Vĩnh Hằng Sủng Ái


Edit: RheniT6
Trước mắt trừ bỏ Yến Trường Canh còn có thể có ai?
Lúc này Yến Trường Canh bất quá chỉ mới mười bốn tuổi, cơ thể thiếu niên khiến người ta cảm giác đơn bạc.

Hắn đại khái so với bạn cùng trang lứa cao hơn một chút, nên khi mặc bộ quần áo áo này vào càng khiến cho người ta cảm giác trưởng thành.

Gió thổi qua làm vạt áo hắn khẽ bay trong không trung.

Thẩm Chiêu Chiêu đột nhiên phát hiện, Yến Trường Canh cũng không yếu đuối mong manh như mình tưởng tượng, thậm chí hắn tuy rằng vóc người còi cọc nhưng mỗi một động tác giơ tay nhấc chân đều mang theo một thứ khí chất không ai bì kịp.

Đây rốt cuộc là cảm giác gì?
Thẩm Chiêu Chiêu ngốc ngốc ngẩn người suy nghĩ.

Yến Trường Canh buông lát trong tay xuống từ từ đi về phía nàng.

Bước chân của hắn cách càng gần, đám rắn kia càng trở nên sợ hãi như là thấy Vương của chúng nó, cuốn quít trườn lùi về phía sau, đầu cũng không dám nâng lên.

Mà Đại Hắc Xà phía sau nhìn thấy động tác của hắn, không tự chủ được cũng đi theo tiến lên một ít.

Thẩm Chiêu Chiêu vừa bị đàn rắn doạ mất hồn nhìn thấy nó liền sợ hãi rúc thành một đoàn.

Yến Trường Canh lãnh đạm liếc mắt nhìn nó một cái.


Đại Hắc Xà nhận ra trong mắt hắn có một tia không kiên nhẫn.

Nó có chút ngốc ngừng lại tại chỗ, đôi mắt đen như mực mờ mịt nhìn Yến Trường Canh.

“Cảm ơn ngươi.” Thẩm Chiêu Chiêu ôm đầu gối, nâng mắt trộm đánh giá Yến Trường Canh, thấy hắn trên mặt phong đạm vân khinh, đột nhiên có cảm giác bừng tỉnh.

Nàng rốt cuộc nhớ ra khí thế đó là gì.

Đời trước nàng từng nghe nói Ma Tôn Thiên Trạch Quân mười bước giết một người, tàn sát sạch sẽ toàn bộ Mặc Nguyên Tông, khiến cho máu chảy thành sông, khắp nơi bạch cốt.

Khi Lạc Kỳ Sâm đi đánh chết Thiên Trạch Quân, tên Ma Tôn kia đang chuẩn bị rời đi.

Dưới sự giúp đỡ của một nữ nhân ăn, Thẩm Chiêu Chiêu có liếc mắt nhìn qua Thiên Trạch Quân một cái, nhưng xem không rõ.

Chỉ nhớ lúc đó thi thể khắp nơi, nam nhân kia nhẹ nhàng phất tay một cái, từng bộ từng bộ thi thể dưới chân hắn liên tiếp nở hoa, rõ ràng là ở giữa biển máu nhưng lại nở ra những bông hoa trắng muốt thuần tịnh xinh đẹp.

Yến Trường Canh vừa rồi thật sự vô cùng giống thân ảnh mơ hồ trong trí nhớ kia.

Chỉ là, so với người kia vẫn còn non nớt hơn rất nhiều.

Yến Trường Canh dừng chân trước mặt nàng, thanh âm có vài phần lạnh lẽo: “Không muốn đứng dậy?”
Thẩm Chiêu Chiêu bỗng dưng phục hồi tinh thần lại, nghĩ đến chính mình thế nhưng lại nhìn một thiếu niên mười bốn tuổi đến ngây người, nhịn không được mặt đỏ lên, bản tính kêu căng lập tức trở về, theo bản năng hắng giọng nói: “Ngươi không biết kéo ta lên sao? Anh hùng cứu mỹ nhân là cứu như vậy à?”
Yến Trường Canh ánh mắt khẽ nhúc nhích, từ trên xuống dưới ở trên người nàng đánh giá một lượt, thanh âm mang theo vài phần ý cười: “Mỹ nhân?”
Thẩm Chiêu Chiêu đứng lên, đĩnh đĩnh ngực, đột nhiên phản ứng lại lúc này nàng cũng chỉ mới là một hài tử mười tuổi, cơ thể vẫn chưa phát triển hết, lắp bắp đỏ mặt nói: “Vậy ngươi cũng không tính là anh hùng!”
Yến Trường Canh ý cười nhạt đi, gật đầu nói: “Ta đương nhiên không phải anh hùng.”
Thẩm Chiêu Chiêu duỗi đầu nhìn về phía sau hắn, có chút hoang mang mở miệng hỏi: “Ngươi đến đây bằng cách nào? Cha ta đâu? Ông ấy không đến cùng ngươi sao?”
Yến Trường Canh không trả lời, chỉ nói: “Đi thôi.”
Thẩm Chiêu Chiêu sợ Thẩm Linh đang chờ họ cách đó không xa, vội vàng đi theo sau lưng hắn.

Nàng chớp mắt, lại thấy con Đại Hắc Xà vẫn đang đứng ngốc một bên, đột nhiên dừng bước, kêu: “Yến Trường Canh.”
Con rắn này năm lần bảy lượt xuất hiện bên ngoài gia viên Thẩm trạch, chính mình cũng là bởi vì đuổi theo nó mới chạy ra khỏi kết giới.

