Dịch giả: rolland
- Phù Trần thiếu gia, sao ngài lại tới đây?
Ngày hôm đó, Lý Phù Trần đi tới Võ Học Các, hai gã thị vệ thủ các chào hỏi Lý Phù Trần.
Võ Học Các là trọng địa của Lý gia, bên trong cất giữa lượng lớn bí tịch Võ học. Đệ tử bình thường muốn tiến vào Võ Học Các, nhất định phải xin phép, Lý Phù Trần đương nhiên là không cần.
Lý Phù Trần cười cười.
- Thế nào, ta không thể tới sao?
- Đương nhiên có thể!
Thị vệ thủ các vội vàng cười làm lành.
Chờ Lý Phù Trần tiến vào Võ Học Các, một gã thị vệ thủ các nói:
- Thật là kỳ quái, Phù Trần thiếu gia không phải không thể tu luyện sao? Tới Võ Học Các để làm gì? Hơn nữa Phù Trần thiếu gia dường như không giống với ngày thường, tâm tình sáng sủa ra không ít.
- Có thể là một thời gian dài rồi không có tới, tiến đến thể nghiệm một chút đi!
Một gã thị vệ thủ các khác đồng tình nói.
Võ Học Các có tất cả ba tầng, tầng thứ nhất có bí tịch Võ học Hoàng cấp Đê giai, tầng thứ hai là Hoàng cấp Trung giai, tầng thứ ba là Hoàng cấp Cao giai.
Trực tiếp đi tới tầng thứ hai, Lý Phù Trần bắt đầu lựa chọn bí tịch Kiếm pháp.
Hắn tổng cộng tu luyện qua hai loại Hoàng cấp Đê giai Kiếm pháp, ngoại trừ Hổ Nha Thập Tự Trảm, còn có Bán Nguyệt Kiếm pháp. Từ một năm trước, Bán Nguyệt Kiếm pháp của hắn đã đạt đến cảnh giới Đại Thành, độ khó của Hổ Nha Thập Tự Trảm cao hơn rất nhiều, cho tới bây giờ mới Đại Thành. Lần này hắn muốn nhìn một chút, lấy ngộ tính hiện nay của hắn, có thể nhanh hiểu được Hoàng cấp Trung giai Kiếm pháp hay không.
- Thanh Phong Kiếm pháp, thanh phong quất vào mặt, kiếm khí bức người, chỉ cảm thấy thanh phong mà không thấy kiếm.
- Phi Ưng Kiếm pháp, ưng kích trời cao, kiếm khí ngang dọc.
- Thiếu Thương Kiếm pháp, kiếm kình hùng hồn, long trời lở đất.
- Tiểu Chu Thiên Kiếm pháp, . . .
- Trục Lưu Kiếm pháp, . . .
- Tiềm Ngư Kiếm pháp, . . .
- Bát Phương Kiếm pháp, . . .
. . .
Trong Võ Học Các, phần lớn đều là bí tịch Kiếm pháp, nhìn mỗi quyển bí tịch Kiếm pháp hiện ra trước mắt, Lý Phù Trần giống như thấy được từng vị kiếm khách quật khởi, trầm luân.
Sau cùng, Lý Phù Trần lựa chọn Thanh Phong Kiếm pháp cùng Thiếu Thương Kiếm pháp.
Thanh Phong Kiếm pháp cho hắn cảm giác có ý cảnh cao nhất, Thiếu Thương Kiếm pháp thì hùng hồn bá đạo.
Cuối cùng, Lý Phù Trần lại chọn một môn bí tịch Toàn Phong Thối pháp.
Đây là một môn Thối pháp, lấy tốc độ làm sở trường, một ngày tu luyện thành công, không chỉ Thối pháp mạnh mẽ, tốc độ chạy cũng sẽ tăng lên, là một môn Thối pháp thực dụng.
- Một lần chọn ba bản bí tịch Võ học sao?
