Vĩnh Hằng Chí Tôn

Dịch giả: rolland

Thiết Dực Điểu, Yêu thú Nhị cấp Đê giai loại phi hành.

Thiết Dực Điểu có một đôi cánh cực kỳ cứng rắn, trong quá trình bay nhanh có thể dùng cánh chém địch nhân, nên mới có tên là Thiết Dực Điểu.

Con Thiết Dực Điểu này cực kỳ giảo hoạt, cũng không tấn công Lý Phù Trần lập tức.

Mà muốn khoe khoang sức mạnh của mình, từ trên không đáp xuống, đôi cánh cắt trên mặt đất của Giác Đấu Tràng thành hai rãnh sâu.

- Thật mạnh!

Những đệ tử Nội Tông dự bị khác trợn mắt hốc mồm.

Yêu thú dưới mặt đất đều dùng cắn xé để công kích, Thiết Dực Điểu lại dùng cánh chém giết, cũng có thể dùng móng vuốt, dùng mỏ, làm người khác không biết nó dùng cách nào để chiến đấu.

"Lý Phù Trần, không biết ngươi dùng cách gì để giết nó."

Trưởng Lão Nội Tông mặc thanh bào Nhạc trưởng lão chú ý Lý Phù Trần.

Người khác chỉ cần tổn thương Yêu thú Nhị cấp Đê giai là được, nhưng Lý Phù Trần không giống, hắn là đệ tử đệ nhất Ngoại Tông, nếu không thể đánh chết Yêu thú Nhị cấp Đê giai, vậy thì quá thất vọng rồi.

Tuy nói độ khó đánh chết Thiết Dực Điểu vượt qua Yêu thú Nhị cấp Đê giai khác.

Rét!

Tiếng kêu của Thiết Dực Điểu rất bén nhọn, giống như âm thanh do hai khối sắt sượt qua nhau tạo thành.

Vèo!


Thiết Dực Điểu vỗ cánh một cái, cuồng phong gào thét, hóa thành một cái bóng mơ hồ, từ trên không lao thẳng tới Lý Phù Trần.

Tốc độ quá nhanh làm rất nhiều người chỉ nhìn thấy tàn ảnh của Thiết Dực Điểu mà thôi, loại tốc độ này, đã không phải Võ giả Quy Nguyên cảnh nhất trọng có thể sánh bằng, phỏng chừng tránh né đều khó khăn.

Thiết Dực Điểu giống như một đám mây đen, thân hình khổng lồ trong nháy mắt bao phủ Lý Phù Trần.

- Lẽ nào sợ choáng váng rồi.

Một tên đệ tử Nội Tông thấy Lý Phù Trần không có động tác nào, nhịn không được lên tiếng.

- Đệ nhất Ngoại Tông thì như thế nào, không trãi qua chém giết chân chính, cuối cùng cũng có khuyết điểm.

- Bại như thế thật thảm, Nhạc trưởng lão phỏng chừng rất thất vọng đi!

Vẻ mặt của Nhạc trưởng lão quả thực lộ ra thất vọng, Lý Phù Trần đã bỏ qua thời khắc tránh né tốt nhất.

Thông thường, tránh trước sau đó mới xuất kiếm, một kích trí mạng.

Đây mới là một kiếm khách thật sự.

Soạt!

Nhưng lúc này, một vòng quang mang hình bán nguyệt màu đỏ đột nhiên phát ra, từ sau lưng Thiết Dực Điểu thấu ra.

Tức khắc, thân hình khổng lồ của Thiết Dực Điểu bị xé rách, máu tươi phóng lên cao, hóa thành mưa máu.

Kiếm pháp Hoàng cấp Đê giai, Bán Nguyệt Kiếm Pháp.


Dưới mưa máu khắp trời, Lý Phù Trần giống như đang làm một chuyện không đáng, ưu nhã thu kiếm vào vỏ, giống như một cây thương thẳng tắp đứng đó.

Mưa máu tiếp cận gần hắn một thước, lập tức bốc hơi, hóa thành sương máu khuếch tán.

Tuy rằng uy lực của kiếm pháp Hoàng cấp Đê giai có khiếm khuyết, thế nhưng lúc phát động lại rất nhanh.

Huống chi lấy thực lực của Lý Phù Trần cho dù không dùng tới kiếm pháp, cũng có thể chém giết Thiết Dực Điểu dưới một kiếm.

- Thật ung dung, thật khí phách.

- Một kiếm thuấn sát Thiết Dực Điểu, ta không phải hoa mắt đi!

- Này, Lưu Uy, ngươi có thể dùng một kiếm thuấn sát Thiết Dực Điểu không?

- Đừng đùa, đương nhiên là không được, ta chỉ có tu vi Quy Nguyên cảnh nhị trọng mà thôi.

- Ở Thương Lan Tông, chín thành Võ giả Quy Nguyên cảnh nhị trọng hẳn không làm được chuyện này, coi như Võ giả Quy Nguyên cảnh tam trọng cũng chưa chắc làm được nhẹ nhàng như thế.

Các đệ tử Nội Tông cũng phải hít một ngụm khí lạnh.

- Đây còn là người sao?

Những đệ tử Nội Tông dự bị khác thân thể đang run rẩy, đây là gặp phải chuyện quá rung động, thân thể không khống chế được mà run lên.

- Tốt, tốt, đệ nhất Ngoại Tông, hoàn toàn xứng đáng.

Con ngươi của Nhạc trưởng lão co rụt lại, đột nhiên cười ha hả.


"Tiền đồ của người này không nhỏ, xem ra phải giao hảo tốt với hắn."

