Sau khi Aoko mang theo một bụng đầy tâm sự đi ra khỏi sơn động, một mình nàng đi tới vùng đất vĩnh hằng.
Khung cảnh ở đây đã hoang tàn lắm rồi, so với lần trước nàng đến xem ra còn nghiêm trọng hơn.
Mặc dù bây giờ đang là mùa hè, nhưng cảnh tượng ở nơi này lại là cuối thu, cây cối héo rũ, hồ nước cạn khô. Nó không bao giờ…là vùng đất ấm áp như trong trí nhớ của nàng nữa.
Vùng đất vĩnh hằng đã không còn tồn tại rồi.
“Tỷ tỷ không thể tra được người đó từ sợi tơ kia ư ?”
“Sợi tơ kia rất bí ẩn, nếu không cẩn thận quan sát thì không thể phát hiện được, hơn nữa thời gian xuất hiện cũng không dài, nhưng mức độ hấp thu năng lượng lại vô cùng mạnh. Hơn nữa, sau khi hút hết năng lượng của vùng đất vĩnh hằng, sợi tơ đó đã bị thu về, ta không tra được.”
“Aoko, ta không thể ở bên cạnh che chở uội, mọi việc muội đều phải cẩn thận.”
Không bao lâu sau, Sesshomaru tới đón nàng đi, thấy nơi này thành như vậy, hắn thấp giọng nói : “Về sau đừng đến đây, khó coi như vậy, nàng cũng không muốn nhìn thấy đâu.”
Aoko yên lặng tựa đầu vào ngực hắn : “Ừ, không tới nữa.”
Jaken cách đó không xa dẫn theo kỳ lân hai đầu đi tới, “bùm” một tiếng quỳ xuống, cảm động đến mức nước mắt nước mũi chảy ròng ròng : “Quá tốt rồi, Aoko tiểu thư mang thai, Sesshomaru đại nhân cuối cùng cũng có người thừa kế, Jaken ta cũng có thể nhìn thấy tiểu thiếu chủ ra đời, thật sự là may mắn vô cùng , ô ô ô, cảm động quá !”
Huyệt thái dương Aoko giật lên một cái.
Sesshomaru nhíu mày dắt Aoko đến bên kỳ lân hai đầu. Xung quanh đột nhiên nổi lên một trận gió lớn, Sesshomaru rùng mình, sau khi duỗi tay ra đã phát hiện không thấy Aoko đâu ! Hắn lạnh lùng nhìn về phía cách đó không xa.
Quả nhiên hắn nhìn thấy Yue đang lôi kéo tay Aoko, cẩn thận nhìn từ trên xuống dưới, từ trái sang phải, thậm chí còn xoay đi xoay lại, rất có xu hướng muốn mổ xẻ nghiên cứu. Aoko cũng không phản kháng, chỉ cứng người để mặc Yue muốn làm gì thì làm.
Aoko: “…”
Sau khi Yue sờ soạng một lúc lâu rốt cuộc cũng buông tay ra, Aoko xấu hổ bị kéo về trong lòng Sesshomaru, lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, Aoko cười gượng hai tiếng : “Yue đại nhân, ngài làm gì vậy ?”
Yue bất mãn nhìn Sesshomaru một cái : “Chỉ sờ soạng có mấy cái thôi mà, làm gì trừng mắt ghê vậy, cũng không mất miếng thịt nào. Thôi, Sesshomaru con thật sự là không đáng yêu tí nào, dám dùng ánh mắt này nhìn mẫu thân à, ta còn có thể hại vợ con thế nào chứ ? Nàng chính là con dâu của ta đó.”
Aoko xấu hổ : “Chúng ta còn chưa…kết hôn.”
Sesshomaru bất mãn nhìn nàng một cái : “Lập tức đi hoàn thành nghi thức.”
Yue gật đầu : “Con cũng đã có rồi, không phải vợ chồng thì là cái gì ? Đúng là phải nhanh chóng hoàn thành nghi thức thôi.” Nói xong cười ý vị “Yên tâm, ta sẽ chủ trì hôn lễ cho hai con.”
…Ai để người chủ trì vậy ?
Aoko chỉ có thể gật đầu nói tạ ơn : “Cám ơn Yue đại nhân.”
Yue nhíu mày : “Không phải nên đổi cách gọi sao ?”
Aoko sửng sốt, lúng ta lúng ta gọi một tiếng : “Mẫu thân…đại nhân.”
Yue hí mắt cười : “Ừ, ngoan ~ đi thôi, cùng nhau quay về Tây quốc, vương giả Khuyển tộc lập gia đình, là một việc vô cùng trọng đại.” Nàng ôm ngực ưu thương : “Phụ thân con lúc còn sống luôn ngóng trông các con có thể kết hôn, sinh một tiểu bảo bảo khỏe mạnh, bây giờ rốt cuộc đã thành, chỉ là…ài…”
Aoko yên lặng cúi đầu, không muốn nhìn vị Yue đại nhân lại đùa giỡn nữa.