Thủ các trưởng lão là đường gia gia (ông họ) của Lý Phù Trần, Lý Đức Hưng, tóc hoa râm. Hắn nhíu mày, nói rằng:
- Phù Trần, tuy rằng ta không biết bây giờ ngươi có thể tĩnh tâm tu luyện hay không, nhưng cho dù có thể tu luyện, một lần chọn nhiều bí tịch Võ học như vậy cũng không phải chuyện tốt. Võ học ở tinh không ở lượng, mỗi loại đều học, chỉ là bình thường. Phải biết rằng, ham nhiều thì nát.
Lý Phù Trần cung kính gật đầu nói:
- Trưởng lão, cái này ta biết, ta chỉ lấy về nhìn một chút thôi.
- Nếu chỉ là nhìn một chút, vậy ta không nói ngươi.
Nghĩ đến Lý Phù Trần không thể tĩnh tâm tu luyện, Lý Đức Hưng cảm thấy rất đáng tiếc. Một năm trước, luận thiên phú, Lý Phù Trần không thua gì đệ nhất thiên tài Lý Vân Hải của Lý gia hiện tại, đáng tiếc, đáng tiếc.
Sáng sớm hôm sau, Lý Phù Trần mang theo Tinh Cương Kiếm, lần thứ hai đi về đỉnh núi phía sau...
"Thanh Phong Kiếm pháp, Kiếm pháp tinh tế liên miên không dứt, tu luyện tới cảnh giới Tiểu Thành, trong nháy mắt có thể chém ra ba kiếm, tu luyện tới cảnh giới Đại Thành, nháy mắt có thể chém ra sáu kiếm."
Trước khi tu luyện Thanh Phong Kiếm pháp, Lý Phù Trần thử nghiệm tốc độ xuất kiếm của mình, phát hiện trong nháy mắt tối đa chỉ có thể xuất ra được hai kiếm, hai kiếm cùng ba kiếm nhìn như chỉ kém một kiếm, nhưng lại khác nhau một trời một vực, chỉ một kiếm này, chính là then chốt để đánh bại cường địch.
Đón gió, Lý Phù Trần nhắm hai mắt lại, lĩnh hội ý cảnh của Thanh Phong Kiếm pháp.
Một lúc lâu sau, Lý Phù Trần mở ra hai mắt rồi di chuyển, thân hình lướt tới, Tinh Cương Kiếm trong tay lấy tốc độ cực nhanh chém ra.
Gió thổi liên miên, Kiếm pháp của Lý Phù Trần càng lúc càng nhanh, loáng thoáng, giống như cùng gió hợp thành một thể, gió ở đâu, kiếm ở đó. Khi Lý Phù Trần dừng lại, thì Chân khí trong cơ thể hầu như đã hao hết, thở hổn hển, mồ hôi đầm đìa cả người.
"Không hổ là Thanh Phong Kiếm pháp, lại tiêu hao Chân khí nhiều như vậy."
Kiếm pháp càng cao cấp, tốc độ tiêu hao Chân khí càng nhanh, lấy tu vi hiện tại của Lý Phù Trần, thi triển Hoàng cấp Trung giai Kiếm pháp đã có chút tốn sức, nếu thi triển Hoàng cấp Cao giai Kiếm pháp, có thể chỉ hơn mười hô hấp là sẽ hao hết Chân khí.
Chờ Chân khí khôi phục được bảy tám thành, Lý Phù Trần tiếp tục luyện kiếm, vòng đi vòng lại.
Thoáng cái đã năm ngày đi qua.
"Hát!"
Đón gió, Lý Phù Trần một hơi thở chém ra hơn trăm kiếm, bởi vì tốc độ ra kiếm quá nhanh, kiếm giống như dung nhập vào trong gió, ánh mặt trời chiếu xuống, làm không gian phía trước Lý Phù Trần sáng lên một mảnh.
"Một cái nháy mắt bốn kiếm."
Thu kiếm, đứng im hồi lâu, Lý Phù Trần từ từ phun ra một ngụm trọc khí.
Ảo diệu của Thanh Phong Kiếm pháp, hắn đã từ từ quen thuộc, đơn giản mà nói, kỳ thực Kiếm pháp này phù hợp với gió thiên nhiên trong trời đất, lấy kiếm làm gió, lấy khí làm gió, lấy kiếm khí làm gió.
