– “Thực xin lỗi”. Tôi nghiêng đầu qua một bên, nhắm hai mắt, giáng đoạn ‘ôn nhu’ của hắn
Kim Tri Nam có chút ngoài ý muốn, yếu ớt cười. “Hân, người nên xin lỗi phải là tôi”
Tôi đứng lên, lảo đảo hai bước, hắn lập tức đỡ lấy tôi. Tôi lập tức đẩy hắn ra, về phòng ngủ
Tỉnh lại đã là giữa trưa hôm sau. Tôi ra khỏi phòng, Kim Tri Nam đang ngồi trên sô pha đọc báo. “Hân, cậu tỉnh rồi”. Hắn tiếp dón tôi tới tấp, tôi một phen vuốt mặt, gật đầu một cái
Bàn ăn đã dọn sẵn thức ăn, ra mòi hắn lại tự vào bấp. Tôi quay đầu nhìn, hắn chạy tới gần tôi. “Thế nào? Hợp khẩu vị không?”
– “Anh đừng nấu nữa, lãng phí thời gian. Việc của Henry không vội sao?”
Hắn mỉm cười đặt tay lên vai tôi. “Không có việc gì, nấu ăn là sở thích của tôi, nếu cậu chê đồ ăn tôi làm không ngon, tôi có thể mướn đầu bếp quốc tế đến”
– “Thật không cần, tôi cũng không kén ăn như vậy. Tôi cũng không thể ở không trong này ngồi không, ngày mai tôi sẽ bắt đầu nấu ăn, dù sao cũng nhàn rồi”. Phỏng chừng tôi chưa tỉnh ngủ nên mới nói như vậy, lời vừa ra khỏi miệng tôi đã hối hận. Kim Tri Nam hứng thú nên hai mắt cũng lấp lánh
– “Hân, vậy cứ làm vậy đi”. Tôi nói tôi đổi ý, hắn không chấp nhận, dù sao hắn cũng là bảo mẫu của tôi tại Hàn Quốc này. Cơm nước xong hắn lại đi ra ngoài, tôi ở trong phòng lắc lư, đột nhiên muốn học tiếng Hàn. Năm đó tôi học cũng không tồi, Hàn ngữ hẳn là không vấn đề gì. Tuy nói phụ nữ, người già và trẻ em ở Seoul đều biết giao tiếp tiếng Anh, nhưng nhìn những kí tự loằng ngoằng trên đường phố tôi vẫn không thoải mái. Trong lòng không khỏi than thầm Hán ngữ của tôi đại bác tinh thâm thế nào mà lại đồng hóa hết các quốc gia láng giềng
Chạng vạng có người mang đồ ăn tới, đều là những món tôi thích ăn. Tên Kim Tri Nam này lo lắng rất chu đáo, làm tôi cảm thấy bản thân thật thua thiệt so với hắn. Hắn khuya mới trở về, đem một tập hồ sơ màu vàng đưa cho tôi. “Trương Khải Huy đưa cho cậu, hắn về nước”. Tôi giật mình nhìn hắn, trên mặt không phản ứng gì
– “Hắn có nói gì không?”. Kim Tri Nam lắc đầu, ngực tôi lại khó chịu. Nhìn hắn đi về phòng mình, tay tôi bắt đầu run lên. Xong rồi? Hết thảy đều đã kết thúc? Hắn không nói lời nào đã về nước? Tôi run rẩy cầm bao thuốc lá, một điếu lại một điếu liên tục đốt, để mình chìm trong làn khói xám trắng. Đảo mắt, một bao thuốc đã bị tôi tiêu diệt. Tôi nằm trên giường, đờ đẫn nhìn trần nhà. Trương Khải Huy, anh sao lại mau quên đến vậy, Vương Hân tôi còn muốn tiếp tục bên cạnh anh! Chúng ta không phải còn 40 ngày nữa sao? Cái anh gọi là ‘nhất kiến chung tình’ thì ra cũng chỉ là phù dung sớm nở tối tàn! Tôi cười khổ, nước mắt lại chảy ra…. Tuyến lệ dường như khô cạn bây giờ lại chảy ra, tôi yên lặng suy nghĩ. Này mẹ nó tính là gì? Tôi đã yêu hắn? Không có khả năng! Hắn chính là đối thú, một đối thủ có thể kích khởi tính hiếu thắng của tôi. Hiện giờ hắn không có ở đây, tôi nhất thời chỉ vì không có đối thủ mà cảm thấy mất mát thôi. Hết thảy rồi sẽ bình thường trở lại!
Ngoài cửa mở hồ truyền đến tiếng bước chân của Kim Tri Nam, hắn___ đến tột cũng sẽ đóng vai gì trong cuộc đời tôi? Tôi bội phục trình độ tâm lí học của hắn, tựa hồ mỗi khi tôi nghĩ gì hắn đều phi thường rõ ràng, lại có thể biểu hiện đúng mực. Đối với hắn, ngoại trừ tôn trọng tôi còn thấy mình thua thiệt vài phần, nhưng chính những suy nghĩ này làm tôi không thể nào gần hắn được. Tôi đang nghĩ một ngày nào đó sẽ chạy đến một xó nào của thế giới sống một cuộc sống bình thường. Nhưng tôi bây giờ cũng không ‘bình thường’ được nữa, không phải sao?
Sau đó tôi thực hiện ‘lời hứa’ của mình: phụ trách nấu cơm. Lúc tâm tình vui vẻ đôi khi còn đi dọn dẹp. Kim Tri Nam đề nghị mướn người giúp việc, tôi từ chối, vì tôi nhớ Cầm Tả. Hắn ở Seoul đô hội mỗi ngày đều về nhà ăn cơm tôi với tối, bộ dáng như một ông chồng hạnh phúc. Ngay từ đầu tôi đã rất không thoải mái, lâu dần cũng thành quen. Hắn cũng không nói chuyện Hoàn Á hay Trương Khải Huy với tôi, tôi cũng không có hứng thú hỏi han, trên bàn cơm cũng chỉ nói những chuyện bình thường đúng mực
– “Hân, cậu gần đây học tiếng Hàn?”. Hắn hứng thú hỏi tôi
– “Ừ, dù sao cũng không thể tự làm sa đọa bản thân”. Tôi cười nói. “Chẳng qua là tìm đường lui cho chính mình, vạn nhất có chuyện gì, còn có thể làm thầy giáo, vân vân và vân vân. Hiện tại giáo viên Anh ngữ đã rất nhiều, cạnh tranh rất kịch liệt. So với việc giảng dạy ngôn ngữ của dân tộc thiểu số thì khó hơn nhiều”
– “Dân tộc thiểu số?”. Hắn nhíu mày
– “Ha hả, anh nói xem thế giới này có bao nhiêu người nói tiếng Hàn so với người nói tiếng Anh hoặc tiếng Trung?”. Tôi hỏi lại
Hắn cười lắc đầu. “Cậu khinh thường người Hàn chúng tôi”
– “Uy, tôi chưa bao giờ nói như vậy, nhưng nếu anh nghĩ vậy tôi cũng không cần giải thích làm gì. Nếu khinh thường thì tôi ở lại Seoul này làm gì?”
– “Cần giúp gì không?”
– “Đương nhiên, bày đặt không cần thầy là kẻ ngốc!”. Tôi híp mắt nhìn hắn, hắn bị tôi chọc cười
– “Vậy lần sau chúng ta nói tiếng Hàn thử xem, cậu thấy thế nào?”. Hắn hỏi, tôi đáp ứng, ít nhất cũng tăng thêm ngữ cảnh cho đoạn hội thoại
Có một lần, hắn vô tình hỏi tôi có muốn nhập tịch Hàn Quốc không, tôi đương nhiên xin miễn
– “Tại sao?”. Hắn có chút thất vọng
– “Tôi yêu nước, không muốn làm Hoa kiều”. Tôi cười nói, sắc mặt hắn dịu lại không ít. Bất quá, năng lực hắn cũng không nhỏ, chỉ một cuộc điện thoại có thể làm cho tôi trường kì ở lại Hàn trong khi vẫn còn là công dân Trung Quốc
Đảo mắt đã qua nửa năm____
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...