Khuyển tộc ở Tây quốc định cư trong núi sâu, thần bí mà cường đại.
Đối với sự trở về của thiếu chủ Sesshomaru hàng năm luôn lịch lãm bên ngoài, tất cả đều rất hưng phấn, thiếu chủ trở về là để hoàn thành nghi thức kết hôn, mọi người càng thêm vui, nhưng nghe nói thiếu chủ muốn lấy một cô gái loài người, chỉ một thoáng…tất cả mọi người đều im lặng.
Đương nhiên, âm thanh phản đối nhất định là không có, bởi vì tất cả đều yên lặng nuốt vào bụng rồi, không muốn sống thì đi tìm Sesshomaru đại nhân phản đối đi. Chỉ là chuyện sau đó đã khiến nghi ngờ trong đáy lòng họ đều biến mất.
Toutousai đại nhân và Myoga đại nhân nhiều năm không thấy đều vì hôn lễ này mà gấp gáp trở về. Ngay cả Yue đại nhân nhiều năm giấu mặt cũng vì chuyện này mà tự mình chạy đến, gặp người nào cũng tiếu lí tàng đao khen con dâu tương lai của mình . Con trai thứ lưu lạc bên ngoài của Inu no Taisho là Inuyasha cũng dẫn theo vị hôn thê là pháp sư loài người Kagome trở lại tham gia hôn lễ.
Chúng yêu mặc niệm, bây giờ đang lưu hành phong cách tìm lão bà là con gái loài người sao.
Vài ngày trước Sesshomaru có trở lại một lần, tộc nhân Khuyển tộc đều cảm thấy vô cùng vui mừng nhưng cũng hơi sờ sợ, Sesshomaru chỉ lạnh lùng bỏ lại một câu “chuẩn bị hôn lễ” rồi tiếp tục bỏ đi.
Chúng yêu im lặng lần thứ hai, lúc này mới đồng loạt la lên, chạy đi sắp xếp chuẩn bị mọi việc đâu vào đấy.
Hơn nữa chuyện quan trọng nhất là, cô gái Shiina Aoko này chính là người mà năm đó Sesshomaru đại nhân đã mang về Khuyển tộc, là con dâu tương lai duy nhất mà Inu no Taisho thừa nhận. Hình như…nàng còn mang thai.
Năm đó khi vị Aoko tiểu thư kia đến Khuyển tộc, yêu quái trong tộc đều nhớ rất rõ. Vốn đám yêu quái cũng không thân với con người lắm, nhưng vị Aoko tiểu thư kia ở lại đây một tháng đã được lòng rất nhiều yêu quái. Ví dụ như nàng sẽ thường giúp mọi người chăm sóc việc ăn ngủ của những yêu quái nhỏ, hoặc nàng sẽ chỉ ra một vài phương pháp giúp đỡ đám yêu quái tránh khỏi phiền phức linh tinh.
Tóm lại, vị Aoko tiểu thư kia năm đó tuy rằng bên ngoài lạnh lùng, nhưng rất được lòng yêu quái.
Không dị nghị, vậy cử hành hôn lễ đi.
Trong tòa thành Khuyển tộc.
Trước ngày kết hôn, chú rể và cô dâu không thể gặp nhau, bởi vậy Aoko và Sesshomaru bị tách ra. Aoko nghỉ tại tòa thành của Yue nằm ở phía Đông, còn Sesshomaru ở tại cung điện phía Tây của mình.
Phát biểu của Sesshomaru đối với phong tục từ xưa này chỉ có một từ : Hừ.
Inuyasha và Kagome mang theo Rin ở tại nơi ở của khách nhân. Sau khi trời tối, Kagome và Rin cùng đi thăm Aoko, một mình cô dâu chờ đợi hẳn là rất cô đơn.
Mà Inuyasha, Toutousai và Myoga bị Yue “mệnh lệnh” trông chừng Sesshomaru, để tránh hắn không tuân thủ lệ thường, mấy người ngồi nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Sesshomau, nhịn không được nổi da gà, cuối cùng không chịu nổi phải đi ra canh chừng ngoài cửa.
Sesshomaru cười lạnh một tiếng, bay ra từ cửa sổ.
Mà bên kia Kagome luôn nói chuyện Aoko, trước tiên là thử mặc lễ phục ngày mai, nghe nói lễ phục này năm đó Yue đã từng mặc, sau đó vẫn giữ gìn cẩn thận, bây giờ vẫn trắng noãn như mới.
