Edit: RheniT6
“Yến Trường Canh?!” Thẩm Chiêu Chiêu phảng phất bừng tỉnh từ trong ác mộng, vỗ ngực toát ra một thân mồ hôi lạnh nói, “Ngươi như thế nào ở chỗ này?”
Yến Trường Canh ánh mắt khẽ nhúc nhích, trên mặt lại bất động thanh sắc nhìn nàng, nhẹ giọng nói: “Ngươi không nhớ sao?”
Thẩm Chiêu Chiêu che ngực, trái tim kịch liệt nhảy lên phảng phất trước đó đã xảy ra sự tình đáng sợ gì đó…… Là, đương nhiên đáng sợ, nàng vừa mới bị một bầy rắn từ trên xuống dưới vây quanh cuộn lại thành một đoàn, suýt chút nữa có khả năng không thể nào sống sót mà ra khỏi hang động này.
“Ta…… Ta thoát khỏi bầy rắn bằng cách nào?” Ký ức tựa hồ xuất hiện đứt gãy, giống như một cơn lốc xoáy hỗn loạn bất kham.
Thẩm Chiêu Chiêu có chút mờ mịt nhìn Yến Trường Canh, "Ngươi đến đây từ khi nào?”
Yến Trường Canh ánh mắt hơi lóe, thanh âm so với phía trước trở nên nhu hòa: “Lúc ta đến ngươi đã đứng ở chỗ này, còn có vẻ đã chịu cú sốc gì đó rất lớn cho nên ta mới đứng cạnh ngươi.”
“Vậy sao?” Thẩm Chiêu Chiêu có vài phần mờ mịt, nàng chạm vào “Dư đoạt” ở trước ngực, ngón tay tinh tế vuốt ve, “Nhưng ta tổng cảm thấy……”
Nhưng nàng tổng cảm thấy thiếu cái gì…… Hình như là, nàng nghe thấy được một đoạn nhạc đi?
“Có lẽ là dùng hoả phù đuổi đi.” Yến Trường Canh tinh tế quan sát biểu tình của nàng, mở miệng nói.
Hoả phù? Hình như là cũng không sai, thời điểm “Dư Đoạt” chắn chiêu nàng muốn dùng hoả phù đuổi đàn rắn trên người đi.
Nhưng mà hình ảnh trong trí nhớ lại vào lúc này biến thành một trương đen như mực.
Phảng phất lại về tới khoảnh khắc bị tập kích, Thẩm Chiêu Chiêu theo bản năng sững sờ, thoáng nhìn Hắc Xà bên cạnh, trừng lớn đôi mắt kinh hoảng nói: “Yến Trường Canh, đây là thứ gì? Nó như thế nào lại ở chỗ này?!”
Yến Trường Canh liếc mắt nhìn Hắc Xà, thong thả ung dung nói: “Ta cũng không rõ.
Có lẽ ngươi vô tình mở ra cái kết giới nào đó nên nó nhân cơ hội từ kết giới chạy ra ngoài.”
Hắn hướng ánh mắt vào thạch đài nằm sâu trong hang động.
“Nơi này là hàng rắn, chui ra một con rắn lớn cũng không phải việc gì hiếm lạ.” Nói rồi Yến Trường Canh liền nhấc chân đi qua, Thẩm Chiêu Chiêu nhìn bóng dáng hắn, có chút chinh lăng.
Vì cái gì nàng cảm thấy hôm nay Yến Trường Canh lại trở nên vi diệu như vậy? Nàng không tự chủ được đuổi theo phía sau, mở miệng dò hỏi: “Ngươi làm sao phát hiện ra ta? Chỉ có mình người đến cứu ta à?”
Yến Trường Canh quay đầu lại cười như không cười nhìn nàng, chậm rãi nói: "Tư chất của ta như thế nào Thẩm tiểu thư chẳng lẽ không biết? Ta chỉ là ở thời điểm đánh thạch tùy tiện ném ra một cái Truyền Tống Trận, vô tình bị đưa tới nơi này.
Nghe thấy cách đó không xa có động tĩnh thử đuổi theo lại đây, không nghĩ tới sẽ gặp được ngươi.”
Thẩm Chiêu Chiêu nhấp nhấp miệng, tròng mắt đen bóng khẽ đảo hiện ra vài phần đáng thương: “Ta là bị người của Thanh Vũ Tông ném lại đây.”
Nếu Thẩm Linh có ở đây sẽ nhận ra đây chính là kỹ xảo đáng thương nàng thường dùng để làm nũng.
Yến Trường Canh: “...Ừ.”
Thẩm Chiêu Chiêu hai mắt đầy ủy khuất: “Ngươi biết ta vì cái gì bị ném lại đây không?”
Yến Trường Canh liếc mắt nhìn nền nàng một cái, nhàn nhạt nói: “Vì ta.”
Thẩm Chiêu Chiêu: “…… Đúng là vậy.”
Tuy nghe được đáp án mình muốn nhưng Thẩm Chiêu Chiêu lại vẫn cảm thấy không thỏa mãn, trong lòng càng thêm cảm thấy người trước mắt này quá không thú vị, ngoại trừ bề ngoài tốt một chút, tính cách quả thực so so với đầu gỗ còn muốn đầu gỗ hơn, căn bản không có một chút biểu cảm đáng giá nào!