Hiện giờ Hắc Xà lại đi theo sau lưng Yến Trường Canh, bộ dáng còn cực kỳ ngoan ngoãn nghe lời, thế nào cũng cảm thấy quỷ dị.

“Con Hắc Xà này và ngươi có quan hệ gì?”
Yến Trường Canh đột nhiên dừng bước chân, không quay đầu lại.

Thẩm Chiêu Chiêu tựa hồ cũng không cần đáp án của hắn, nói lên suy nghĩ của chính mình: “Ta là bị người của Thanh Vũ Tông ném tới nơi này, tên kia trước khi bắt lấy ta rõ ràng có nói hắn là tới tìm kiếm cái gì ‘ yêu thú ’, trùng hợp gặp ta……”
Yến Trường Canh quay đầu lại nhìn nàng, trong ánh mắt hơi hơi chớp động loé lên tia sáng kì dị.


Thẩm Chiêu Chiêu chỉ vào Hắc Xà khẳng định nói: “Đây là con yêu thú mà hắn nói đúng không?”
“Tại sao Hắc Xà của Thanh Vũ Tông lại đi theo ngươi? Còn nghe lời như vậy?” Thẩm Chiêu Chiêu càng hỏi càng cảm thấy việc này không đúng, đầu óc mơ màng tựa hồ nghĩ ra đáp án, “Thân phận của ngươi rốt cuộc là gì? Dương lão đầu thu nhận ngươi thật sự là ngẫu nhiên sao?”
“Thẩm Chiêu Chiêu,” Yến Trường Canh bỗng dưng mở miệng, đánh gãy câu hỏi của nàng.

Đây là lần đầu tiên hắn kêu lên ba tiếng Thẩm Chiêu Chiêu, làm nàng trong lòng nhịn không được “Lộp bộp” một chút.

“Có gì sao?”
“Ngươi muốn nghe thổi sáo không?” Yến Trường Canh nói.

Thẩm Chiêu Chiêu trợn mắt há hốc mồm: “Hả?”
Nàng bị Yến Trường Canh hỏi vấn đề này có chút mờ mịt, hiện tại là lúc nào, chỗ nào, hắn còn hỏi có muốn nghe thổi sáo không? Chẳng lẽ say rồi à.

Yến Trường Canh không chờ nàng trả lời, đem lá cây đặt lên trên môi mình.

Mười ngón tay khẽ nhúc nhích, một tiếng giòn vang từ trong đó truyền ra, giống như chim hót, vang vọng cả không gian.

“Được rồi được rồi, cái này chúng ta có thể trở về lại nghe, hiện tại trả lời vấn đề ta hỏi trước đã……” Lại là một khúc nhạc Thẩm Chiêu Chiêu chưa nghe qua bao giờ, nhưng nàng hiện tại làm gì có tâm tình nghe, nhịn không được vẫy vẫy tay muốn hắn dừng lại.

Mà thanh âm kia lại thực thể sống, vẫn luôn hướng về phía lỗ tai nàng tản ra.

Thanh âm phập phồng chui vào lỗ tai nàng, trộm len lỏi vào trong thần thức.

Là trong núi thanh tuyền gió mát róc rách, bổn hẳn là chơi đùa dưới ánh mặt trời thanh triệt, lại ở một cái dòng nước xiết chỗ vào nhầm hắc hà.

Hắc hà bên trong, là vô tận hư không cùng mất đi, không có sinh mệnh nhảy nhót, thậm chí không có một chút tiếng vang.

Cắn nuốt hết thảy, lại mạt sát hết thảy.


Thẩm Chiêu Chiêu ánh mắt lập loè một chút, hai cánh tay dần dần thả xuống dưới, con người dại ra giống như một người lối gỗ bị thao túng, thức hải bên trong đã là một mảnh hỗn loạn.

Mơ hồ có ai đó ở bên tai nàng nhỏ giọng lẩm bẩm.

“Không có Hắc Xà……”
Thẩm Chiêu Chiêu theo bản năng lặp lại những gì người kia nói: “Không có Hắc Xà……”
“Yến Trường Canh không có tới cứu ngươi, là chính ngươi tự chạy ra……”
“Yến Trường Canh không có tới cứu ta, là ta chính mình tự chạy ra……”
“Sau khi ngươi chạy ra hắn mới gặp được ngươi.”
“Sau khi ta chạy ra hắn mới gặp được ta.”
Thanh âm kia mang theo ý cười, tựa hồ thực vừa lòng với biểu hiện của nàng: “Ngoan.”
Rồi sau đó, ầm một tiếng nổ vang lên làm Thẩm Chiêu Chiêu bừng tỉnh.

Nàng trừng lớn hai mắt, trái tim không khống chế được bang bang mà đập, giống như trước đó đã xảy ra một sự tình đáng sợ nào đó.

“Đã xảy ra cái gì?!” Nàng che ngực, ngẩng đầu lại thấy Yến Trường Canh một khuôn mặt âm trầm đứng trước mặt mình.

Theo ánh mắt hắn nhìn lại, sâu trong hang động đột nhiên có thứ gì đó sụp xuống, lộ ra một thạch đài.
- -----------
Rheni: anh chơi xóa trí nhớ nhau vậy là dở rồi =]]]]]].


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui