ ngày đó, Tô Tử Mặc hoàn toàn rời đi hang động mà hắn ở lại đã lâu, không ngừng di chuyển giữa các thung lũng trng dãy núi, ghé qua chốn đầm lầy trong rừng rậm, liều mạng chém giết với vô số Linh thú phi cầm.Đây là một thế giới mạnh được yếu thua, đầm đìa máu me, không có ai là người mạnh nhất.Một khắc trước còn uy phong lẫm liệt, sau một khắc đã có thể trở thành thức ăn trong bụng linh thú khác.Vô số trận huyết chiến thảm liệt, vô số lần sống sót từ trong cõi chế, lúc nào cũng phải giữ vững cảnh giác, tinh thần luôn luôn căng thẳng, dần dần, Tô Tử Mặc có một loại cảm giác đặc biệt đối với nguy hiểm, khó mà diễn tả được.Đó.
.
.
Chính là linh giác!Ở trong dãy núi gần như không người lưu ý này, một thiếu niên nhân tộc không có linh căn đang trải qua quá trình dần dần thoát thai hoán cốt, tướng yêu nghiệt đã bắt đầu xuất hiện!---------Người dịch: Leo239.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...