Nàng bĩu môi, chỉ vào thạch đài nói: “Chỗ kia cũng không biết là cái gì, nếu đã ở đây thì chúng ta qua xem một chút đi?”
Yến Trường Canh lên tiếng đồng ý, hai người ẩn ẩn có thể thấy được trên cái thạch đài không tính là lớn kia tựa hồ còn đặt một cái vật nhỏ.
Thẩm Chiêu Chiêu híp mắt nhìn một chút, suy đoán nói: “Là vòng tay sao?”
Từ góc độ này của nàng chỉ có thể mơ hồ thấy được đó là một vật nhỏ còn khá nguyên vẹn, ngoài ra không rõ lắm.
“Có lẽ là vòng trữ vật.” Yến Trường Canh đi đến, bất quá hắn mới vừa đi chừng hai bước vào trong hang động liền cảm thấy nghi hoặc, “Đây...?”
“Làm sao vậy?” Thẩm Chiêu Chiêu đi lên phía trên, nàng so với Yến Trường Canh lùn hơn cả một cái đầu, hang động lại hẹp, giờ phút này bị bóng dáng hắn chặn hơn phân nửa tầm mắt, chỉ có thể nhón chân tò mò ló đầu vô.
Yến Trường Canh nhận ra hành động của nàng, bất động thanh sắc nghiêng thân thể đi, để cho nàng nhìn rõ ràng hơn một chút.
“Cái quái gì đây? Tại sao lại như vậy?” Thẩm Chiêu Chiêu sau khi đã nhìn thấy cũng không khỏi kinh ngạc.
Trước mặt hai người, thông đạo nhỏ hẹp vốn dĩ trống rỗng biến thành ba lối đi nhỏ.
Mỗi một lối đi đều cực kỳ nông, đến mức liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấy đáy.
Mà ở cuối mấy cái đầu kia đều có thể thấy được thạch đài.
Thẩm Chiêu Chiêu có chút xem không hiểu, nàng nghiêng đầu thắc mắc: “Đây là chuyện gì?”
Yến Trường Canh lắc đầu, hiển nhiên hắn cũng không hiểu.
Vì cái gì một cái thông đạo nhỏ hẹp đột nhiên chia làm ba lối đi khác nhau, mà ba lối đi này đều thông tới thạch đài.
Kẻ thiết kế nơi này rốt cuộc muốn gì?
“Nên đi hướng nào đây?” Thẩm Chiêu Chiêu sờ sờ cằm, dùng bả vai nhẹ nhàng chạm cánh tay Yến Trường Canh nhỏ giọng nói, “Chi bằng ngươi chọn đi?”
Yến Trường Canh dừng một chút, “Vậy đi ở giữa.”
Nói xong hắn liền nhấc chân muốn đi, Thẩm Chiêu Chiêu tay mắt lanh lẹ ngăn lại, vội nói: “Khoan đã, chờ một chút.”
Nàng nghĩ nghĩ, đúng lý hợp tình nói: “Ta cảm thấy đi lối giữa hình như không sáng suốt lắm? Nếu đã cố tình phân ra ba con đường khác nhau, ngươi vẫn muốn lựa đường cũ, vậy hai đường kia xuất hiện có nghĩa lý gì chứ?”
Tựa hồ có điểm đạo lý.
Yến Trường Canh liếc mắt nhìn nàng một cái, nói: “Đi bên phải.”
Thẩm Chiêu Chiêu chần chờ một chút, mở miệng nói: “Chỉ là, con đường bên phải toàn là đá xanh, cảm giác hơi âm trầm.”
“Bên trái.”
“À thì, phía bên trái hình như so với hai đường còn lại uống lượn hơn một chút……” Thanh âm nữ đồng mười tuổi giòn giòn mềm mại ở trong hang động vắng vẻ khẽ vọng lại.
Yến Trường Canh bình tĩnh, không thèm nhìn nàng, giọng nói bắt đầu có vài phần lạnh lẽo: “Ngươi tự chọn đi.”
Thẩm Chiêu Chiêu không quyết định được túm tay áo hắn, rối rắm thở dài nói: “Ta…… Kia, kia vẫn là đi đường ở giữa đi.”
"...."
Yến Trường Canh cơ hồ ngay khi nàng vừa dứt lời liền bước về phía trước.
Bởi vì tốc độ quá nhanh, Thẩm Chiêu Chiêu có chút đột nhiên không kịp phòng ngừa, đem tay áo hắn kéo dài xuống.
Hai người vừa đi không lâu, hai con đường đột ngột xuất hiện kia lại một lần nữa mạc danh biến mất như thể chưa từng xuất hiện.
Thẩm Chiêu Chiêu thầm đắc ý bản thân không chọn sai đường, ai biết ngay sau đó tựa như một giọt nước phá vỡ sóng gợn, không khí bên trong không tiếng động kịch liệt rung chuyển, thần thức Thẩm Chiêu Chiêu nổ vang, bật ra một câu nỉ non ——
“Chờ ta.”
- ------------------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...