Đương nhiên, nói thì đơn giản như vậy, nhưng làm thì không đơn giản chút nào, nếu không phải Lý Phù Trần có Linh hồn màu xanh nhạt, ngộ tính tăng lên, chỉ sợ một hai tháng cũng đừng nghĩ tới Tiểu Thành.
Sáng sớm xuất môn, tối về, thời gian yên tĩnh trôi qua.
Buổi chiều ngày thứ mười.
Phanh!
Một chưởng vỗ lên đại thụ, lá cây rớt xuống như mưa.
Kiếm ra khỏi vỏ, vào vỏ.
Ào ào ào ào...
Lá cây khắp trời đều bị chém nát, trong nháy mắt, Lý Phù Trần chém ra sáu kiếm.
"Rốt cục cũng Đại Thành."
Trong mắt của Lý Phù Trần loé lên một tia chân lý sáng tỏ.
Thanh Phong Kiếm pháp, lấy nhanh chiến thắng, mà nhanh đến mức tận cùng, có thể phát hiện ra một số thứ trước đây không cách nào phát hiện, tỷ như lấy góc độ nào xuất kiếm nhanh nhất, lấy tư thế gì xuất kiếm nhanh nhất, lấy quỹ tích gì xuất kiếm nhanh nhất.
Nhanh, là một chân lý, tốc độ của ngươi nhanh, người khác trong mắt ngươi đều sơ hở khắp nơi, nhanh, là một thiết tắc, tốc độ của ngươi nhanh, kiếm của ngươi không thể phá.
Có thể nói, Lý Phù Trần không chỉ đem Thanh Phong Kiếm pháp tới Đại Thành, mà nhận được càng nhiều hơn là cảm ngộ Kiếm đạo mà kiếm khách thiết tha mơ ước.
Cảm ngộ Kiếm đạo, cùng ngộ tính vừa có quan hệ, lại vừa không quan hệ. Người có tư chất bình thường, luyện kiếm quanh năm suốt tháng, có thể đạt được cảm ngộ Kiếm đạo trân quý, liền trở thành một kiếm khách tuyệt đỉnh. Mà người có ngộ tính cao, dễ dàng thu được cảm ngộ Kiếm đạo hơn, nhưng cũng có thể không ngộ được cái gì.
Cảm ngộ, cảm ngộ, có cảm mới có ngộ, dựa vào ngộ tính là không được.
Trở lại Lý gia, trên đường đi qua Luyện Võ Trường, Lý Phù Trần thấy không ít đệ tử Lý gia luận bàn trong đó. Không biết có phải là ảo giác của hắn hay không, hắn cảm thấy Kiếm pháp của những đệ tử Lý gia này, có trăm ngàn chỗ sơ hở. Nếu như Lý Phù Trần nguyện ý, hắn có một trăm loại phương pháp đánh bại bọn họ.
Dễ dàng đánh bại một gã đệ tử Lý gia, ánh mắt của Lý Vân Hà rơi vào trên người của Lý Phù Trần.
- Lý Phù Trần, lần này ngươi sẽ không cự tuyệt ta đi!
Lý Vân Hà như cười mà không cười nhìn Lý Phù Trần, ánh mắt khinh thường.
- Ngươi không phải là đối thủ của ta.
Lý Phù Trần lắc đầu nói.
- Hắn nói cái gì, ta không có nghe lầm chứ!
- Có trò hay để xem, khi Lý Vân Hà còn không có đột phá tới Luyện Khí cảnh ngũ trọng, Lý Phù Trần không phải là đối thủ của hắn, hiện tại càng không phải là đối thủ, không biết Lý Vân Hà sẽ đối phó Lý Phù Trần như thế nào.
Nhất thời, trong Luyện Võ Trường xôn xao.
- Đây là một chuyện cười mà ta không thích nghe, Lý Phù Trần, ngươi cho là giả ngây giả dại là có thể qua được sao?
Lý Vân Hà cười nhạt nhìn Lý Phù Trần, vẻ mặt xem thường.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...