Sau khi Aoko mang thai, tinh thần không được tốt lắm, bị khí thế ngút trời của hai người lấn át, lập tức buồn ngủ. Rin và Kagome thấy thế cũng ngượng ngùng quấy rầy, sau khi thấy nàng thiếp đi, hai người liền nhẹ chân nhẹ tay đi ra bên ngoài.
Khi Sesshomaru nhảy từ cửa sổ vào, nhìn thấy trong phòng tối đen, còn nàng thì ngủ say, lập tức nhẹ chân đi tới bên giường, vận yêu lực làm ấm người rồi mới lặng lẽ chui vào trong chăn, ôm người vào lòng.
Động tác rất nhẹ, nhưng Aoko vẫn bị bừng tỉnh, mơ mơ màng màng nhìn hắn: “Sesshomaru…”
“Ừ, ngủ đi.” Sesshomaru thấp giọng đáp một câu.
Aoko gật gật đầu trở mình, cọ cọ vào lòng hắn tìm một tư thế ngủ thoải mái.
Ánh mắt Sesshomaru càng ngày càng nhu hòa, một bàn tay vuốt ve tóc nàng, tay kia thì chậm rãi chạm vào bụng nàng, hắn nhẹ nhàng hôn lên trán Aoko.
Ngày hôm sau khi Yue cười ha hả dẫn người trang điểm đến gọi Aoko dậy, không ngờ lại nhìn thấy cô dâu đang ngủ đến quên trời quên đất trong lòng chú rể. Mấy người vừa bước vào cửa, cô dâu đã bị đánh thức, ánh mắt chú rể lại lạnh lùng nhìn bọn họ như thể người ta thiếu tiền hắn vậy.
Sắc mặt Yue cứng đờ, Kagome và Rin đi phía sau cũng đờ người.
Aoko đã tỉnh, nàng định ngồi dậy lại bị Sesshomaru ấn xuống.
Sesshomaru lặng yên thu về cánh tay bị gối cả đêm có chút tê, bình tĩnh đứng dậy, đi về phía cửa sổ, bay ra ngoài.
Mọi người: “…”
Sau khi Aoko rửa mặt chải đầu xong, nàng bị đám người trong phòng lôi kéo đi làm vài thứ, mặc vào lễ phục cô dâu trắng muốt, đeo lên trang sức, rồi được đưa tới nơi cử hành nghi lễ.
Lúc đó Sesshomaru đã thay đổi một bộ y phục mới, bỏ đi khôi giáp và đao kiếm nặng nề, hắn ngọc thụ lâm phong đứng ở vị trí tận cùng bên trong, ánh mắt vẫn lạnh lùng nhìn chăm chú vào cửa, cho đến khi Aoko bước vào, lạnh lùng trong mắt mới lui đi.
Hắn vươn tay ra với nàng, trong ánh mắt có một sự dịu dàng và chờ mong khó nắm bắt.
Mọi người bên cạnh Aoko đã tản ra, chỉ còn lại một mình nàng cầm ngọc khí chậm rãi đi về phía trước. Mắt nàng đột nhiên mờ đi, nàng cắn mạnh môi, kiên trì kiên trì, chỉ còn vài bước nữa.
Sesshomaru, Sesshomaru…
Aoko bước từng bước một đến trước mặt hắn, một đoạn đường ngắn như vậy đối với nàng lại dài đến thế. Rốt cuộc người kia đã ở ngay trước mắt, nàng chậm rãi vươn tay, nắm lấy bàn tay hắn, cười lên với bóng người nàng đã không còn nhìn rõ kia, cuối cùng trong nháy mắt, ngã xuống !
Sesshomaru giật mình đỡ lấy nàng, ôm người vào trong lòng : “Aoko !”
Mọi người xung quanh lập tức ào lên, vây lấy hai người bọn họ.
“Aoko tiểu thư làm sao vậy?”
“Tiền bối —— “
“Aoko tiểu thư —— “
Ánh mắt Aoko mơ hồ nhìn hắn : “Sesshomaru, chàng nắm lấy tay ta chưa ?”
Sesshomaru sửng sốt, nhìn bàn tay hai người siết chặt lấy nhau : “Rồi, ta đang nắm tay nàng đây.”
Aoko mỉm cười, giọng nói càng ngày càng nhỏ : “Thật tốt quá…chúng ta là…vợ chồng…rồi..”
Sesshomaru, đời này có thể gả cho chàng, là hạnh phúc của ta.
Lồng ngực đột nhiên đau đớn vô cùng, giống như bị ai đó mạnh mẽ xé nát !
Aoko trừng lớn mắt, máu từ khóe miệng chảy xuống, càng ngày càng nhiều, càng ngày càng nhanh.
Trong mắt Sesshomaru tràn ngập kinh hoàng : “Aoko—— “
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...