Vĩnh Hằng Kiếm Tổ
Nhưng trong chớp mắt manh mối lại tự xuất hiện.
Giờ này khắc này, mùi thơm trong xe ngựa của Trương Phong chính là Tán Hồn Hương, đó chính là loại độc Vân Hạo.
trúng vào mấy ngày trước!
Nhưng Vân Hạo cũng không vội ra tay.
Độc là Trương Phong thả ra.
Nhưng hắn biết hôm nay Trương Phong xuất hiện sát khí là vì thua táng gia bại sản, cho nên mới bí quá hoá liều.
Nhưng trước đó gã không có lý do dùng độc giết mình.
Dù sao trước kia hẳn chính là cây rụng tiền của Trương Phong!
Chuyện này nhất định có người đứng sau xúi giục!
Qua chừng nửa canh giờ, lúc này xe ngựa mới dừng lại.
"Vân huynh, tới rồi."
Trương Phong dẫn đầu xuống xe.
Vân Hạo cũng đi theo phía sau.
Chung quanh là một mảnh núi rừng hoang vu, không có vết chân người.
Trương Phong nhìn chăm chằm Vân Hạo, không hề che dấu sự hung ác trong mắt, bộ dạng như ăn chäc được Vân Hạo.
Vân Hạo nhìn thoáng qua xung quanh, không thấy người khác tồn tại nên thản nhiên nói: "Đây là nơi ngươi nói kiếm được nhiều tiền à?"
Trương Phong cười lạnh: "Vân Hạo, ngươi còn ngây thơ như vậy sao? Còn muốn kiếm một tiền à? Vô tri, ngu xuẩn, sự tham lam của ngươi chỉ làm ngươi im hơi lặng tiếng chết trong núi rừng hoang vu này!
Muốn trách cũng chỉ có thể trách ngươi.
Ta đã ôn hoà thương lượng với ngươi, nhưng ngươi còn không cho ta được mười bảy vạn lượng, ta đành dùng cách của mình để lấy thôi.
Ngươi không chịu cho thì toàn bộ ngân phiếu của ngươi đều thuộc về tai"
Trương Phong nói mà như gào thét, hôm nay gã thua thảm nên rất ganh ghét hâm mộ số tiền lớn trên người Vân Hạo!
"Chỉ dựa vào ngươi mà cũng muốn giết ta?" Vân Hạo lạnh lùng nói.
Trương Phong cười to mà nói: "Ta biết ngươi có thể tu võ, còn rất lợi hại, ngay cả hộ vệ Chân Nguyên cảnh tầng một của 'Từ Lực cũng không phải là đối thủ của ngươi, nhưng vậy thì thế nào?
Giết người là cần đầu óc!
Ta đã thả Tán Hồn Hương trên xe ngựa, ngươi đã trúng độc rồi, chỉ cần ngươi dùng đến nguyên khí thì sẽ phát độc, ha ha hai"
Tiếng nói vừa dứt, Trương Phong đã vung tay lên.
Tên chó săn đánh xe cho gã lập tức lộ ra ánh mắt hung hãn mà nhào về phía Vân Hạo.
"Phốc!"
Ngay sau đó, tiếng lưỡi dao sắc bén đâm thủng máu thịt vang lên.
Trương Phong còn chưa thấy được Vân Hạo xuất kiếm như thế nào liền phát hiện tên chó săn của mình đã mất mạng dưới lưỡi kiếm của hắn.
Một kiếm...!Cứa cổi
"Ngươi...!Rõ ràng ngươi đã trúng độc...!Vì sao...!Vì sao.
còn có thể dùng đến nguyên khí..." Trương Phong sợ hãi, lộ ra vẻ mặt khó tin nổi.
Vân Hạo hừ lạnh một tiếng, không nói nhiều mà hất kiếm lên, thi thể còn treo trên đó lập tức đập vào Trương Phong rồi đánh bay gã đi.
Ngay sau đó, Vân Hạo cất bước.
Thân hình hắn chợt loé, thanh kiếm sắc bén trong tay.
đâm nhanh đã trực tiếp đâm thủng bụng Trương Phong, sau đó đóng đinh thân thể gã trên một thân cây to lớn.
Hảẳn đi đến gần mà nhìn Trương Phong, sát ý lạnh buốt cùng cực trên người hắn lập tức bao phủ lấy gã.
Trương Phong như rơi vào địa ngục!
"Vân Hạo...!Ta cầu xin ngươi...!Ta xin ngươi, đừng giết ta...!Ta sai rồi, ta thật sự biết sai rồi...!Cho ta một cơ hội đi!" Trương Phong kêu khóc.
Vân Hạo thờ ơ mà quát lạnh: "Mấy ngày trước ta trúng độc cũng do Tán Hồn Hương này, khai rõ ra là ai sai ngươi làm cho ta, nếu không ta nhất định cho ngươi biết cái gì là sự tra tấn đáng sợ nhất trên thế gian!"
"Ta nói...!Ta nói, là thiếu thành chủ của phủ thành chủ...!Hắn mơ ước sắc đẹp của Lăng Phi Vũ...!Đợt khủng hoảng tiền tài của võ quán Cưồng Kiếm là hắn đứng phía sau thao tác.
Hản nói nếu Lăng Phi Vũ lấy thân báo đáp thì sẽ giúp võ quán Cuồng Kiếm hóa giải nguy cơ.
Nhưng Lăng Phi Vũ không chịu...!
Cho nên hẳn muốn giết ngươi trước, chặt đứt con đường của Lăng Phi Vũ rồi lại đến ép nàng ta trao thân cho hắn...".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...