Mười tên Chấp Sự Nội Tông đều là Võ giả Địa Sát cảnh, lấy tầm mắt của bọn họ tất nhiên nhìn ra, năng lực thực chiến của Lý Phù Trần quả thực kinh thiên động địa, không kém bất cứ người nào.

Bởi vì Lý Phù Trần biểu hiện, khảo hạch tiếp theo có vẻ vô vị.

Cuối cùng, còn lại bốn mươi lăm người thông qua khảo hạch, đào thải đủ năm mươi hai người.

Năm mươi hai người này, phải hai tháng sau mới có thể tham gia khảo hạch đệ tử Nội Tông, nếu cả ba lần không thông qua, cũng không còn cơ hội nữa, trực tiếp giáng xuống làm đệ tử Chấp Sự Nội Tông, vì tông môn phục vụ.

Bên trong thung lũng đèn đuốc sáng trưng, bên ngoài thung lũng đã tối đen, Nhạc trưởng lão để bốn mươi lăm người thông qua khảo hạch trở về trước, sáng mai tập hợp tại Đệ Tử Đại Điện của Nội Tông.

Sáng sớm hôm sau, Lý Phù Trần lần nữa đi tới Đệ Tử Đại Điện của Nội Tông.

Nhạc trưởng lão mặc thanh bào nói với bốn mươi lăm người:

- Đầu tiên là đệ tử Nội Tông Tam đẳng lên nhận lệnh bài Nội Tông, phục sức, bội kiếm cùng với chìa khóa nơi ở, bắt đầu nêu tên.

Đệ tử Nội Tông cũng chia làm ba đẳng cấp, đệ tử Nội Tông Tam đẳng là thấp nhất, đệ tử Nội Tông Nhất đẳng là cao nhất.

Mỗi cái tên vang lên, người nghe được, mặc dù có chút nhụt chí, nhưng không dám bài ra mặt, ngoan ngoãn lên nhận đồ.

Đệ tử Nội Tông Tam đẳng xong, chính là đệ tử Nội Tông Nhị đẳng.

Khi mọi người nhân đồ hết, chỉ còn lại một người là Lý Phù Trần.

- Lý Phù Trần, đệ tử Nội Tông Nhất đẳng.

Nhạc trưởng lão vui mừng nói.

Đệ tử Nội Tông Nhất đẳng so với đệ tử Ngoại Tông Nhất đẳng có nhiều phân lượng hơn. Tại Ngoại Tông, đệ tử Ngoại Tông Nhất đẳng trừ có tiểu viện độc lập ra, hàng tháng còn có thể đổi vật phẩm giá trị một ngàn kim tệ từ tông môn, ngoài ra cũng không có bất kỳ chỗ tốt nào.


Thế nhưng đệ tử Nội Tông Nhất đẳng nhiều chỗ tốt hơn, ngoại trừ có tiểu viện độc lập, khi đổi vật phẩm của tông môn, chỉ lấy bảy thành giá trị, phải biết rằng tại Ngoại Tông, chỉ có thiên kiêu đổi vật phẩm mới nửa giá, thiên kiêu có căn cốt ngũ tinh là lấy ba thành.

- Kỳ thực, lấy biểu hiện của ngươi, thân phận thiên kiêu là dư dả, nhưng ngươi cũng biết, tông môn coi trọng căn cốt, ít nhất trước Địa Sát cảnh đều là như vậy.

Nhạc trưởng lão có chút đáng tiếc, vốn hắn chuẩn bị cho Lý Phù Trần trở thành thiêu kiêu Nội Tông, nhưng lại bị những người khác bác bỏ.

- Nhạc trưởng lão, Phù Trần đã hài lòng, đa tạ Nhạc trưởng lão ưu ái.

Lý Phù Trần đối với kết quả này rất hài lòng, đổi vật phẩm của tông môn chỉ lấy bảy thành, một vạn điểm cống hiến có thể tiết kiệm ba ngàn, mười vạn có thể tiết kiệm ba vạn, đây chính là lượng lớn điểm cống hiến a.

- Tốt, không kiêu không nóng, không kiêu ngạo không siểm nịnh, ngươi rất tốt.

Nhạc trưởng lão càng ngày càng thưởng thức Lý Phù Trần.

Phục sức của đệ tử Nội Tông Tu Thân Bào màu xanh nhạt, bội kiếm là Bảo kiếm Hoàng cấp Đỉnh giai Huyền Thiết Kiếm, chỉ một thanh kiếm này ở bên ngoài cũng có giá mấy ngàn kim tệ.

Cũng may tông môn có Chú Tạo Đường, hàng năm đều đúc ra nhiều binh khí, những binh khí này một phần giữ lại, một phần bán ra bên ngoài.

Nói cách khác, hàng năm chỉ mua bội kiếm cho đệ tử Nội Tông, thì tốn trăm vạn kim tệ.

Sau khi nhận vật phẩm của đệ tử Nội Tông, Lý Phù Trần đi theo một tên đệ tử Chấp Sự Nội Tông, tìm tới nơi ở của mình.

Vẫn là một tòa tiểu viện độc lập, nhưng tiểu viện này trong khu vực Nội Tông ở trên một ngọn núi thanh tú.

Lý Phù Trần nhìn sơ qua, ngọn núi này chỉ có mười mấy tiểu viện độc lập.

"Đãi ngộ quá chênh lệch, tông môn đúng là tông môn!"

Cho dù tính tình của Lý Phù Trần lạnh nhạt, lúc này cũng không khỏi hướng về.

Tiểu viện độc lập như thế này, không những hoàn cảnh yên tĩnh, địa phương luyện công cũng rất lớn, hoàn toàn có thể tu luyện võ công trong sân viện.

Cũng như mọi khi, Lý Phù Trần tìm mấy tên đệ tử Tạp Dịch quét dọn một chút, sau đó đi vào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui